Đông Phương khẽ nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, khó khăn trở mình.
Trên người những vết thương do không ngừng bị cọ sát mà chạm tới những dây thần kinh mảnh khảnh, đau đớn tựa điện giật, làm cho Đông Phương nhắm mắt lại bắt đầu rên rỉ.
Chiếc khăn lông ấm áp nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi tích trên trán, Đông Phương cảm thấy dễ chịu một chút, khẽ mở đôi môi khô khốc.
Rất nhanh sau đó, một khối ướt át nhẹ điểm vào đôi môi khát cầu chút nước của hắn.
“Khá hơn chút nào không?” Có người ở bên tai nhẹ hỏi.
Hảo ôn nhu, giống như được trở lại ôm ấp của mẫu thân vậy.
Mặc dù trong trí nhớ chưa từng được người ôm ấp, nhưng trong tâm Đông Phương, đây chính là cảm giác của mẫu thân a.
“Mẫu thân……” Đang trong mộng mơ mơ hồ hồ cảm giác mẫu thân dường như càng ngày càng gần.
Khẽ động hàng mi, Đông Phương chậm rãi mở ra đôi mắt sáng ngời e rằng khiến người khác chểnh mảng.
Cho dù từ trong mộng tỉnh dậy, mang theo vài phần mê mang cùng bối rối, nhưng đôi mắt vẫn như cũ phát ra ánh sang mỹ lệ, lúc nào cũng phát ra quang mang.
Mã Thụy Đặc phu nhân vui vẻ mỉm cười, khẽ lược mái tóc ngắn của Đông Phương ra sau tai.
“Ngươi rốt cục đã tỉnh dậy”
Mỉm cười thật thân thiết.
Gia gia, nãi nãi ở trong mộng của hắn cũng từng đối với hắn mỉm cười như vậy.
Đông Phương đáp lại nhãn thần vui sướng của Mã Thụy Đặc phu nhân, tự nhiên mà kéo lên khóe miệng, đáp lại nàng một nụ cười tươi chân thật.
Lúm đồng tiền vẫn chưa kịp xuất hiện trên má thì một trận đau đớn kịch liệt từ sống lưng truyền thẳng lên đại não, làm hắn ôi ôi kêu thảm cuộn mình lại.
“Vết thương còn đau sao?” Mã Thụy Đặc phu nhân tay chân luống cuống hạ thấp người đau lòng mà trấn an Đông Phương: “Đã thượng dược rồi, bất quá vết bỏng không thể khỏi ngay được. Hảo hài tử, nhịn một chút đi.”
“Ta không sao.” Đông Phương đối với chân tình của Mã Thụy Đặc phu nhân cảm động nói không nên lời, chịu đựng đau đớn miễn cưỡng tươi cười, nói: “Rất nhanh sẽ không sao.” Để cho Mã Thụy Đặc phu nhân yên tâm, hắn đặc biệt bỏ thêm một câu: “Khả năng phục hồi của ta luôn rất tốt.”
“Đều là lỗi của Khoa Lạc Đặc.” Mã Thụy Đặc phu nhân chán nản trách cứ Khoa Lạc Đặc.
Khoa Lạc Đặc?
Phải rồi, ta không phải bị Khoa Lạc Đặc bắt được rồi sao?
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương sợ hãi trừng lớn hai mắt, nao núng khẽ co người lại mà ngó nghiêng tứ phía.
“Ta không phải bị bắt rồi sao?”
Mã Thụy Đặc phu nhân nhìn bộ dáng sợ hãi của Đông Phương, trìu mến mà cẩn thận đem hắn ôm vào trong lòng.
“Đừng sợ, Khoa Lạc Đặc đã không thể làm bất cứ cái gì tổn hại đến ngươi nữa rồi.”
“Ngươi đã cứu ta sao?”
Cảm tạ trời cao, ta còn tưởng rằng sẽ chết trong tay y tại nơi đáng sợ đó rồi.
Làn gió nhẹ hiu hiu thổi trên rèm cửa dệt bằng tơ tằm đắt tiền, dương quang từng tia một từ góc cửa sổ chầm chậm xâm nhập vào trong, cho đến khi chiếm lĩnh cả gian phòng.
