Âm thanh và ánh sáng, đầu óc Khiên Na mất một hồi lâu mới hiểu ra đang xảy ra chuyện gì. Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng, bóng tối nặng nề đến mức chèn người nghẹt thở đã lại một lần nữa cuộn trào tới trong chớp nhoáng, không màng tới tiếng hét đầy sợ hãi của gã, không để ý tới gã đang liều mạng đâm vào vách tường vĩnh hằng cứng rắn không thể phá vỡ, mà một lần nữa bao phủ kín lấy gã.
Không có một cảm giác nào có thể làm con người ta càng thêm suy sụp hơn là hi vọng mới vừa giáng xuống đã bị tuyệt vọng đập cho tan tành. Khiên Na không cam lòng tiếp tục đấm vào vách tường kia, đấm cho bàn tay máu me đầm đìa mới chung quy không cam lòng dừng lại. Gã ép mình bình tĩnh, ngẫm lại xem chuyện gì vừa xảy ra.
Tỉ mỉ hồi ức lại giọng nói vừa rồi, tựa như là A Lê Đa đang gọi gã. Chẳng lẽ A Lê Đa đã phát hiện ra gã bị giam bên trong hạt châu này?
Hay là hắn đã cho rằng đây là một hạt châu tầm thường, không nghe thấy gã đáp lại cho nên đã bỏ gã đi?
Không… nếu như hắn đã gọi tên của mình, thì chứng tỏ rằng hắn đã biết điều gì đó. Có lẽ… có lẽ hắn vẫn còn có thể trở về.
Hoặc là hắn đã bị người của Y Tiên Phái phát hiện sau đó giết chết?
Không… A Lê Đa hẳn không phải người ngu xuẩn chịu chết như vậy…
Một tia hi vọng sẽ được cứu vớt làm cho đầu óc vốn đã hỗn loạn sụp đổ của gã lại một lần nữa ngoan cường tỉnh lại, mà chẳng mấy chốc khủng hoảng đã thu lấy gã một lần nữa. Thời gian đã trôi qua bao lâu? Nhan Phi đang thế nào rồi? Y Tiên Phái giữ lấy y để làm gì? Gã càng nôn nóng, bỗng nhiên kịch liệt ho khan, vừa mở miệng vậy mà lại hộc ra một ngụm máu đỏ tía.
Cái vòng trên cổ lúc này đã lún ngập vào trong làn da của gã, một vài nếp nhăn màu tím lấy cái vòng cổ làm trung tâm, lan tràn ra trên làn da xanh của gã. Cảm giác đau đớn thiêu đốt trong mấy ngày gần đây đã không còn bị giới hạn trên cổ, mà phảng phất như đã chảy vào trong máu, lẳng lặng cháy âm ỉ bên trong huyết quản. Gã càng cảm thấy tay chân rã rời, thân thể suy yếu tột độ, hơn nữa đã không ăn không uống không biết bao lâu rồi, cả người đều yếu ớt vô cùng, gã sợ rằng giờ phút này ngay đến loài ngư phụ quỷ yếu nhất nhát gan nhất gã cũng sẽ không đánh lại được. Vừa nãy bởi quá kích động mà đứng lên được như thể hồi quang phản chiếu, giờ lại bị rút sạch sức lực, cả người xụi lơ lần nữa.
Gã cảm giác mình đang cực kỳ gay go, thân thể dường như đang dần dần sụp đổ. Sắc xanh lộng lẫy tỏa sáng ánh lên trên làn da đang dần dần biến thành một màu xám tương tự như thực vật khô héo, mái tóc trắng vốn tỏa ra ánh sáng bàng bạc giờ đã khô xơ xác như cỏ dại, móng vuốt cứng rắn như lưỡi dao đã rạn nứt rỉ máu, cái miệng trong lòng bàn tay cũng thường xuyên nôn ra một ít bọt trắng. Cảm giác buồn nôn tràn ngập trong dạ dày và trong cổ họng của gã, trong miệng cũng có một mùi thối rữa.
