Địa Ngục Chi Ngược

Chương 25



Con mèo nhỏ ăn no lộ ra thần thái thỏa mãn đáng yêu, bắt đầu dò xét Khoa Lạc Đặc đối với hắn sủng nịch bao nhiêu. Bị nuông chiều vài ngày, bản tính ác liệt toàn bộ đều hiện ra. Khoa Lạc Đặc thật sự rất đau đầu. Nếu như đối với Đông Phương gầm nhẹ, hắn lại cuộn mình khiếp sợ mà nhìn lén sắc mặt mình, làm Khoa Lạc Đặc tưởng rằng mình chính là một ác ma tàn nhẫn; nhưng là một khi buông tay, Đông Phương lại muốn đứng lên làm gì thì làm, chuyện to gan lớn mật gì cũng dám làm.

“Hảo làm, ngươi cho ta hảo làm.” Khoa Lạc Đặc cào bả vai Đông Phương, muốn hắn bình tĩnh. Thân thủ kiên định, thân thể khôi phục toàn bộ đã trở về. Phải bắt được Đông Phương tinh nghịch, không phải dễ dàng như vậy. Khoa Lạc Đặc không thể làm gì khác ngoài sử dụng vũ khí tốt nhất của y, nguy hiểm mà trừng mắt nhìn Đông Phương, đem tiểu gia hảo kiêu ngạo này áp chế xuống.

“Nhưng là, Khoa Lạc Đặc…”

“Câm miệng!” Khoa Lạc Đặc ngữ khí hung hăn, làm cho Đông Phương run rẩy. Hắn mờ mịt nhìn Khoa Lạc Đặc lột đi quần áo chính mình, cảm giác không ổn. Khi Khoa Lạc Đặc nắm giữ dưới người, lập tức không thuận theo mà giãy dụa.

“Đông Phương, ngươi không chịu nghe lời?” Khoa Lạc Đặc nguy hiểm nhìn Đông Phương.

Phát hiện Khoa Lạc Đặc hôm nay đặc biệt, Đông Phương lập tức khiếp đảm mà lắc đầu, hai tròng mắt giống nai con mà lệ đảo chung quanh, bất an nhìn Khoa Lạc Đặc.

“Hôm nay ngươi cần phải hảo hảo nghe lời.” Đem thân thể xích lõa của Đông Phương ôm vào trong ngực, thanh âm Khoa Lạc Đặc bắt đầu khàn khàn: “Nếu không, ta cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.” Khoa Lạc Đặc nói là sự thật, còn với mĩ thực nhẫn nại xuống, y nhất định sẽ điên.

Y cầm lấy cái chén đã sớm chuẩn bị, đưa tới bên môi Đông Phương, dùng ngữ khí ra lệnh: “Uống.” Không phải có chủ tâm như vậy đối đãi Đông Phương, bất quá muốn con mèo nhỏ của y nghe lời, chỉ có thể dùng thái độ như vậy là hữu hiệu.

Quả nhiên, nhìn thấy mặt căng thẳng của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương cúi đầu, đem chất lỏng trong chén uống vào bụng. Đem cái chén buông, Đông Phương mới cẩn thận hỏi: “Đây là cái gì?” Bởi vì, chất lỏng sau khi uống xong, từ dạ dày trở xuống giống như bị lửa đốt, làm hắn toàn thân nóng lên.

Khoa Lạc Đặc nở nụ cười: “Đương nhiên là trợ giúp gì đó.”

Rốt cuộc nhìn thấy Khoa Lạc Đặc nở nụ cười, Đông Phương buông lỏng không ít, đối với Khoa Lạc Đặc làm mặt quỷ. Rất nhanh hắn cười không nổi, cả người khô nóng bắt đầu tập trung phóng mạnh về hạ thể.

