Địa Ngục Chi Ngược

Chương 12



“Tiểu sủng vật xinh đẹp như vậy.” Hai tròng mắt đang nhìn Đông Phương trên ghế sa lon, hắn đến gần Đông Phương, nâng lên cằm, mang theo ngữ điệu nhẹ nhàng mà tục tĩu nói: “Nhìn thấy cái dạng này của ngươi, phía dưới của ta lại đứng lên.”

Đông Phương dùng ánh mắt hung tợn nhất liếc hắn, hận không thể cho hắn một đao..

“Còn không có học được giáo huấn hả…...”

Trong mắt Khải Thân lóe lên tia nguy hiểm, nửa quỳ trước Đông Phương đang dựa vào ghế sa lon, hai tay dùng sức đem bắp đùi trắng noãn hiện ra.

Chỗ hôm qua mới bị hành hạ lần nữa bị bại lộ trong không khí, khẽ động mãnh liệt làm cho Đông Phương hấp mội hơi, hắn rất nhanh phản ứng, nhanh nhẹn từ ghế sa lon đứng thẳng dậy, không chút do dự đem nắm tay hướng mặt Khải Thân đánh tới.

Ngón tay mặc dù bị thương, nhưng tốc độ của Đông Phương là nổi tiếng nhanh khắp thiên hạ không thể xem thường, Khải Thân đối với thân thể hôm qua vừa mới bị chà đạp không một chút phòng bị, lập tức trúng một quyền hung hăng, bị đánh cho chật vật ngã xuống đất.

Đông Phương giống như thú nhỏ từ sa lon đánh tới, nghĩ muốn tái gia tăng vài quyền, để trả thù hôm qua, lại bị hai thủ hạ của Khải Thân đè lại, bọn họ tại tiểu phúc đánh hai quyền, mới ôm bụng lui tới một bên.

“Ô..” Cánh tay mảnh khảnh bị Khải Thân dùng lực lôi kéo cơ hồ muốn xé đứt, Đông Phương rên rỉ nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nam nhân.

Mũi cao thẳng mang một mảnh xanh tím bất nhã, bộ dàng thẹn quá thành giận làm cho khuôn mặt đỏ lên giống đóa hoa hồng trước ngực.

Mặc dù thân thể đau muốn chết, hơn nữa người ở hoàn cảnh như vậy, Đông Phương lại nhịn không được bật cười.

“Ngươi hẳn là phải chịu chút khổ.” Khải Thân dữ tợn mà cắn răng, đối với thủ hạ bên cạnh gào thét: “Đi! Đem roi đưa cho ta!”

Roi? Đông Phương mở to hai tròng mắt vô tội nhìn chung quanh. Thành thật mà nói, roi đối với hắn mà nói giống như mà người bệnh không thích thuốc.

Khải Thân từ tay kẻ dưới đoạt lấy roi màu đen, vừa muốn quất lên người Đông Phương, lại bị Đằng Tân ngăn cản.

“Như vậy không tốt. Da giống như lụa thế này, dùng roi rút huyết ra thật đáng tiếc. Cho dù cần roi, cũng không hẳn là dùng loại này, đem người đánh tới chết.”

Đằng Tân ưu nhã mà đi đến, thấy trên mặt Khải Thân đọng ứ ngân, lập tức hiểu chuyện đã diễn ra.

Hắn ngồi xổm xuống, nhéo cằm Đông Phương, ôn như cười cười, quay đầu lại đối Khải Thân nói: “Bản thân ta có một phương pháp mới, có thể hảo giáo huấn hắn, vừa lại vui mắt.”

Khải Thân nhìn Đằng Tân vài giây, nổi lên hứng thú, môi khẽ giơ lên, tiêu sái ném roi trong tay: “Hảo, nói cho ta biết một chút biện pháp tốt gì.”

“Thú vị.. Trò chơi mỹ nhân ngư” Đằng Tân vuốt ve cằm nhẵn nhụi của Đông Phương, hai tròng mắt khẽ cong lên: “Đông Phương là nam hài xinh đẹp như vậy, rất thích hợp làm mỹ nhân ngư.”

Mỉm cười nhưng mắt không có ý cười, khiến cho tâm Đông Phương một trận sợ run. Rất nhanh, Đông Phương bị áp tới hồ bơi lộ thiên của pháo đài cổ kính.

Đứng ở bên hồ, đầu nhỏ tự hỏi Đằng Tân muốn làm cái gì.

Trò chơi mỹ nhân ngư—đương nhiên là không thể rời khỏi mặt nước.

Nghĩ đến tươi cười đáng sợ kia của Đằng Tân, Đông Phương cúi đầu xem trong hồ không có gì uy hiếp, hồ nghi liền vứt đi.

