Địa Ngục Biến Tướng

Chương 189: Tan Vỡ (3)



Địa ngục Cô Độc, vòm trời cung Vô Minh, một cột sáng khổng lồ huy hoàng tráng lệ bắn ra từ tòa cung điện lộng lẫy được kiến tạo nên từ những vật liệu địa ngục, thông thiên xuyên địa, khuấy lên từng cuộn mây khói xoay tròn vô tận trên bầu trời, khiến cho hết thảy sương mù mây khói trên không trung đều hội tụ thành một cơn lốc xoáy vĩ đại. Cột sáng xuất phát từ địa ngục Cô Độc xuyên thủng bát hàn địa ngục bên trên bát nhiệt địa ngục, đồng thời cũng xuyên thấu trung âm giới, xuyên thấu qua nhân gian và tu la đạo, không ngừng xung kích vào Thiên Môn ngăn cách mười hai cung trời thiên đình. Trải qua mấy ngày, sức mạnh của cột sáng này đã trở nên càng ngày càng mạnh, ánh sáng nó toả ra thậm chí còn phá tan hàng rào giữa địa ngục Cô Độc và địa ngục A Tì, khiến cho hết thảy những sinh linh địa ngục bị chôn sâu vào tăm tối, nóng rực và lạnh lẽo được lần đầu tiên nhìn thấy quang minh thần thánh mà mỹ lệ đến vậy.

Điều kỳ dị là chùm sáng này không hề làm bọn họ bị thương, mà lại dần dần nuốt chửng, phân giải thứ gì đó vẩn đục trầm trọng vẫn luôn trói buộc bên trong thân thể. Những ác quỷ đang bận rộn kiếm tìm thức ăn, vội vàng chém giết lẫn nhau đều không hẹn mà cùng chấm dứt tranh đấu, biến hóa kỳ dị trên thân thể làm bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao. Bầy quỷ địa ngục đã sớm biết chuyện Ba Tuần giáng lâm địa ngục, song đa phần đều sợ hãi thiên binh mạnh mẽ, không dám đi nương nhờ vào Ba Tuần. Nhưng cảm giác khoan khoái thần kỳ như được giải phóng, cảm giác mạnh mẽ như được sống lại đã một lần nữa khiến cho không ít quỷ trong bọn họ đều bắt đầu tụ tập về hướng địa ngục A Tì, chẳng khác nào ngàn vạn con thiêu thân đang lao về phía quang minh độc nhất giữa bóng tối.

Không chỉ là bọn họ, đến ngay cả những thiên binh đã xông qua địa ngục Đại Tiêu Nhiệt cũng có thể trông thấy một cột sáng vàng chói từ đằng xa, thế như chẻ tre xông phá hàng rào giữa địa ngục đạo, nhân đạo và tu la đạo. Địa khí giữa ba đạo thiên này lập tức bắt đầu khuấy động, va chạm dung hợp vào nhau, len lỏi ra khắp nơi. Đất đai khô cằn của địa ngục tiếp xúc với nguồn địa khí dồi dào đó, bắt đầu tuôn ra nước suối, nở ra những đóa hoa địa ngục màu sắc thê diễm quỷ lệ.

Tại cánh đồng hoang trải dài vạn dặm của bát nhiệt địa ngục, lần trước xuất hiện cảnh tượng mỹ lệ dạt dào sức sống như vậy là ba trăm năm nhân gian về trước, khi Ba Tuần thôi thúc Lục Hợp Quy Nhất trận. Chúng thiên binh và chúng ác quỷ đứng trước cảnh tượng sinh sôi lan tràn mỹ lệ này, đều đồng loạt xem mà thẫn thờ.

Trong địa ngục Đại Khiếu Hoán, Mạnh Bà đứng trên một bộ hài cốt khôi vực bay qua đầm lầy kịch độc vô bờ, nàng ngẩng đầu nhìn lên cột sáng đang từ từ lay động trật tự hiện hữu, nửa khuôn mặt khô mục lại như thể cũng đang chầm chậm lấy lại vẻ thanh xuân, nhưng trên khuôn mặt của nàng không chứa bất kỳ vẻ vui mừng nào, trái lại còn tràn ngập sầu lo.

Bóng người khôi vĩ của Diêm Ma Vương xuất hiện sau lưng nàng, cùng nàng nhìn về một hướng.

“Đã bốn ngày rồi.” Diêm Ma Vương hỏi, “Còn bao lâu nữa mới có thể thành công?”

“Ít nhất vẫn cần hai ngày.” Mạnh Bà xoay người lại, cặp mắt u huyền có vẻ mờ mịt, “Điều ta lo lắng là lần này sức mạnh của y dường như có hơi bất ổn… Có lẽ lời A Tu Vân nói chứng điên cuồng của y vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn là đúng, nói như vậy, rất có thể sẽ nảy sinh biến số khác.”

