Địa Ngục Biến Tướng

Chương 42: Địa Ngục A Tì (17)



“Sư phụ, người muốn con chết sao?” Nhan Phi nhẹ nhàng hỏi.

Khiên Na gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhan Phi, trong đầu là một mảng hỗn loạn. Gã đương nhiên không muốn Nhan Phi chết, nhưng lửa giận ngút trời lại khiến cho gã chẳng thể nào nói ra được câu nói này. Gã cảm thấy mình như đang rơi vào một cơn ác mộng, trong mộng, đồ đệ gã đối đãi như con ruột, giờ lại làm cho gã căn bản không nhận ra được.

Ánh mắt Khiên Na nhìn chằm chằm vào Nhan Phi lạnh lùng, nặng nề tĩnh mịch, phía sau còn tràn ngập rối ren và thất vọng vô tận, “Từ nay về sau, ta coi như không có đồ đệ như ngươi!”

Cả người Nhan Phi dường như đều run mạnh lên, nhưng y lại không nói gì nữa. Một cảm giác chán chường như đã chết lặng phủ kín lên người y, sắc thái ma mị cuồn cuộn lượn lờ giữa hai con mắt cũng đã biến thành tái nhợt. Hai người đối mặt từ xa, im lặng, rõ ràng hai bên đều đã từng là người thân cận nhất trên cõi đời này, mà giờ lại chẳng có lời nào để nói.

Khiên Na xuyên Trảm Nghiệp Kiếm trở về trong thân thể, lấy tay nhẹ nhàng day hai bên trán, muốn giảm bớt cơn đau đầu như thể não sắp xông ra ngoài. Gã hít sâu vài hơi, làm mình tỉnh táo lại.

Bất kể có thế nào đi nữa, hiện tại, chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ được cách rời khỏi cạm bẫy kỳ quái này.

Gã ngồi xổm người xuống quan sát những ký tự bị khắc lên mặt đất, song lại không thể nào bình ổn được tâm tình, tâm tư như một mớ bùi nhùi, thứ gì cũng không lọt vào được. Gã buồn bực nhắm mắt lại, đọc thầm khẩu quyết giúp ngưng thần tĩnh khí của trường sinh thuật.

Khiên Na muốn chạy trốn, nhưng cố tình lại bị nhốt lại tại đây cùng tên tiểu súc sinh này, không đi nổi đâu.

Niệm mấy lần, cuối cùng cũng coi như thoáng quyết tâm được. Khiên Na tỉ mỉ nhìn kỹ những ký tự này. Từ lúc ra đời trong Huyết Trì cho tới bây giờ, gã chẳng qua cũng mới chỉ 1500 tuổi, khó có thể phân biệt được văn tự địa ngục A Tì cổ xưa như vậy. Gã phí hết tâm tư, cũng chỉ nhận ra được một vài từ ngữ đứt quãng, mơ hồ nói tới một loại quỷ gọi là anh cổ. Loại quỷ này khác biệt với những loại quỷ khác, không ra đời từ bên trong Huyết Trì, mà dùng mệnh hồn con người và thân thể của quỷ để thai nghén ra.

Sống trong địa ngục lâu như vậy, Khiên Na lại chưa từng nghe nói tới loại quỷ anh cổ này. Tất cả chúng quỷ địa ngục đều ra đời từ bên trong Huyết Trì, trứng quỷ sinh ra bên ngoài Huyết Trì sẽ lập tức bị giết chết bởi nhiệt độ quá cao hoặc quá thấp, căn bản không thể nào ấp thành được quỷ. Mà gã nhìn vào cái bụng khổng lồ trên những bộ thi thể quỷ kia, rồi cả những bộ thi thể tuy bụng đã xẹp nhưng hạ thể lại phảng phất như bị thứ gì đó xé rách, mơ hồ đã có suy đoán của mình.

Lẽ nào những thi thể này chính là dùng để nuôi anh cổ?

Vào đúng lúc này, gã chú ý tới bất thường trên một bộ thi thể đao lao quỷ ở gần Nhan Phi. Cái bụng nhô lên tựa như đang không ngừng ngọ nguậy, căng tới mức da bụng vốn rất mỏng giờ chỉ giống như là một lớp niêm mạc, mơ hồ có thể thấy được một thứ gì đó màu đen đang không ngừng vặn vẹo giãy giụa bên trong, tựa như đang muốn thoát ra khỏi cầm cố, bộ thi thể kia cũng bởi vậy mà như thể bỗng có được sức sống, run rẩy như co giật.