Từng chút một, từ từ chết đi…
Khiên Na chưa bao giờ cầu khẩn cả, bởi vì gã không biết phải cầu khẩn ai. Thế nhưng lần này gã đã lặng lẽ khẩn cầu, một sức mạnh thần bí vô hình nào đó bên trong vũ trụ, cầu xin bọn họ có thể giúp mình sống sót ra ngoài, chí ít cũng được gặp lại Nhan Phi một lần nữa, ít nhất cũng có cơ hội từ biệt y…
Bỗng nhiên, cả thế giới bắt đầu kịch liệt lay động. Khiên Na nhận ra có lẽ là ai đó đã cầm lên cái thứ mà không rõ có phải là một loại hộp được dùng để phong ấn ác quỷ đang chứa viên nhiếp hồn châu này. Bằng không sao có thể ngăn cách được hết tia sáng và âm thanh?
Gã nỗ lực ổn định lại người mình, hi vọng bị đánh vỡ nát tan lại một lần nữa tích tụ lại.
Cảm giác đất rung núi chuyển này kéo dài rất lâu, bỗng nhiên lại trở nên bất động. Sau đó, ánh sáng chợt ùa vào cùng những âm thanh náo động thế gian lại một lần nữa giáng lâm.
Lần này Khiên Na đã có chuẩn bị, không thất thố giống như lần trước. Gã vội vàng nhắm mắt lại, để cho mình thích nghi với ánh sáng từng chút một…
“Khiên Na, ngươi cố chịu thêm một lúc, ta nghĩ cách thả ngươi ra.” Là giọng của A Lê Đa.
Ngay sau đó là một va chạm rất mãnh liệt, kèm theo tiếng động mạnh gần như đã làm cho Khiên Na chấn động đến mức đầu choáng mắt hoa…
Sau đó lại là một lần nữa, sau đó là lần thứ hai lần thứ ba…
Tên ngu ngốc này… chẳng nhẽ đang dùng cục gạch hay gì đó đập lên hạt châu này…
Nhiếp hồn châu mà dễ phá vỡ như vậy thì còn dùng để bắt quỷ thế nào được nữa. Dầu gì cũng là pháp bảo mà thiên đình phân phát, tuy không phải thứ gì đáng giá, nhưng cũng không thể bị đánh vỡ dễ dàng như vậy…
Chỉ có Thanh Hồng Vô Thường hoặc là địa tiên mới có cách thả gã ra…
Gã muốn nói cho A Lê Đa, nhưng lại không có cách nào nói cho hắn được. Gã nghe thấy A Lê Đa mắng, “Tiên sư nó, thứ quái quỷ gì mà cứng vậy! Đến binh khí của tu la cũng không chém nổi!”
Tu la?
Tại sao hắn lại có binh khí của tu la?
Là tu la đã từng gặp ở Hán Thủy sao?
Bên ngoài hạt châu bỗng nhiên dấy lên ánh lửa hừng hực, xem ra hắn đang thử dùng lửa thiêu hạt châu?
Giằng co chán chê xong, A Lê Đa dường như cũng bỏ cuộc. Mà ngay sau đó hắn lại nói, “Ồ, ta có cách rồi!”
Lại là một hồi người ngã ngựa đổ, Khiên Na không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi tất cả lại bình tĩnh trở lại, gã nghe thấy A Lê Đa nói, “Này, trước đây ngươi cũng là Hồng Vô Thường đúng không, hẳn phải biết thả quỷ trong này ra như thế nào chứ?”
Một lúc sau, một giọng nữ trầm thấp nói rằng, “Gan ngươi cũng lớn đấy, không sợ bị bắt được rồi bị bọn họ chém ra thành muôn mảnh sao?”
Khiên Na ngây người. Giọng nói này… giọng nói này là…
Khố Mã Ma La?
Đúng rồi… Gã đã nghe Nhan Phi kể rằng, Đạt Tát Ma La đã gia nhập Y Tiên Phái, như vậy Khố Mã cũng ở đây không có gì lạ.
“Mãi mới chờ đến lúc bọn họ đi hết, giờ không ăn trộm còn đợi đến khi nào.”
“Trong này giam giữ quỷ gì? Tại sao Bạch Lộ Ân lại giấu đi nghiêm ngặt như vậy?”
“Nói ra thì, ngươi và hắn còn là người quen cũ. Hai người các ngươi đã đánh nhau một trận trong địa cung ở địa ngục A Tì chúng ta còn gì.”