Khuôn mặt luôn luôn nghiêm nghị đáng sợ của Diêm Ma Vương hiện lên vẻ phẫn nộ, “Nếu như y thất bại, chỉ sợ toàn bộ Dạ Ma Thiên đều sẽ phải chôn theo. Chúng ta phải chuẩn bị phương án phòng hờ.”

“Chuẩn bị phương án phòng hờ?” Mạnh Bà lắc đầu nói, “Chúng ta căn bản không có cách nào phòng hờ được bất cứ điều gì. Hiện giờ tuy Tử Vi Thượng Đế đang không rõ tung tích, thế nhưng Trường Canh có thể khá hơn hắn sao? Chớ quên, mục đích của hắn chính là hồn kết ở núi Hắc Toa địa ngục A Tì.”

“Chỉ cần chúng ta có thể ngăn cản không cho hắn lấy được hồn kết trước khi Ba Tuần hoàn thành đại trận là được.” Diêm Ma Vương nói, “Mà ngộ nhỡ thất thủ, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng sơ tán Dạ Ma Thiên.”

“Sơ tán đến nơi nào? Nếu như chúng ta thua, bên trong lục đạo có nơi nào không phải thiên hạ của bọn họ? Huống hồ sơ tán mà ngươi nói cũng chỉ là những địa tiên đó của ngươi. Còn hàng trăm triệu quỷ còn lại thì sao?” Ánh mắt Mạnh Bà trầm tĩnh, lại không hiểu sao vẫn khiến cho Diêm Ma Vương cảm nhận được hoài nghi sắc bén.

Diêm Ma Vương vốn dĩ chẳng hề quan tâm tới sự sống chết của ác quỷ, sở dĩ hắn lựa chọn phản kháng thiên đình là vì hắn thấy được những mục nát và tranh đấu bên trong thiên đình, nhìn thấy bọn họ đã đấu đá nhân đạo, tu la đạo thậm chí là địa tiên như thế nào. Hắn không tài nào nhẫn nhịn được chuyện bọn họ bỏ mặc đến cả sinh linh trong tam thiện đạo, càng không tài nào tiếp tục cống hiến cho một vị vua luyện chế anh cổ.

“Thiên đình sẽ không tốn tâm tư đi làm khó dễ mấy con quỷ căn bản không tạo nên sóng gió gì đó, bọn họ chỉ có thể kiêng kỵ thiên nhân như chúng ta.” Diêm Ma Vương lạnh lùng nói, “Thôi, việc này ta tự có sắp xếp.”

Lại vào đúng lúc này, có trinh sát đến bẩm báo, nói rằng có một đội quỷ quân đang từ địa ngục hàn băng theo hướng Huyết Trì đi về phía bọn họ. Những con quỷ kia đều cưỡi cô hoạch điểu, tốc độ nhanh vô cùng, dự tính ngày mai là có thể đến nơi. Mạnh Bà nghe xong câu này mới lộ ra vẻ tươi cười, nói rằng, “Xem ra ngay đến cả giun dế không tạo nổi sóng gió gì cũng vẫn sẽ có huyết tính. Chỉ cần Lục Hợp Quy Nhất trận hoàn thành, bọn họ chính là sự trợ giúp tuyệt hảo.”

……………………

Mấy ngày đầu tiên, những nơi thiên binh đi qua, bầy quỷ đều tan tác như chim muông. Phàm là những con quỷ không kịp chạy trốn đều sẽ bị ánh sáng từ thiên nhân thiêu thành tro bụi giữa những tiếng thét chói tai. Thế nhưng khi Lục Hợp Quy Nhất trận tiến hành đến ngày thứ tư, những ác quỷ đó đã phát hiện ra ánh sáng tỏa ra từ người thiên nhân không còn đáng sợ chói mắt như vậy nữa. Bọn họ thậm chí còn có thể xuyên thấu qua ánh sáng nhìn thấy tướng mạo của những thiên nhân đó, thấy rõ binh khí trong tay bọn họ. Những thiên nhân đã từng cao lớn đáng sợ thì ra đều chỉ có ngoại hình nhỏ bé gầy yếu như vậy, thoạt nhìn chỉ cần tuỳ tiện bóp một cái là sẽ vỡ nát.

Vì vậy, bắt đầu có một vài bộ lạc ác quỷ bắt đầu phản công thiên binh.