Khoa Lạc Đặc nhìn dục Con mèo nhỏ ăn no lộ ra thần thái thỏa mãn đáng yêu, bắt đầu dò xét Khoa Lạc Đặc đối với hắn sủng nịch bao nhiêu. Bị nuông chiều vài ngày, bản tính ác liệt toàn bộ đều hiện ra. Khoa Lạc Đặc thật sự rất đau đầu. Nếu như đối với Đông Phương gầm nhẹ, hắn lại cuộn mình khiếp sợ mà nhìn lén sắc mặt mình, làm Khoa Lạc Đặc tưởng rằng mình chính là một ác ma tàn nhẫn; nhưng là một khi buông tay, Đông Phương lại muốn đứng lên làm gì thì làm, chuyện to gan lớn mật gì cũng dám làm.

“Hảo làm, ngươi cho ta hảo làm.” Khoa Lạc Đặc cào bả vai Đông Phương, muốn hắn bình tĩnh. Thân thủ kiên định, thân thể khôi phục toàn bộ đã trở về. Phải bắt được Đông Phương tinh nghịch, không phải dễ dàng như vậy. Khoa Lạc Đặc không thể làm gì khác ngoài sử dụng vũ khí tốt nhất của y, nguy hiểm mà trừng mắt nhìn Đông Phương, đem tiểu gia hảo kiêu ngạo này áp chế xuống.

“Nhưng là, Khoa Lạc Đặc…”

“Câm miệng!” Khoa Lạc Đặc ngữ khí hung hăn, làm cho Đông Phương run rẩy. Hắn mờ mịt nhìn Khoa Lạc Đặc lột đi quần áo chính mình, cảm giác không ổn. Khi Khoa Lạc Đặc nắm giữ dưới người, lập tức không thuận theo mà giãy dụa.

“Đông Phương, ngươi không chịu nghe lời?” Khoa Lạc Đặc nguy hiểm nhìn Đông Phương.

Phát hiện Khoa Lạc Đặc hôm nay đặc biệt, Đông Phương lập tức khiếp đảm mà lắc đầu, hai tròng mắt giống nai con mà lệ đảo chung quanh, bất an nhìn Khoa Lạc Đặc.

“Hôm nay ngươi cần phải hảo hảo nghe lời.” Đem thân thể xích lõa của Đông Phương ôm vào trong ngực, thanh âm Khoa Lạc Đặc bắt đầu khàn khàn: “Nếu không, ta cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.” Khoa Lạc Đặc nói là sự thật, còn với mĩ thực nhẫn nại xuống, y nhất định sẽ điên.

Y cầm lấy cái chén đã sớm chuẩn bị, đưa tới bên môi Đông Phương, dùng ngữ khí ra lệnh: “Uống.” Không phải có chủ tâm như vậy đối đãi Đông Phương, bất quá muốn con mèo nhỏ của y nghe lời, chỉ có thể dùng thái độ như vậy là hữu hiệu.

Quả nhiên, nhìn thấy mặt căng thẳng của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương cúi đầu, đem chất lỏng trong chén uống vào bụng. Đem cái chén buông, Đông Phương mới cẩn thận hỏi: “Đây là cái gì?” Bởi vì, chất lỏng sau khi uống xong, từ dạ dày trở xuống giống như bị lửa đốt, làm hắn toàn thân nóng lên.

Khoa Lạc Đặc nở nụ cười: “Đương nhiên là trợ giúp gì đó.”

Rốt cuộc nhìn thấy Khoa Lạc Đặc nở nụ cười, Đông Phương buông lỏng không ít, đối với Khoa Lạc Đặc làm mặt quỷ. Rất nhanh hắn cười không nổi, cả người khô nóng bắt đầu tập trung phóng mạnh về hạ thể.

Khoa Lạc Đặc nhìn dục vọng của Đông Phương dưới thân dựng đứng, cười hắc hắc, đem Đông Phương đặt ở trên giường.

Thứ trong cái chén, nhất định có trộn xuân dược, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương lộ ra ánh mắt ngây thơ, không rõ ràng nói: “Khoa Lạc Đặc, ngươi muốn làm gì?”

“Làm chuyện chúng ta thoải mái nhất.” Đổ ra một ít chất lỏng dính vào ngón tay, Khoa Lạc Đặc đem hai chân Đông Phương tách ra, thẫn nhiện lộ ra cửa vào phấn hồng.