Trong không khí trầm bổng phảng phất hương thơm ngát xanh biếc, có lẽ từ con bướm quanh quẩn bồn hoa ở bên ngoài, hoặc cũng có thể… là từ rừng cây tươi tốt của cả tòa thành cổ kính này.
Đông Phường cùng Mã Thụy Đặc phu nhân ở chung rất tốt. Hắn chưa bao giờ dễ dàng cùng ngoại nhân tiếp xúc thân mật, cư nhiên nửa ngồi tựa vào giường, một bên từng ngụm từng ngụm nuốt vào thức ăn do Mã Thụy Đặc phu nhân bón, một bên nghe nàng chậm rãi giảng thuật (kể lại) cố sự của chính mình.
“Nói như vậy, Khoa Lạc Đặc là cháu trai của người rồi.” Đông Phương khó tin mà lắc đầu.
Phu nhân cao quý ôn nhu như vậy như thế nào có thể dưỡng ra kẻ tàn nhẫn, đáng sợ như Khoa Lạc Đặc.
“Nghe khẩu khí của ngươi tựa hồ đang trách ta a.” Mã Thụy Đặc phu nhân làm ra bộ dáng áy náy, ở trên trán Đông Phương khẽ hôn một cái. “Đông Phương, xin đừng trách Khoa Lạc Đặc. Sinh trưởng trong một đại gia tộc, không có khi nào mà không phải vì chính sự sinh tồn của bản thân mà đấu tranh, Khoa Lạc Đặc tàn bạo vốn không phải trời sinh.”
Như thế nào có thể không trách y!
Những vết bỏng trên người còn đang đau đớn ầm ĩ. Hắn khẽ nhăn lại đôi mày bán nguyệt, khờ dại cắn môi dưới: “May mắn thay Khoa Lạc Đặc đồng ý nghe lời phu nhân nói. Y thực sự rất đáng sợ a.”
Mã Thụy Đặc phu nhân che miệng cười rộ lên, phảng phất như trẻ lại rất nhiều, nói: “Đông Phương, ngươi cái dạng này dường như là hướng ta làm nũng a.” Nói xong trên gò má đang ửng đỏ của Đông Phương hôn lên một cái.
“Phu nhân……” Đông Phương xấu hổ mà khẽ né tránh: “ Không nên hôn ta như vậy, ta đã không phải là tiểu hài tử rồi.”
“Hoàn toàn là tâm tính tiểu hài tử nha. Đông Phương, ngươi khiến cho người ta không nhịn được mà nghĩ muốn thân cận ngươi a.” Mã Thụy Đặc phu nhân dường như nhớ tới người mình yêu say đắm, cảm thán nói: “Người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc chính là đều làm cho kẻ khác phải động tâm.”
Sóc Phúc Lai Ti gia tộc?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương thoáng suy sụp: “Ngay cả phu nhân…… cũng cho rằng ta là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc sao?”
“Đông Phương, người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc là đáng trân quý nhất, ngươi ngàn vạn lần không nên vì huyết thống của chính mình mà tự ti.” Mã Thụy Đặc phu nhân phát hiện Đông Phương dường như khó chịu với bốn chữ Sóc Phúc Lai Ti, nghiêm túc nói: “Ngươi hẳn phải vì thế mà kiêu ngạo.”
“Ta thấy căn bản không có gì đáng để kiêu ngạo cả.”
“Đông Phương……” Mã Thụy Đặc phu nhân khẽ nhăn lại khuôn mặt hoàn hảo đã xuất hiện vài nếp nhăn: “Ôi…… ngươi tạm thời cứ ở lại chỗ này đi. Trong tòa thành của ta, vô luận ngươi có phải là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc hay không, Khoa Lạc Đặc cũng tốt, người khác có dã tâm cũng tốt, cũng không dám đối ngươi hành động được.”
Giống như chim mẹ giang rộng đôi cánh để bảo vệ đứa con non nớt của mình, Mã Thụy Đặc phu nhân kéo nhẹ khóe môi kiêu ngạo mỉm cười.
“Không có người nào, có đủ dũng khí đắc tội với Phục Lãng Tích Đặc gia tộc…”
Đây xem như là trời cao đã ban ân.