“Cẩn thận!” Khiên Na xông tới kéo Nhan Phi ra. Bọn họ mới vừa lui lại vài bước, đã nghe thấy tiếng vang roẹt vì da thịt bị xé rách. Từ hạ thể của con đao lao quỷ tay chân đều đã bị chém cụt kia đang không ngừng tuôn ra những tảng thịt màu đen cùng với dịch đen sền sệt, có vẻ là máu còn lại trong người. Mùi tanh tưởi làm người buồn nôn ập vào mặt, làm cho Khiên Na phải lấy cánh tay che mũi miệng mình lại.

Bên trong xác chết hủ bại có một thứ gì đó đang ngọ nguậy, cựa quậy, bò ra ngoài từng chút một. Thoạt nhìn, đó giống như là một đứa bé sơ sinh loài người, cả người toàn là những mảnh nội tạng, nhưng ngay sau đó sẽ cảm nhận được sự quỷ dị và bất thường của nó. Thân thể của đứa bé sơ sinh này giống như là một đống bùn, quá mềm nhũn. Tư thế bò của nó cũng không giống như nhân loại, mà là cả người dán xuống đất trườn về phía trước như con sên. Tứ chi của nó đều bị bẻ ngoặt về những hướng quái lạ, tựa như lúc nào cũng sẽ rụt vào bên trong cơ thể. Đầu của nó cũng đang lắc lắc lư lư, hoàn toàn không hề cố định lại, giống như một cục thạch.

Trên người nó dẫn theo một đoạn ruột của con đao lao quỷ kia, nó không phát ra tiếng động nào bò đi mấy thước, đột nhiên cả cái đầu dùng một tư thế không tưởng để lộn ngược lại, nhìn ngược về phía Khiên Na và Nhan Phi. Hai con mắt trương phồng đột nhiên mở ra, bên trong không phải là con ngươi, mà là từng bó xúc tu đang không ngừng múa may. Nó không khóc, nhưng lại không ngừng xoay đầu, tựa như đang dùng những bó xúc tu đó để “nhìn” bọn họ.

Khiên Na nuốt nước bọt, không xác định được thứ này là địch hay bạn. Gã thoáng chắn trước người Nhan Phi, đi về phía trước một bước, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào con anh cổ kia, tính toán trong lòng xem có nên dùng một kiếm giải quyết nó không. Nhưng nếu như nó cũng giống như nhân loại và những con quỷ thông thường khác, lúc mới sinh không hay biết gì, vậy thì trái lại cũng không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng vào đúng lúc này, con quỷ sơ sinh kia bỗng nhiên mở miệng rất lớn, không ngừng mở rộng tới một tỉ lệ rất không hợp lý với cơ thể, từ bên trong cuống họng như hố đen, phát ra một chuỗi tiếng khóc sắc bén tới nỗi gần đâm thủng được cả màng nhĩ.

Tiếng khóc này phảng phất như một tia chớp động trời giữa không gian yên tĩnh, bỗng chốc đã vang dội ra xung quanh. Khiên Na nhíu mày, tuy nói trẻ sơ sinh khóc lóc là bình thường, mà nhìn thấy một thứ như vậy dùng phương thức vặn vẹo như thế để khóc lóc, thực sự không phải là cảnh tượng gì dễ nhìn, mấy con quỷ trẻ tuổi nhìn thấy chỉ e cũng sẽ mơ thấy ác mộng. Lúc này, gã nghe thấy Nhan Phi nói, “Đây là… anh cổ?”

Khiên Na sững sờ, hơi nghiêng đầu hỏi, “Sao ngươi biết?”

“Trong Phù Đăng Ký từng viết về thứ này…” Giọng Nhan Phi dường như đã có hơi căng thẳng, “Sư phụ, mau giết nó!”