“Ta không muốn…” Đông Phương không thanh tỉnh mà lay động thắt lưng, đem hai chân để ở tư thế làm cho hắn thoải mái. Lông mi nhíu lại, môi xinh đẹp cũng chu ra.

Khoa Lạc Đặc quên kháng nghị của Đông Phương. Y hoàn toàn bị dục vọng của chính mình thiêu đốt điên cuồng rồi, Đông Phương mê người ở trước mặt, phản kháng rất nhỏ, chi bằng yêu cầu phiến tình nơi nào đó.

Ngón tay kiên định, mang theo trơn tề ghé thăm bí huyệt của Đông Phương. Ngay cản cẩn cẩn dực dực chỉ đạo, rốt cuộc phát huy tác dụng. Đông Phương đối với động tác cắm vào đã đem cảnh giác đưa tới nơi thấp nhất, cảm giác dị vật trong cơ thể, chỉ là nhẹ hừ một tiếng. Mượn trơn tề, ngón tay rất nhẹ nhàng bắt đầu tại thông đạo hẹp di chuyển. Nội bích tế nộn, bởi vì bị cọ xác mà phát ra âm thanh *** mị rất nhỏ. Đông Phương dần dần không khống chế nổi rên rỉ, càng làm cho dục vọng dưới hông hạ của Khoa Lạc Đặc càng thêm cứng rắn.

Cẩn thận mà nhìn sắc mặt vừa thống khổ vừa hưởng thụ của Đông Phương, Khoa Lạc Đặc cười nhanh hơn đối với điểm kia trên cơ thể càng thêm kích thích. Mỗi lần đều là đâm vào thật sâu, phân thân Đông Phương sẽ hung hăng chấn động. Đám mây phấn hồng, hoàn toàn bao trùm trên da thịt của Đông Phương.

“Rất thoải mái đi? Ngươi cũng không thể nhanh như vậy thỏa mãn.” Tiếng nói Khoa Lạc Đặc trầm thấp không ngừng tán tỉnh. Tại thời điểm mấu chốt, y đột nhiên cầm đỉnh Đông Phương, không cho hắn bắn ra.

Người trên giường lập tức bất mãn mà lớn tiếng rên rỉ, mở to hai mắt giãy dụa thân thể. Đông Phương tự động tự giác, bản thân thân thủ đưa xuống hông hạ của mình. Nhưng là, tay hắn lập tức bị Khoa Lạc Đặc bắt được.

“Không nên cấp bách như vậy.” Khoa Lạc Đặc tính tính thời gian, thần trí bắt đầu bị dược hiệu làm cho mơ hồ. Y làm cho Đông Phương xoay người, nhận tiện đè trên người Đông Phương.

Khoa Lạc Đặc lấy tay dẫn đạo dục vọng chính mình, chờ thật lâu tại cửa vào, sau một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn, công thành chiếm đất.

“Ô!” Con mèo nhỏ dưới thân bỗng nhiên chấn động, cắn môi khó nhịn mà rên rỉ. Đem khoái cảm trong nháy mắt giãy dụa, mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ không thể nghi ngờ.

“Ô….” Khoa Lạc Đặc cũng không nhịn được thống khổ cùng khoái cảm mà rên rỉ. Mặt anh tuấn, xuất hiện an tâm không thể nói nên lời. Rốt cuộc đã vào được. Nóng rát bao vây, so với trong tưởng tượng còn tốt đẹp hơn. Đây là từ lần đầu tiên gặp Đông Phương mà bắt đầu thời khắc khát vọng.

Cơ hồ co rút lại, nói cho Khoa Lạc Đặc biết con mèo nhỏ vốn là cơ dãn nhiều cỡ nào. Còn không đem tinh lực của con mèo nhỏ phát tiết ra, bởi vì bị Khoa Lạc Đặc bắt được hai tay mà bất an bắt đầu giãy dụa.

“Lập tức khiến cho ngươi thoải mái.” Khoa Lạc Đặc thở hổn hển, bắt đầu chậm rãi di động thắt lưng chính mình. Thong thả tiến vào, lại tái thong thả rút ra.