Yên lặng một hồi…
“Thì ra là hắn… Ngươi vậy mà lại quen biết hắn, nói như vậy thì lần ở địa cung, quả nhiên là ngươi cáo mật!”
“Năm xưa chuyện cũ, hà tất phải lôi ra vào lúc này? Vả lại, chẳng phải bây giờ chúng ta đang ở cùng một trận doanh sao?”
Khiên Na cảm giác hạt châu lại một lần nữa được cầm lên, cách lớp tường thủy tinh thật dày, mơ hồ xuất hiện một bóng người màu đỏ vặn vẹo.
“Quỷ khí sao lại yếu ớt như vậy…”
“Trên người hắn có vòng cổ của thiên đình… Hơn nữa lại còn đang bị giam ở bên trong hạt châu này, chắc chắn tình hình sẽ không quá dễ chịu.”
“Cho dù ngươi có thả hắn ra đi nữa, hắn cũng sẽ không thể tồn tại trong không khí của tu la đạo quá một giây.”
“Ta biết nhân thân của hắn ở đâu, chỉ là không biết còn có thể mặc bộ nhân thân kia hay không, ngực có một lỗ lớn, lớn như này này… còn là bị Kim Cương Xử của Vi Đà đâm.”
“… Vậy thì hơn nửa sẽ không thể…”
“Thế nhưng mà…” A Lê Đa tựa như đang suy tư điều gì, “Có lẽ ta sẽ có thể thuyết phục một người chữa lành cho hắn…”
“Nhưng mà ngươi còn chẳng ra được cổng của Hộc Trần Viện này… quỷ khí của hắn yếu ớt như vậy, chỉ e mấy ngày nữa là sẽ tiêu tan.”
“Không có vấn đề gì, hôm nay là ngày thứ ba, người kia sẽ tự mình tới tìm ta. Ta không thể ở đây lâu được, ngươi trông chừng hạt châu, tối ta quay trở lại.”
A Lê Đa vội vàng bước đi xa, cuối cùng chỉ còn lại cái bóng vặn vẹo của Khố Mã Ma La lưu lại trước mặt gã. Gã cảm thấy giọng nói của Khố Mã dường như hơi suy yếu, chẳng lẽ là lúc trước bị lửa xanh của gã đốt người, rồi lại bị gã cưỡng ép lấy hoa Bát Đàm Ma ra, sau đó còn không ngừng bị Phong Đô truy sát, trốn ở nơi dương khí dồi dào như nhân gian bị Y Tiên Phái kiềm chế, chắc chắn thân thể cũng sẽ không được tốt như trước đây
Quan hệ giữa Khiên Na và Khố Mã vẫn luôn nhạt nhẽo, nếu không phải là vì gã thân với Đạt Tát Ma La, chỉ e cũng sẽ không giao lưu nhiều với nàng. Mà dù sao nàng cũng là Hồng Vô Thường của Đạt Tát, cho nên có thế nào cũng được xem như là bạn bè. Trước kia kết thúc bằng một cách như vậy, gã vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Hiện giờ biết được nàng vẫn còn bình an, trái lại lòng cũng thoáng được an ủi.
Lúc này Khố Mã Ma La lại bỗng nở nụ cười, “Khiên Na ơi Khiên Na, bây giờ nhìn lại nếu như so độ thảm, ngươi còn thật sự thắng ta mười lần.”
Khiên Na cảm thấy trong lời nàng nói có chuyện gì đó, tim cũng chẳng hiểu sao lại đập nhanh lên.
“Sau khi đến nhân gian, ta mới biết được rất nhiều chuyện trước đây không biết. Thực sự là kỳ quái, một ác quỷ địa ngục nho nhỏ như ngươi lại cố tình có duyên phận sâu như vậy với Ma Vương cõi trời thứ sáu. Tại sao? Là vì đời trước hắn đoạt Hồng Vô Thường của ngươi, cho nên đời này tự biến thành Hồng Vô Thường đến trả nợ?”
Cả người Khiên Na bỗng nhiên run lên, tức thì, huyết dịch cả người như thể đã đông lại trong nháy mắt.
Cái gì…
Nàng đang nói gì?