“Phù Đăng Ký! Sao ngươi lại biết đến Phù Đăng Ký?!” Khiên Na không dám tin, quay đầu lại. Cuốn sách cấm của địa ngục Hắc Thằng đó, đến gã cũng chưa từng đọc bao giờ, thằng nhóc này lại đọc được lúc nào…

Nhan Phi đột nhiên vung tay áo, một cây dù nho nhỏ bằng lòng bàn tay trượt vào lòng bàn tay y. Y hơi vung tay, cây dù kia lớn lên bằng tốc độ kinh người, mặt dù thêu hoa đỏ, những cánh hoa bỉ ngạn vặn vẹo dường như đang không ngừng biến hóa uốn lượn. Nhan Phi mở mạnh dù ra, mép dù vô cùng sắc bén, mỗi một thanh khung dù đều nhô ra sắc nhọn như dao, y nhắm về phía con anh cổ kia, giơ cây dù đỏ trong tay lên cao chém thẳng xuống dưới. Mép dù dứt khoát chém đứt cái đầu mềm oặt của con anh cổ, tiếng khóc cũng im bặt đi.

Từ bên trong cái cổ đã bị cắt cụt, một dòng máu màu đen tuôn trào ra, bốc lên hơi nóng có khả năng ăn mòn như axit, những chỗ thân thể nó đi qua cũng đều bốc khói xèo xèo như bị thiêu đốt. Vô số con giòi trắng cũng đang tranh nhau chui vào vết chém trên cổ, chia nhau chui vào bên trong thân thể nó.

Độ Ách Tán trong tay Nhan Phi cũng bị dính máu, cũng may bản thân cây dù không thấm nước, cũng không sợ đao phủ thủy hỏa, cho nên Nhan Phi chỉ cần xoay dù mấy lần, chỗ máu đen kia đã bị văng ra ngoài. Thế nhưng, sắc mặt Nhan Phi vẫn cực kỳ cảnh giác, vẫn đề phòng nhìn chằm chằm vào bộ thi thể anh cổ kia.

Chỉ thấy thi thể anh cổ hơi nhúc nhích một chút, đột nhiên, từ vị trí mất đi cái đầu lại có thứ gì đó đang nhanh chóng sinh trưởng. Thứ gì đó có màu trắng bệch, nhanh chóng lớn lên như thổi, không ngờ tới lại có hình dạng của một cái đầu người. Có điều, lần này vị trí hai mắt, mũi, miệng trên cái đầu này đều không đúng, hai con mắt, một con mọc trên trán, một con khác lại chạy xuống má trái, mũi cũng giống như được tùy tiện chắp ghép lại, còn cái miệng dị dạng kia, lại tựa hồ như đang vặn vẹo thành một nụ cười tà ác.

Mặc dù quỷ trong địa ngục có sức sống cực mạnh, nhưng cũng chưa bao giờ thấy quỷ đã bị chém đầu rồi còn có thể mọc ra…

Nhưng chuyện càng đáng sợ hơn đã xảy ra, cái đầu đứt rời kia cũng đang lăn lê giữa đất, vị trí nối với cổ có không ít sợi màu trắng đang cấp tốc vặn vẹo quấn quanh lại với nhau, mơ hồ tạo thành hình dạng cột sống…

Khiên Na lập tức giương kiếm bổ tới, một kiếm vẫn chưa đủ, gã chém cho cái đầu kia thành một bãi thịt băm, chỉ e còn băm vụn hơn cả thịt xay làm nhân bánh bao thịt. Nhưng kể cả có làm vậy, từ bên trong đống thịt băm kia cũng ngay lập tức mọc ra những sợi nhỏ màu trắng, bắt đầu cấp tốc bện xoắn lại với nhau.

“Quả nhiên là không được…” Nhan Phi kéo cánh tay gã lại, nói, “Xem ra kể cả là pháp khí của Thanh Hồng Vô Thường cũng không thể nào giết chết được chúng nó, trái lại còn càng giết càng nhiều!”

Khiên Na sợ hãi nói, “Đây rốt cuộc là thứ gì!”

“Vật này không phải quỷ cũng không phải người, là tà vật được luyện ra. Nhưng… tại sao bọn họ lại muốn…”

Còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc tương tự phát ra từ bóng tối vốn đang yên tĩnh. Khoảnh khắc đó, vảy sau lưng Khiên Na đều dựng đứng lên.

Ngay sau đó lại là một tiếng nữa. Rất nhiều tiếng khóc trẻ con vang tới từ bốn phương tám hướng, đã không còn phân rõ được phương hướng và số lượng, tiếng khóc được khuyếch đại vô hạn, nhất thời càng ầm ĩ như ma âm xuyên vào lỗ tai, làm cho đầu người cũng ê ẩm đau. Những tiếng khóc đó hiển nhiên là đang áp sát tới, như thuyền sắp lật xuống biển động, tràn ngập giữa những pho tượng bách quỷ cao to dữ dằn xung quanh, càng làm người ta sợ hãi hơn.