Ban đầu là đao lao quỷ đánh lén. Không ít thiên binh không còn đao thương bất nhập với tấn công từ quỷ như dĩ vãng, bọn họ bất ngờ cảm thấy đau đớn, cảm thấy chất độc kia đang lan tràn trong mạch máu của bọn họ gây nên cơn đau đớn thiêu đốt kịch liệt. Tuy rằng cơn đau này chung quy vẫn bị tiên lực bên trong cơ thể bọn họ áp chế, dồn nọc độc từ vết thương ra ngoài, nhưng rất nhiều thiên binh vẫn bị thương tổn, mà vết thương lại không thể lập tức khép lại.

Sau đó, không chỉ là đao lao quỷ, mà đến ngay cả bộ lạc cự linh quỷ, diễm khẩu quỷ và la sát quỷ cũng bắt đầu phản kháng. Bọn họ đã kéo chậm đáng kể tốc độ tiến quân của thiên binh.

Nhưng Trường Canh dường như đã hạ quyết định muốn chiếm hồn kết ở núi Hắc Toa, còn lấy ra một trong tứ thánh hoa của thiên đình – hoa Bát Đàm Ma, thả thánh hỏa thiên đình hung hãn mãnh liệt xuống địa ngục. Đứng trước thánh hỏa, những con quỷ đó không hề có sức chống đỡ, bấy giờ thiên binh mới có thể một lần nữa tăng nhanh tốc độ tiến quân.

Chỉ là đáng tiếc, người của Đông Vương Công đã bị Tây Vương Mẫu chặn lại, đến bây giờ vẫn không rõ tin tức.

Trường Canh cưỡi một con ngân long ba vuốt một sừng, quan sát mặt đất đen thui cằn cỗ dưới chân, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ. Tại nơi như thế này, chỉ cần ở thêm một ngày cũng đều cảm thấy phải hít vào quá nhiều khí ô uế, phải hít thở không khí trong lành của Ly Hận Thiên thêm mấy ngày mới có thể lọc sạch khí độc.

“Thánh Đế của ta, ngươi xem đi, Ba Tuần mà ngươi sợ hãi nhất đã đang phá hủy trật tự của ngươi rồi.” Trường Canh giơ trượng Thấp Bà lên, cười nói với một đám mây khói yếu ớt bên trong vị sinh thiên, “Cũng không biết trước khi ngươi triệt để biến mất tiến vào luân hồi, có còn cơ hội được nhìn thấy kết cục cuối cùng giữa ta và y hay không.”

…………………………

Ba Tuần đứng ở trung tâm của Lục Hợp Quy Nhất trận, cả người đều bị ánh sáng nuốt chửng. Sức mạnh của y đang không ngừng tuôn trào từ bên trong thân thể ra ngoài, bốn ngày bốn đêm không hề ngơi nghỉ. Hai mắt của y nhắm chặt, bạch y dập dờn như cánh bướm, hai tay không ngừng kết ra những thủ thế phức tạp.

Bên ngoài điện, A Tu Vân cũng đang sốt sắng thủ vệ. Không ngừng có trinh sát đến bẩm báo tình hình thiên binh tiến quân, A Tu Vân âm thầm tính toán ước lượng trong lòng, chờ đến khi thiên binh tới núi Hắc Toa, những con quỷ có sức chiến đấu khá mạnh cũng đã có thể chiến đấu với một thiên binh bình thường. Cho nên hắn tạm thời rời khỏi nơi này, đi triệu tập mấy vị tướng quân quỷ bộ như A Lê Đa tới, ngoại trừ A Lê Đa đang bị hắn giữ lại canh giữ địa ngục Cô Độc, những binh tướng quỷ bộ còn lại đều được hắn phái đi đến núi Hắc Toa, cố hết sức ngăn cản Trường Canh không để cho hắn lấy được hồn kết.

A Lê Đa đứng bên ngoài điện Vô Minh, mang theo vẻ mặt ngây ngẩn kính mộ ngước nhìn cột trụ trời giữa đại trận huy hoàng tráng lệ.

Thì ra đây mới thực sự là sức mạnh, sức mạnh đủ để lay động trật tự.

Tinh khiết như vậy, nguyên thủy như vậy, bá đạo như vậy, mỹ lệ như vậy.

“Rất đẹp, đúng không?” Mộc Thượng Kê nói bâng quơ một câu bên cạnh hắn.

A Lê Đa gật đầu, rồi ngoảnh mặt sang nhìn Mộc Thượng Kê. Ánh hào quang tươi đẹp rắc xuống khuôn mặt trắng nhợt của quỷ thân Mộc Thượng Kê, làm cho hắn trở nên hơi mê người.

“A Mộc, đợi đến khi tất cả đều đã kết thúc, ngươi muốn đi nơi nào?” A Lê Đa đột nhiên hỏi một câu.

Mộc Thượng Kê suy nghĩ, rồi nói, “Nơi này rất tốt.”

A Lê Đa trố mắt, “Ngươi muốn ở lại địa ngục?!”