“Ha ha ha, thật muốn nhìn vẻ mặt ngươi lúc biết được chân tướng. Chắc ngươi cũng biết rồi nhỉ? Không thì bọn họ hẳn cũng không cần nhốt ngươi lại làm gì.”
Chân tướng… chân tướng gì… Không… Gã không muốn biết… Gã không muốn biết gì cả…
Đừng nói nữa… đừng nói nữa…
“Ai có thể nghĩ tới, thiên hồn địa hồn của Ma thần hô mưa gọi gió lục đạo lại nằm trong thân thể của một nhân loại. Tiểu đệ đệ đáng yêu như vậy, miệng ngọt như vậy, khăng khăng một mực với ngươi như vậy, thật sự không hề nhìn ra được chút dáng vẻ nào của Ma quân đúng không?”
Tay Khiên Na đang run rẩy, mà ngoài đó ra, gã lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Ý thức giống như đột nhiên co vào bên trong một lớp vỏ, gói ghém mình lại hết lớp này đến lớp khác, tựa như làm vậy mới có thể ngăn lại những chân tướng đáng sợ mà gã không muốn nghe thấy. Tất cả những âm thanh hình ảnh bỗng nhiên đều trở nên xa xôi như vậy, thứ còn lại chỉ có những đoạn ký ức liền mạch.
Lần đầu tiên gã nỗ lực dùng thi chúc trận xem mệnh hồn của Nhan Phi là một tháng sau khi nhận nuôi y. Gã muốn biết, một đứa bé còn nhỏ tuổi mà đã thấy nhiều mặt tối tăm bất kham ở nhân gian như vậy, liệu mệnh hồn có đã biến dạng không ra hình hài gì hay không, liệu còn có khả năng thay đổi nữa hay không. Mà khi gã nhen cây nến màu đen lên, giữa hương thơm mang theo mùi tanh, gã lại vẫn nhìn thấy đứa bé đang ngủ hết sức yên lành.
Gã không tin vào mắt mình, lãng phí hẳn ba cây thi chúc mới chắc chắn rằng Nhan Phi thật sự không có mệnh hồn.
Sao có thể chứ? Một người đang sống sờ sờ, sao có khả năng không có mệnh hồn?
Gã quan sát Nhan Phi rất nhiều ngày, chắc chắn rằng nó vẫn giống như bất kỳ đứa bé bình thường nào khác, tuy đã phải chịu đủ mọi cực khổ, song lại vẫn cứ có sự ngây thơ và đơn thuần của một đứa trẻ, tựa như một miếng thủy tinh vĩnh viễn không bị nhuộm đen. Gã muốn đi tìm thử cha mẹ ruột của Nhan Phi, có lẽ sẽ có thể tìm ra được nguyên nhân. Thế nhưng khi gã nhắc tới cha mẹ, Nhan Phi lại làm vẻ mặt chống cự, hơn nữa còn hiện lên vẻ sợ hãi, hỏi gã rằng có phải là không cần nó nữa không.
Lần nào cũng là như vậy, cho nên Khiên Na từ bỏ việc này.
Thực ra về sau cũng có rất nhiều lần, gã đều đã nhìn thấy được đủ mọi dấu hiệu mà, không phải sao? Thân là nhân loại, y lại có thể học pháp thuật của Hồng Vô Thường nhanh như vậy, trong trận thí luyện Hồng Vô Thường không hiểu sao lại đánh bại được cả A Y Đáp, được Y Tiên Phái coi trọng đến vậy, thậm chí đến ngay cả Mạnh Bà cũng dường như rất ưu ái y, Trường Canh tinh quân đích thân tới địa ngục chính là để bắt lấy y, hơn nữa y lại còn có thể khống chế huyền giao… con thần thú kia đã từng là thú cưỡi của Ba Tuần!
… Gã đã sớm hoài nghi, chỉ là gã không ngừng tự lừa dối mình, từ chối suy nghĩ theo chiều hướng đó mà thôi.