Chẳng mấy chốc, Khiên Na đã nhìn thấy trên bả vai một con thiết trảo quỷ cách bọn họ, có một thứ gì đó đen thùi lùi đang ngồi xổm, hình dạng mơ hồ như một đứa bé ngồi bó gối. Sau đó, lại có “đứa bé” thứ hai xuất hiện ở đỉnh đầu pho tượng kia. Tiếp theo là đứa thứ ba thứ tư thứ năm… Gần như chỉ trong một tích tắc, trên những pho tượng xung quanh đều đã kín mít những đứa bé sơ sinh ngồi xổm. Những đôi mắt mọc ở vị trí không nên mọc, cùng với xúc tu chen chúc nhau của chúng bao quanh Khiên Na và Nhan Phi trong không khí tràn ngập ác ý khiến người ta không rét mà run.

Xem ra, những thứ này đều là do con anh cổ bị Khiên Na và Nhan Phi “chém giết” gọi tới.

Khiên Na lạnh giọng hỏi, “Thứ này ăn thịt quỷ?”

Nhan Phi nói, “Cái gì cũng ăn. Sức sống của chúng nó vượt quá bất cứ đạo nào bên trong lục đạo, khẩu vị cũng vượt quá bất cứ đạo nào.”

Lúc này, con anh cổ mọc ra cái đầu mới dưới đất đã há miệng về phía bọn họ, lộ ra mấy hàng răng nanh sắc bén hoàn toàn không thuộc về trẻ sơ sinh, mọc lan vào tận cuống họng. Nó thét lên một tiếng rồi lao về phía Nhan Phi gần nó hơn. Nhan Phi giơ Độ Ách Tán lên chắn, mà tốc độ của thứ kia lại nhanh một cách kỳ lạ, chỉ một chớp mắt sau đó, vậy mà đã bò thuận theo mặt dù lập tức nhảy lên trên người Nhan Phi. Thân thể mềm oặt dính đầy chất nhầy, bám trụ Nhan Phi như một con rắn, há miệng ra liền cắn về phía cổ Nhan Phi, sau đó hút chặt như một con đỉa. Nhan Phi lập tức chỉ cảm nhận được một cơn đau bỏng rát như nổ tung trên cổ, hét thảm một tiếng, mà làm thế nào cũng không cắt đuôi được thứ vừa dính vừa trơn như vậy.

Đột nhiên, một luồng lực tác động mạnh lên cổ, con anh cổ kia bị giật mạnh xuống, kéo theo cả mảng lớn da cổ, máu lập tức tuôn ra ào ạt. Khiên Na ném con anh cổ kia lên đùi tượng đá gần đó, chém thứ mềm oặt kia thành năm bảy mảnh. Sau đó liền cuống quít lao tới, lấy tay đè chặt lên cổ Nhan Phi, đồng thời, một bàn tay khác điểm lên huyệt đạo gần đó, thoáng làm chậm lại tốc độ máu chảy, trên mặt ngập đầy lo lắng khó có thể che giấu.

Nhan Phi thấy sư phụ như vậy, trong lòng lại dâng lên cơn chua xót. Sư phụ… chung quy vẫn sẽ quan tâm tới mình…

Chỉ là phần quan tâm này, có khi nào cũng chỉ là thói quen thôi không?

Với thể chất của tầm hương quỷ, vết thương kia thoạt nhìn đáng sợ, song vẫn chưa tới mức đe dọa đến tính mạng. Khiên Na xé một mảnh vải từ trên vải quấn hông, bịt lại dòng máu đang chảy trên người Nhan Phi, một mặt vẫn quan sát bốn phía, hạ giọng hỏi, “Ngươi còn nói được nữa không?”

“Được…”

“Trong Phù Đăng Ký có ghi biện pháp để hàng phục thứ này không?”

“Chúng nó chỉ sợ lửa Thiên Đình.”

Lửa thiên đình… Giờ đi đâu để tìm được lửa thiên đình?

Nhan Phi dừng lại rồi nói, “Vật này ban đầu là được thần hủy diệt Thấp Bà trong thiên đạo sáng tạo ra, chỉ dùng để luyện chế một loại đan dược. Người ăn loại đan dược này vào sẽ có thể được giải thoát khỏi lục đạo luân hồi dưới tình huống không bị mất đi mệnh hồn, thu được giải thoát vĩnh hằng. Nhưng vì phương pháp luyện chế quá mức tàn bạo, cho nên sau đó toàn bộ anh cổ đã bị hai vị thần linh thượng cổ phá huỷ.”