“Ở đây, ít nhất ta vẫn có thể đi lại được.” Mộc Thượng Kê cười khổ nói.

Trong lòng A Lê Đa chợt buốt nhói. Hắn vẫn không thể hiểu rõ cảm giác đang xuất hiện ngày càng nhiều này. Hắn chỉ biết rằng giây phút này nhìn thấy cô đơn thất vọng trên mặt Mộc Thượng Kê, mình rất muốn ôm chặt lấy hắn.

Nhưng hắn chung quy vẫn không dám.

A Lê Đa không biết tại sao mình lại luôn có cảm giác khiếp đảm quái lạ này khi đứng trước Mộc Thượng Kê. Rõ ràng dĩ vãng đến nghĩ hắn cũng sẽ không nghĩ, muốn ôm thì tất nhiên là cứ ôm.

Hắn nhẹ nhàng đè hai vai Mộc Thượng Kê lại, nghiêm túc nói, “A Mộc, ta đã lừa ngươi không ít lần. Nhưng mà lần này, ta thề với ngươi, ta nhất định sẽ nghĩ cách để ngươi đứng lên được lần nữa, dùng nhân thân đứng lên.”

Mộc Thượng Kê thoáng sững sờ, bên môi tựa như có nụ cười, mà chung quy vẫn chỉ lóe lên rồi biến mất như một bóng ma.

“A Lê Đa, đối với tất cả những người ngươi đã từng tổn thương, ngươi đều hổ thẹn như vậy sao? Hay là chỉ như vậy với một mình ta?”

A Lê Đa ngây ra, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Mà lúc này, bên trong thần điện Vô Minh, không một ai biết rằng ý thức mà Ba Tuần đang nỗ lực trụ vững bình ổn lại đang bị một chấp niệm từ sâu trong tâm linh từ từ xâm nhập vào phá hoại.

Lời nguyền rủa mà Tử Vi Thượng Đế hạ xuống cho y vẫn chưa bị hóa giải hoàn toàn, mà chỉ thoáng bị ức chế xuống. Lúc này, ngay khi y bắt đầu cảm thấy mệt nhọc, ý chí thư giãn trong chốc lát, tất thảy những cơn ác mộng bị đè nén đó sẽ có thể ngóc đầu dậy.

Y một lần nữa nhìn thấy Khiên Na Ma La đầy người là những vết máu, dùng vẻ mặt bi thương nhìn vào y, khẽ hỏi, “Không phải ngươi đã đáp ứng trao cho ta hạnh phúc rồi sao?”

Y một mặt tự nói với mình đừng nhìn, đừng lắng nghe, những thứ đó đều là tâm ma của chính mình, không phải Khiên Na thực sự, rồi một mặt lại khó có thể tự kiềm chế truy đuổi theo cái bóng của Khiên Na.

Chỉ sợ về sau sẽ không còn được gặp lại sư phụ nữa. Tất cả những gì y có thể nhìn thấy đều chỉ là ảo ảnh ác mộng lưu lại bên trong đầu của mình.

Y muốn nói với sư phụ, y muốn trao hạnh phúc cho sư phụ, đây chính là hạnh phúc mà y có thể trao cho sư phụ. Y muốn sáng tạo nên một thế giới mới không cần phải chuyển sinh, không cần phải chịu khổ nữa cho sư phụ, để sư phụ có thể không cần phải chứng kiến những dơ bẩn cực khổ ở nhân gian và địa ngục nữa, có thể sống những ngày tháng bình lặng trong căn nhà tranh Liễu Châu.

Y đã đoạt đi Hồng Vô Thường của sư phụ, y từng thử trả lại cho sư phụ một Hồng Vô Thường, nhưng chung quy vẫn không thể thực hiện được. Y chỉ có thể trao cho sư phụ điều này.

Nhưng sư phụ lại không tha thứ y, chỉ dùng nét mặt thương tâm tuyệt vọng vô tận nhìn vào y, giống như thuở ban đầu ở địa cung trong địa ngục A Tì, giống như lần đầu tiên sư phụ nhìn thấy mệnh hồn của mình trong rừng Vong Ưu… Dần dần, mắt sư phụ chảy ra huyết lệ, trở nên thê thảm như vậy.

“Nhan Phi, lẽ nào con không rõ sao, thứ ta muốn chỉ có con…”

Ba Tuần bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm khẽ đau đớn, sức mạnh của y cũng vụt tắt trong một nháy mắt. Tuy rằng cột sáng kia đã nối liền lại rất nhanh, mà A Lê Đa trông coi bên ngoài điện vẫn nhận ra bất ổn trong một chớp mắt đó.

Hắn nhíu mày lại, xem ra A Y Đáp vẫn chưa chữa khỏi được cho Ba Tuần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.