“Đông Phương..” Đằng Tân cười hì hì đi tới trước mặt Đông Phương, hỏi: “Ngươi biết bơi lội không?”

Hắn sẽ không có ý định đem ta ném tới trong hồ này đi? Sách lược ngu xuẩn.

Đông Phương tức giận mà hướng hắn làm mặt quỷ, đột nhiên nhớ tới ngón tay chính mình bị bẻ gãy là chủ ý của tên ẻo lả này, cơn tức đầy bụng lên tới đại não, nhấc chân hướng thân Đằng Tân.

Đằng Tân cũng rất cơ trí, nhanh nhẹn né đi, rồi khởi động thắt lưng một cước đá tới phía dưới Đông Phương. Đông Phương mặc dù phản ứng, nhung dù sao tối hôm qua bị hành hạ, thân thể vô luận như thế nào cũng không linh hoạt như trước, thở nhẹ một tiếng, thân thể xinh xắn bị Đằng Tân đá vào trong ao: “Chớ có trách ta, làm ngươi tự tìm.”

Đằng Tân nhìn Đông Phương trong ao lạnh lùng nói, giương cằm, thủ hạ hai bên lập tức hành động, đem một ***g sắt lớn bao trùm bể bơi, đem hồ bơi biến thành một thủy lao cực đại.

Lồng sắt cách mặt nước ước chừng 5cm, Đông Phương đạp nước, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ngửa lên, nhìn Đằng Tân cách ***g sắt đối với hắn lộ ra tươi cười âm trầm.

“Tiểu mỹ nhân ngư, trò chơi bắt đầu.” Đằng Tân dùng ánh mắt trêu tức mà nhìn Đông Phương trong nước.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Đông Phương nhíu mày, hắn đạp nước có điểm mệt, thân thủ hướng khe hở ở trong ***g sắt cào, làm cho nó gánh chịu sức nặng của thân thể.

Đằng Tân nhìn Đông Phương câu nghón tay trắng noãn tại thanh sắt, “Hảo tâm” mà đề nghị: “Ta khuyên ngươi không nên cào thanh sắt”

“Tại sao?” Đông Phương ngửu khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, tò mò hỏi.

Đằng Tân mỉm cười. Nhưng Đông Phương rất nhanh biết tại sao rồi.

Hai người nam nhân cầm kim loại trường trong tay đi tới. Trong tay bọn họ cũng có một vòng sắt đầy mũi nhọn.

Đông Phương còn đang mở mắt đoán trường can trong tay bọn họ có tác dụng gì, nam nhân đứng ở bên bờ, đem mũi nhọn trường can hướng ngón tay Đông Phương tại chỗ vòng sắt.

“A” Vòng sắt cùng ***g sắt tiếp xúc, phóng ra dòng điện màu lam, Đông Phương trong nháy mắt bị dòng điện đánh trúng, bi thảm kêu một tiếng, buông tay ra, trầm vào nước.

Cơ hồ đau đớn thân xác bởi dòng điện đánh trúng làm cả người nhuyễn ra. Đông Phương uống mấy ngụm nước, từ trong nước di chuyển lên.

Khải Thân tại bên bờ thưởng thức trò chơi thú vị, gọi người mang tới ô che nắng, cùng Đằng Tân một tả một hữu mà dùng cà phê nóng do Đằng Tân đem tới, cười nói: “ Quả nhiên là trò chơi khác biệt, rất khó có thể nhìn thấy mỹ nhân ngu đáng yêu như vậy.”

Đông Phương cách ***g sắt thấy tươi cười trên mặt Khải Thân, phẫn nộ mà định mở miệng chửi lại. Trường can đáng sợ lại duỗi đến gần, hắn sợ đến nỗi lập tức bơi đi. Điện tà ác phát ra thanh âm “lịch lịch” phía sau lưng.

Người cầm trường can vui vẻ nhìn Đông Phương bị truy đuổi. Hai người tàn nhẫn mỉm cười, không để cho Đông Phương có cơ hội thở dốc, chỉ cần hắn dừng lại, điện sẽ lại giật hắn, làm cho hắn ai kêu lần nữa bắt đầu di chuyển né tránh.

Đông Phương mệt đến không thở nổi, nhưng hắn không thể dừng, dòng điện ở trên người làm cho hắn mệt mỏi mà trốn tránh.

Nhưng thân thể hôm qua mới chịu ngược đãi liệu có thể chịu được bao nhiêu lâu?

Động tác của hắn càng ngày càng chậm, vài lần bị đỉnh sắt chạm phải, kêu thảm trầm xuống nước, vừa lại miễn cưỡng nổi lên.