Bởi vì cuối con đường đó, thật sự rất đáng sợ…
Chẳng dễ gì gã mới có được Nhan Phi, vất vả lắm mới quên đi nỗi đau vì mất đi Shiva Ma La, vất vả lắm mới chạm tới rìa hạnh phúc… Ba trăm năm nay, gã đã sống những ngày tháng như thế nào? Một trăm năm đầu tiên, gã thậm chí còn không thể nào ngủ nổi, chỉ cần nhắm mắt là sẽ thấy khuôn mặt của Shiva Ma La bị cố định ở một biểu cảm vặn vẹo đau khổ mãi cho tới vĩnh hằng, tuyệt vọng trong khoảnh khắc ấy bị nhân lên vô số lần, bị kéo dài ra vô hạn, như thể sợ gã chưa cảm nhận đủ sâu đậm không bằng, rồi vẫn còn hành hạ gã không ngơi nghỉ mỗi đêm. Mà khi tỉnh táo, gã sẽ hồi tưởng lại những ngày tháng gã và Shiva ở bên nhau hết lần này tới lần khác. Năm tháng ấy dài dằng dặc, tính theo thời gian ở nhân gian, bọn họ đã bầu bạn đến ngàn năm, nếu như dựa theo lịch địa ngục, vậy thì đã gần như là vĩnh cửu.
Quá nhiều thứ có thể hồi ức, tốt, không tốt, hạnh phúc, đau khổ… Từ khi gã được sinh ra trong Huyết Trì, đến chín phần mười thời gian trong cuộc đời gã đều trải qua bên Shiva, Shiva đã tan vào xương tủy của gã, chìm sâu vào huyết mạch của gã. Gã tự hỏi đi hỏi lại mình, nếu như lúc ấy mình không cùng Shiva đi nghe vị Thiên Chủ cõi trời thứ sáu giảng đạo, nếu như mình nghĩ cách làm Shiva hồi tâm chuyển ý, nếu như mình cố gắng thêm một chút làm cho Shiva tiếp tục yêu mình, nếu như mình có thể ngăn cản Shiva rời đi, nếu như mình không vì chút tự tôn đáng thương mà từ bỏ một người quan trọng với mình như vậy, nếu như mình dũng cảm rời đi cùng với Shiva, liệu kết cục có khác đi hay không?
Liệu ít nhất thì gã cũng có thể chết đi cùng với Shiva hay không?
Đến cuối cùng, gã quả thực đã bắt đầu hoài nghi tất cả đều là lỗi của mình. Là chính mình đã hại chết Shiva. Gã giống như thể đã phát điên rồi, cả ngày lẫn đêm dùng đầu va vào vách tường, dùng Trảm Nghiệp Kiếm để lại từng vết thương lên người mình, làm đủ mọi chuyện có thể để khiến bản thân bị thương, mãi cho đến tận khi Đạt Tát Ma La xông vào nhà, trói gã vào ghế một tháng.
Gã vẫn luôn chẳng hề chuyển biến tốt, cho dù đã không còn tự hại mình nữa, không còn thể hiện nỗi đau đớn của mình ra bên ngoài nữa. Nhưng cơn đau dai dẳng kéo dài không dứt vẫn chẳng hề rời đi được.
Thù hận cũng dần dần được nung nấu chín muồi trong đau thương. Gã trút mọi hận ý trong lòng mình lên người vị Ma thần đã cướp đoạt đi tất cả của gã, tuy gã đã không thể nào báo thù được nữa, mà càng như vậy, hận thù lại càng không thể nào tiêu tan. Thù hận trở thành màu sắc tăm tối sâu đậm nhất, tràn ngập ở một nơi sâu xa nào đó trong nội tâm của gã, được rửa tội bằng đau khổ trong những lần chuyển sinh nối tiếp rồi trở nên càng ngày càng nồng nặc, càng ngày càng tanh tưởi không kham nổi. Đã vô số lần trong mộng, gã xông lên tháp Niết Bàn, dùng Trảm Nghiệp Kiếm chém vị thần linh dối trá mê hoặc chúng sinh kia ra thành muôn mảnh, hoặc là dùng cái lưỡi dài bên trong bàn tay mình quấn từng vòng vào cổ hắn, nhìn hắn dần dần nghẹt thở chết đi, hoặc là thiêu chết hắn, dùng răng nanh cắn đứt cổ họng hắn, giẫm đạp hắn xuống dưới chân, làm cho hắn phải xin tha, rồi giết chết hắn không hề lưu tình.
Sau đó, sẽ đi theo Shiva.
Như vậy mới là kết cục hoàn mỹ.