Bởi vì hắn có biết biết hay không phụ thân của hắn là Đăng Khoa Tái, mà Mã Thụy phu nhân đối với người yêu thực si tình, Đông Phương không những trốn thoát khỏi ma chưởng của Khoa Lạc Đặc, lại nhận được sự ôn nhu chưa từng được nếm qua của gia gia đã khuất, thậm chí Mã Thụy Đặc phu nhân còn cho hắn cảm giác rung động thân thiết, giống như mụ mụ.
Trong lòng tất cả các ảo tưởng về mẫu thân, cùng Mã Thụy Đặc phu nhân bắt đầu tương ứng.
Mà Mã Thụy Đặc phu nhân đem tất cả tưởng niệm về Đăng Khoa Tái hoàn toàn chuyển lên người Đông Phương, gần năm mươi năm vẫn chưa có ai nối dõi, nay liền đem tất cả mẫu tính phát huy trên người Đông Phương.
Vài tuần ngắn ngủi trôi qua, thương thế của Đông Phương đã hoàn toàn khôi phục. Này chẳng những do khả năng hồi phục vô địch của hắn, còn có sự quan tâm săn sóc hết mình của Mã Thụy Đặc phu nhân.
“Phu nhân!” Đông Phương từ cửa sổ đột nhiên nhảy vào, xoay trở mình, dùng một tư thế hết sức mỹ lệ đáp xuống trước mặt Mã Thụy Đặc phu nhân.
Mã Thụy Đặc phu nhân không bị hành động đột ngột này của hắn dọa sợ, nhàn nhã mà buông văn kiện trong tay, ngón tay thanh mảnh thon dài nhẹ nhàng gỡ mắt kính xuống: “Đông Phương, ngươi lại đến nơi nào làm loạn rồi a?”
“Hì hì, phu nhân, người xem!” Đông Phương xuất ra vòng cổ lấp lánh, vừa như giương lên hiến bảo (dâng tặng báu vật), lại vừa giống như tiểu hài tử mà giấu phía sau.
Mã Thụy Đặc phu nhân nhìn khuôn mặt càng ngày càng tuấn tú, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, lại vừa sủng nịch mà nhẹ nhàng vẫy tay.
Đông Phương ngay lập tức giống như chú chim nhỏ chạy tới. Cầm vòng cổ lấp lánh trong tay đeo vào cổ của Mã Thụy Đặc phu nhân.
“Cực kỳ đẹp nha!” Đông Phương ôm lấy Mã Thụy Đặc phu nhân nở nụ cười, da thịt non nớt bóng loáng, cho dù gần trong gang tấc, cũng không hề tìm thấy một tia tỳ vết nào.
“Nói bao nhiêu lần, không được tái thâu (trộm) đồ này nọ.” Mã Thụy Đặc phu nhân giả vờ sinh khí.
“Không sợ, ta đây chính là cao thủ nha.” Đông Phương ỷ lại được phu nhân sủng hắn, không chút nào che dấu bản thân, hưng phấn nói: “Hôm nay, thời điểm ta thâu vật này, đúng lúc đụng tới thiếu gia của Lai Tư gia, giống người ẻo lả, trừng mắt nhìn ta đến mức tròng mắt cũng muốn rơi xuống. Ta nhanh như chớp trốn thoát không còn thấy tung tích, hắn còn đang ngẩn người. Ha hả, đại danh Đông Phương đạo tặc thế nhưng càng ngày càng vang.”
Mã Thụy Đặc phu nhân biến sắc.
Thiếu gia của Lai Tư gia?
Thiếu gia của Lai Tư gia chỉ có một nam đinh (người con trai trưởng thành), hình dáng mặt dù rất nữ tính, nhưng làm việc quyết đoán, là dạng người nói chuyện dụng binh. Hắn ngẩn người nhìn Đông Phương, chỉ sợ không phải bị trình độ ăn trộm cao siêu của Đông Phương làm cho kinh hãi, mà là……
Rước lấy một địch thủ như vậy, cũng không phải sự tình tột đẹp gì.
“Đông Phương, không cho phép ngươi tái hồ nháo như vậy! Bây giờ rất thiếu tiền sao? Những châu báu ngươi đã trộm, chơi đùa không được bao lâu liền ném qua một bên. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, ngươi sẽ kết hạ không ít kẻ thù.”