“Ô..” Cuối cùng, hắn chỉ có thể đáng thương mà trốn ở góc hồ bơi, tận lực lui thân thể. Thân thể đã tiêu hao, Đông Phương biết chính mình nhịn không được lâu, hắn sợ hãi mà nhìn cây trường can đang duỗi lại gần, giãy dụa nghĩ muốn bơi ra, nhưng tay chân không nghe theo, chỉ có thể nhìn dòng điện chớp động, đánh hắn chìm xuống nước.

“A a!” Hít thở không thông làm cho hắn thống khổ dùng hết sức trồi lên, lại chưa kịp thở, lại bị một trận điện vô tình đánh trúng.

Lặp đi lặp lại mấy lần, trước mắt Đông Phương bắt đầu mơ hồ. Trong tai truyền đến tiếng nói kỳ quái, chỉ cảm thấy hô hấp chính mình ngày càng khó khăn.. càng ngày càng khó khăn..

“Thiếu gia, hắn bất tỉnh rồi.” Xem Đông Phương chìm vào nước không có động tĩnh, nam nhân phụ trách cầm can lo lắng báo cáo.

Khải Thân đứng lên liếc mắt một cái nhìn thân thể nhỏ yếu của Đông Phương phập phồng theo dòng nước, vội vàng nói: “Đem hắn bắt lên, nhanh! Không thể để cho hắn chết đuối.”

Đằng Tân không nóng nảy, ngồi ở chỗ mát đem kính râm, nhàn nhã mà nói: “Không nghĩ hắn lại kiên trì được lâu như vậy, chơi đùa như vậy mới đủ ý tứ.”

Cả người Đông Phương ẩm ướt bị đặt trên sàn nhà, có người dùng sức ở trước ngực hắn đè ép.

Hắn từ trong bất tỉnh tỉnh dậy nôn ra một bụng nước, một bên kịch liệt mà ho khan, một bên chậm rãi mở mắt, hàng lông mi ướt át rung động.

Thân thể không có một chút khí lực, Đông Phương hữu khí vô lực mở ra hai tròng mắt trong suốt như thủy tinh mà nhìn hai người tàn ác nọ.

Đáng chết! Ta rốt cục biết được Khoa Lạc Đặc còn không có quá xấu tính.  Hắn thu mắt, nhớ tới Khoa Lạc Đặc. Ít nhất sau khi lăn qua lăn lại hành hạ hắn, còn có thể vì Đông Phương mà ôn nhu thoa dược.

“Bây giờ còn có khí lực di chuyển nắm tay sao?” Khải Thân trêu chọc đụng chạm da thịt trong suốt của Đông Phương, sau khi trong nước, người trở nên trắng bệch, nhưng không giống người thường mà nhăn đi.

Đông Phương quả thật không có khí lực di chuyển nắm tay, nếu như hắn có, bây giờ sẽ không chút do dự động thủ. Hô hấp gần hết, năng lượng cũng gần cạn kiệt.

Hắn nhắm mắt lại, tựa đầu qua một bên, đối với Khải Thân không để ý tới. Đằng Tân đứng một bên nho nhã cười, trong miệng lại nói ra lời tà ác: “Trò chơi chấm dứt, bây giờ hẳn là hảo hảo yêu thương hắn rồi.”

Đông Phương lấy làm kinh hãi, bỗng nhiên mở to hai mắt trùng vẻ mặt hạ lưu của Đằng Tân. Khải Thân đối với đề nghĩ này đương nhiên đồng ý, phất tay kêu lên hai người, đem Đông Phương ôm quay về phòng trong.

“Buông ta ra.” Đông Phương bị đặt ở giường lớn trong phòng, hắn phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng như muỗi, nhưng lại không có khí lực giãy đi nam nhân đang đè hắn lại.

Đột nhiên ngẩng đầu, tâm lý phát lạnh phát hiện trên trần nhà buông xuống mấy cái thiết liên.

Hắn nhìn thấy Khải Thân cùng Đằng Tân ánh mắt giống như dã thú hướng tới gần hắn, không biết từ nơi nào sinh ra khí lực, đẩy ra nam nhân bên cạnh ấn hắn, xoay người ngồi dậy, hướng một bên giường né ra.

“Ô” Sau một khắc, hắn bị Khải Thân túm được mắt cá chân, thô lỗ mà ném về trên giường. Đông Phương sức lực cạn kiệt nằm ở trên giường, ánh mắt hoảng sợ nhìn bộ dáng Khải Thân nhe rằng cười cởi thắt lưng.

“Không nên..” Hắn bây giờ vạn phần hối hận, không nên cấp trên mũi Khải Thân một quyền như vậy.

Không để ý đến lời cầu khẩn của hắn, Khải Thân thân thủ đem Đông Phương ném trên giường.

Đằng Tân ngồi ở bên giường, bắt đầu lột đi quần áo của Đông Phương. Cảm giác được thân thể từ từ lõa lồ trong không khí, Đông Phương kêu to lên: “Buông ta ra, buông ta ra!”