Tần suất dần dần nhanh hơn. Mỗi một lần đều đánh sâu vào điểm nhỏ mẫn cảm kia, làm cho Đông Phương kích động kêu to. Giữa lúc cuồng nhiệt, Khoa Lạc Đặc vẫn cẩn thận không ngừng xem xét sắc mặt Đông Phương, còn không ngừng cúi đầu xem phân thân chính mình, lúc sau mang theo vết máu. Kích thước chính mình, cũng không phải dễ dàng tiếp nhận.

Áp lực cực lớn cùng khoái cảm khiến cho Khoa Lạc Đặc cũng mệt mỏi một đầu đầy mồ hôi. Va chạm ngày càng mãnh liệt, Đông Phương phản ứng ngày càng kích động. Hắn dưới thân Khoa Lạc Đặc rên rỉ, cổ trắng nõn ngửa về sau, dùng tóc ngắn mềm mại liều mạng cọ xác sàng đan.

“Đông Phương, này hết thảy không phải thống khổ.” Khoa Lạc Đặc hôn trụ môi Đông Phương, tham lam mà hút. Hông hạ lay động nhanh hơn. Đỉnh cũng nhanh đã tới. Hết thảy đều là xinh đẹp. Người như thế vốn đã đáng yêu như thế, làm cho y hoàn toàn phóng ra nhiệt tình.

Khoa Lạc Đặc tính kế rõ ràng, đương nhiên biết Đông Phương sẽ có trạng thái thất thần, tiểu miêu đối với tình ái sợ muốn chết, bây giờ thần trí thanh tỉnh mà hưởng thụ lần đầu tiên vui vẻ cùng ôn nhu ân ái. Đương nhiên, cũng không mất cuồng dã.

Rốt cục, chờ mong đợi lâu xuất hiện. Khoa Lạc Đặc hét lên một tiếng, hạ thủ buông gay khống chế Đông Phương, đem Đông Phương đưa tới thiên đường. Tất cả nhiệt tình, hóa thành dịch thể màu trắng, làm Khoa Lạc Đặc đóng dấu, Đông Phương rơi vào trong cơ thể ấm áp.

Không muốn lập tức rời đi thân thể Đông Phương, Khoa Lạc Đặc sợ chính mình đè đả thương Đông Phương, xoay người vẫn trong tư thế hoan hợp, lưng chính mình dựa vào giường lớn, đem Đông Phương an trí trong ngực chính mình. Hai người cùng thở phập phồng, nặng nề mà hô hấp.

“Hảo chơi đùa sao?” Bình tĩnh trở lại, Khoa Lạc Đặc trêu tức hỏi.

Ngoài ý muốn, Đông Phương lập tức thở phì phò gật đầu: “Hảo chơi đùa.” Lần đầu tiên được dẫn dắt vào niềm vui thú ân ái, Đông Phương đối với đồ vật mới mẻ tốt lắm.

Lỗ nhỏ phía sau tê dại cùng đau đớn, điểm nhỏ khi bị hung khí của Khoa Lạc Đặc đánh tới, không cách nào hình dung được kích thích, lúc chính mình phun ra, cảm giác được độ ấm giống nhau xuất hiện.. Này hết thảy đều hấp dẫn hứng thú của Đông Phương.

“Chúng ta trở lại một lần đi!” Hai chân khóa trên người Khoa Lạc Đặc, Đông Phương đầu tựa vào trong vai Khoa Lạc Đặc, mặc dù còn thở hổn hển, cư nhiên đưa ra một đề nghị Khoa Lạc Đặc cầu còn không được.

“Hảo a!” Sau khi vài giây kinh ngạc, trên mặt Khoa Lạc Đặc xuất hiện vẻ mặt mừng như điên. Y lập tức di chuyển, xoay người Đông Phương đặt dưới thân.

“Như vậy đè rất nặng.” Đông Phương nhíu mày.

Khoa Lạc Đặc lộ ra tươi cười xấu xa: “Không nên lo lắng, con mèo nhỏ của ta. Hôm nay chúng ta liền nếm thử tất cả tư thế, lấy bản lãnh của ta, nhất định có thể làm cho ngươi thích.”

Giai điệu tràn ngập tình cảm mãnh liệt, lại bắt đầu trên người Đông Phương đạn tấu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.