Hận thù như băng lãnh hỏa diễm thẩm thấu vào địa ngục của mất mát và cô tịch, rục rà rục rịch, có thể nảy mầm ra nụ hoa tội ác bất cứ lúc nào.
Mãi đến tận khi Nhan Phi xuất hiện.
Nhan Phi đã cứu gã, cứu gã ra từ địa ngục hợp lại từ cô tịch, hối hận, bi thương và căm hận. Gã thấy được hi vọng hết lần này tới lần khác, rồi lại một lần nữa bắt đầu ngóng vọng tới ngày mai và tương lai. Khi Nhan Phi còn bé, gã thường sẽ mưu tính tương lai cho Nhan Phi, nghĩ rằng y có lẽ sẽ tài tử phong lưu ghi danh bảng vàng, hoặc có lẽ sẽ trở thành một võ tướng vạn chúng kính ngưỡng, hoặc sẽ trở thành thương nhân phú giáp một phương, hoặc sẽ thanh thanh thản thản lấy một cô nương đáng yêu sinh ra mấy đứa con kháu khỉnh. Sau đó Nhan Phi trở thành Hồng Vô Thường của gã, giấc mộng của gã đã trở thành cùng Nhan Phi sinh sống trong gian nhà tranh Liễu Châu, Tết đến cùng nhau làm sủi cảo, nhìn pháo hoa bung nở liên miên trong thành Biện Lương.
Tuy mới đầu còn phẫn nộ nhục nhã cực kỳ, thế nhưng trên thực tế, gã thích cảm giác nằm trong ngực Nhan Phi. Rõ ràng mình mới là người mạnh mẽ hơn, mà không hiểu tại sao, khi Nhan Phi bướng bỉnh ôm lấy gã, lần đầu tiên gã có thể quên đi hết thảy những khổ đau trong suốt cả cõi đời đằng đẵng của mình, quên mất rằng mình đang sống ở một thế giới nguy hiểm mà tối tăm cỡ nào, giống như thể hết thảy đều trở nên yên bình, không cần sợ hãi gì hết. Gã thích Nhan Phi gọi gã là sư phụ, gọi vui vẻ, gọi nũng nịu, gọi khổ sở, thậm chí là sau này, ở một số thời khắc khó lòng kìm lại tiếng thở dốc trầm thấp, hoặc là cách gọi mang theo vài phần phong lưu trêu chọc. Gã yêu thích tất cả, cho dù gã có mắng Nhan Phi là nghiệt đồ đi nữa, mà trong lòng gã vẫn rất thích.
Chỉ cần là Nhan Phi, gã có thể tha thứ mọi chuyện, điều gì cũng có thể chấp nhận. Đến cả chuyện giường chiếu, dù cho Nhan Phi có đưa ra yêu cầu tùy hứng hơn đi nữa, gã cũng sẵn lòng ra sức thỏa mãn. E là kể cả đối với Shiva, gã cũng chưa bao giờ làm được đến vậy.
Lạ thường biết bao, thời gian mười năm ngắn ngủi lại chữa lành được thương tổn trong tới ba trăm năm của gã.
Gã nhớ tới Nhan Phi đã nói với mình rằng, “Con không thể nào xóa đi những ký ức không tốt trong quá khứ của sư phụ, nhưng con có thể bện ra cho người rất nhiều mộng cảnh mới, mộng cảnh không còn khổ đau nữa.”
Gã đã tin.
Thế nhưng nếu như, người gã yêu và người gã hận nhất, là cùng một người thì sao đây?
Đúng lúc này, Khố Mã buông tiếng thở dài, có lẽ đã nhận ra sự bất động của gã hơi khác thường.
“Thú thật, ta cũng không biết cứu ngươi ra là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Ngươi biết không, Nhan Phi đã cùng A Tu Vân đi tới tu la đạo rồi. Bọn họ đã đo lường tính toán ba trăm năm, cuối cùng cũng tính ra được vào ngày hôm nay, khoảng cách giữa lục đạo sẽ gần nhất, đây là thời cơ duy nhất để có thể đi vào Cảnh Giới Hư Vô. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng vẹn toàn cả rồi, thông đạo cũng đã mở ra. Đợi đến khi ngươi đi ra ngoài, chỉ e… Ba Tuần đã sống lại.”