“Thanh âm thật êm tai..” Khải Thân cường ngạnh tách ra hai đùi, đem ngón tay bôi trơn đi vào.

“A!” Đông Phương kêu lên, giãy dụa thân thể tránh né, vết thương ngày hôm qua còn chưa khép lại, bị thô bạo như vậy khơi mào đau đớn.

Đằng Tân một bên ấn Đông Phương ngăn cản giãy dụa của hắn, một bên cười nói: “Giãy dụa của ngươi so ra còn kém trẻ con.”

“Làm cho ta hảo hảo thương yêu ngươi..” Khải Thân trêu chọc, đột nhiên rút ngón tay ra, đem dục vọng đã đứng thẳng đưa vào trong cơ thể Đông Phương.

Này lại lần nữa xé mở bết thương trong cơ thể Đông Phương, làm cho nam hài xinh đẹp phát ra một trậm kêu thê lương thảm thiết.

“A!.. Không.. Không nên..” Đông Phương dường như mở rộng miệng hô hấp khó khăn, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Hung khí ở trong thân thể quất xuyên vào, cọ xát nội bích tế nộn, Đông Phương đau đến cả người run rẩy không ngừng, con ngươi mờ mịt cầu xin tha thứ

“Cầu ngươi.. Ô.. Đau.. A a a, không nên!..”  Vận động tàn nhãn tại lỗ nhỏ xinh xắn trong thân thể tựa hồ vĩnh viễn không ngừng.

Giống như bị một đao lăng trì, Đông Phương mỗi lần bị cắm vào cảm giác như yết hầu phảng phất muốn phun ra máu ra.

Khải Thân hưởng thụ thân thể vô song trên đời này, nhân tiện giữ tư thế ở trong cơ thể Đông Phương nâng hắn dậy, làm cho hắn run sợ, ngồi ở trong lòng chính mình.

“Không! Ta không!.. A.. Tha ta đi..” Đông Phương cả người chảy ra mồ hôi lạnh, cân nặng của chính mình làm cho Khải Thân càng đâm vào sâu chỗ non nớt kia, làm cho hắn đau đớn, bắp đùi bắt đầu co rút.

Phân thân mềm mại bởi vì bắp đùi bị cường ngạnh tách ra mà bại lộ trước mặt người khác, Đằng Tân mang theo vẻ mặt ác ý, bắt đầu vuốt ve chỗ mẫn cảm nhất của Đông Phương.

“Không nên đụng ta!..Ô.. A a a.. Đau quá..” Đông Phương hoảng sợ mà nhìn dục vọng chính mình trong tay Đằng Tân ngẩng đầu, một cỗ khoái cảm không thể chịu đựng được cùng với thống khổ, cùng nhau vọt tới huyệt thái dương.

Hắn thét chói tay muốn thoát khỏi Đằng Tân, lại bị Khải Thân ở phía sau cố ý gia tăng lực va chạm, cơ hồ làm đảo lộn hết tất cả nội tạng của hắn.

“Không cho ta chạm sao?” Đằng Tân cười nhẹ, đùa bỡn vật đã cương của Đông Phương.

Tinh xảo như vậy, nhưng lại thẳng tắp như thế, thật sự xinh đẹp. Hắn thấy vật kia của Đông Phương chảy ra chất lỏng trong suốt, mỉm cười thưởng thức Đông Phương giãy dụa phí công.

Nhìn Đông Phương bị hành hạ cơ hồ muốn ngất đi, vừa lại đột nhiên ngừng lại. Khải Thân hài lòng ở trong cơ thể Đông Phương phát tiết dục vọng chính mình, hắn rút hung khí ra khỏi cơ thể Đông Phương.

Hắn không có buông Đông Phương ra, tò mò nhìn Đằng Tân lấy ra một cái hộp mộc tinh chế.

“Đây là cái gì?”

Đằng Tân nói: “ Chúng ta đến điều giáo hắn.” Từ trong hộp lấy ra một cây tiêm. Bên trong chứa chất lỏng màu đỏ, tại cửa sổ ánh sáng chiếu vào tạo ra ánh sáng quỷ dị.

“Tiểu mỹ nhân, không nên nhắm mắt lại, cố đồ chơi tốt cho ngươi.” Khải Thân ôm eo nhỏ của Đông Phương để chống đỡ then thể, vỗ vỗ khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

Đằng Tân giơ ống tiêm trong tay, ấn bọt khí bên trong, ôn hòa mà nói: “Đừng lo lắng, hắn sẽ không ngất xỉu.” Nhẹ nhàng tiêm vào tay, tàn ngược mà mỉm cười: “Cho dù bất tỉnh rồi cũng sẽ đau mà tỉnh lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.