Thuốc trường sinh bất lão, ở đạo nào cũng có truyền thuyết về vật này. Tại nhân gian, ai ai cũng đều tin tưởng rằng thần tiên là trường sinh bất lão, nhưng bọn họ không biết thiên đạo cũng chỉ là một trong lục đạo, thiên nhân tuy có tuổi thọ dài đến hàng mấy kiếp, mà chung quy vẫn sẽ có thời khắc cuối cùng. Đến lúc đó, thiên nhân sẽ hiện lên Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng, mãi cho tới tử vong không thể nghịch chuyển. Cho nên thật ra thần tiên cũng giống như người thường, vẫn luôn truy tìm cách thức trốn chạy tử vong. Dù sao thì một khi đã mất đi tiên thân, kiếp sau chẳng biết sẽ luân hồi tới đạo nào.

Đặc biệt là những thiên nhân được hưởng hết phúc báo, lại không có bao nhiêu cơ hội tích lũy thiện nghiệp, còn có khả năng từ thiên nhân đọa thẳng xuống địa ngục.

Từ xưa đến nay, chúng sinh lục đạo vẫn luôn chăm chỉ không ngừng tìm kiếm phương pháp trường sinh, rất nhiều người tin tưởng rằng thông qua tu luyện thành Phật là có thể thoát khỏi lục đạo luân hồi, cũng có người tin đắc đạo là có thể thoát khỏi luân hồi. Nhưng những thứ này chung quy đều quá mịt mờ, hơn nữa đều sẽ chỉ xảy ra sau khi chết. Sau khi chết, bảy phách cùng với thiên hồn địa hồn đều tan đi, chỉ còn lại đúng một mệnh hồn, đã chẳng còn quan hệ với “người” hoặc “tiên” trước đó nữa, ai biết được mệnh hồn lẻ loi kia thực sự có được đi tới nơi gọi là thế giới cực lạc hay không?

Mà hiện giờ, Nhan Phi lại nói rằng bên trong Phù Đăng Ký thật sự có ghi chép liên quan tới thuốc trường sinh bất lão, hơn nữa lại còn có thể được luyện thành từ thứ đáng ghê tởm như vậy. Nếu như lời nó nói là sự thật, vậy thì tại sao địa ngục A Tì lại phải nuôi những thứ này?

Chẳng lẽ là A Xa Ni Vương kia muốn trường sinh bất lão?

Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Phong Đô?

Mơ hồ cảm thấy mình đã chạm tới thứ gì đó rất then chốt, nhưng tình hình trước mắt lại không cho phép gã suy nghĩ nhiều. Bọn họ phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, bằng không hàng ngàn, hàng vạn con anh cổ ở đây, chỉ e đều đã rỗng bụng không biết bao nhiêu ngày, nếu như chúng nó cùng nhau xông tới, bọn họ có lẽ sẽ khó mà sống sót được.

Gã không thể để Nhan Phi phải chết cùng ở nơi quỷ quái này được.

Đang định tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm, mang Nhan Phi lao ra từ giữa những bức tượng bách quỷ kia, đột nhiên từ trong bóng tối đằng xa lại dâng lên một luồng ánh sáng đỏ. Sắc đỏ tuyệt mỹ như ráng chiều nơi nhân gian, cùng với luồng thánh khí thanh khiết đột nhiên tràn ngập ra bốn phương tám hướng là thứ tuyệt đối không thể thuộc về địa ngục.

Trong chớp nhoáng, luồng thanh thánh khí kia càng nồng nặc hơn, nồng nặc tới nỗi khiến cho quanh người Khiên Na cũng có cảm giác bỏng rát. Đồng thời, một bông pháo hoa có hình dạng như hoa sen đỏ cũng đột nhiên bung nở trên nóc hang động, giữa ánh sáng lóa mắt, toàn bộ anh cổ đều bỗng nhiên hét ầm lên, chạy ra tứ phía như thủy triều lan tràn.

Ánh lửa huy hoàng chiếu rọi bên trong con ngươi vàng óng của Khiên Na, lưu chuyển hòa tan sắc thái như hổ phách.

“Lửa thiên đình… hoa Bát Đàm Ma.”

Người bọn họ muốn tìm cuối cùng cũng xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.