“Nhìn đồ vật mà không trộm hảo ngứa a!” Bởi vì sinh trưởng bên gia gia hành nghề đạo tặc, cho nên Đông Phương không hề tỉnh ngộ được việc trộm cắp đáng thẹn như thế nào. Hắn cho rằng, vật nào hắn trộm được thì chính là của hắn.
Hắn yếu ớt kéo nhẹ bả vai Mã Thụy Đặc phu nhân, liên thanh nói: “Muốn trộm, muốn trộm. Dù sao bọn họ cũng không dám tới chỗ phu nhân bắt ta.”
“Đông Phương……” Mã Thụy Đặc phu nhân giống như người mẹ trẻ đang đau đầu vì đứa con ngỗ nghịch. Hơn nữa “Đứa nhỏ” này còn đặc biệt xinh đẹp đáng yêu. Vừa bị hắn dùng đôi mắt to, sáng ngời nhìn một cái, dù tái biết hắn không đúng, nhưng không cách nào nói ra nửa câu trách mắng.
“Ngươi đã lớn rồi, nhưng lại giống hệt một tiểu hài tử.”
Quả thực, Đông Phương cùng người đó và Sóc Phúc Lai Ti gia tộc vô cùng giống nhau, tâm lý phát triển hết sức chậm chạp, cho dù có được công phu cùng kỹ xảo độc nhất vô nhị. Đông Phương bây giờ mười tám tiểu so với một tiểu quỷ mười bốn tuổi còn thích làm nũng. Lại thêm Mã Thụy Đặc phu nhân đối hắn cưng chiều vô cùng, loại tính cách này càng không ngừng phát huy hơn nữa.
“Ta đương nhiên là tiểu hài tử.” Đông Phương nhẹ cười: “Phu nhân giống như là mẫu thân của ta, ta ở trước mặt phu nhân đương nhiên là tiểu hài tử a.”
Một câu nói khẽ sưởi ấm trái tim Mã Thụy Đặc phu nhân, đem thân hình mảnh mai của Đông Phương gắt gao ôm vào trong ngực.
“Phải nói thế nào đây? Ta vẫn phản đối việc ngươi đi trộm đồ vật, vạn nhất bị bắt được thì phải làm sao? Mới đây bị Khoa Lạc Đặc giáo huấn nhanh như vậy đã quên rồi sao?” Mã Thụy Đặc phu nhân lo lắng mà dặn dò.
Đông Phương kiêu ngạo mà nhếch cằm, thần thái kiêu ngạo mà hừ một tiếng: “Hiện tại, cho dù là Khoa Lạc Đặc, cũng không bắt được ta! Ta mới không sợ y.”
Khoa Lạc Đặc?
Lần trước bất quá vốn là nhất thời lơ là, bị y vô tình mà bắt được. Bây giờ mới sẽ không vô dụng như vậy để y bắt lại a!
Tuy nói như vậy, nhưng là một ngày kia Đông Phương dậy sớm xuyên qua phòng khách, nhìn thấy Khoa Lạc Đặc nhàn nhã thưởng thức những bức danh họa Đông Phương trộm được treo trên tường, hắn hoàn toàn quên chính mình từng dõng dạc nói qua câu này.
Trong nháy mắt nhìn thấy Khoa Lạc Đặc, toàn thân thể cơ hồ biến thành đá. Cứng ngắc mà đứng tại chỗ trợn tròn hai mắt. Đông Phương kinh hoảng ngay cả khả năng đảo mắt cũng mất đi.
Khoa Lạc Đặc mang theo đôi mắt đang cười kia từ trên bức tranh chuyển sang người Đông Phương, ánh mắt trêu tức kia làm cho Đông Phương cảm giác chính mình giống như con ếch trong tầm ngắm của độc xà, toàn thân lạnh lẽo.
“Đông Phương…… ” Khoa Lạc Đặc tuấn dật mà đôi môi mỏng giương lên, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, mang theo ngữ điệu trầm ổn hàm ẩn hứng thú cùng *** làm cho Đông Phương cực độ sợ hãi.
Đông Phương gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn Khoa Lạc Đặc từng bước một hướng chính mình đi tới, nhưng như thế nào cũng không nhấc nổi cước bộ né ra, thân thể bất lực bắt đầu run rẩy.
Không nên qua đây! Không nên qua đây!
Khoa Lạc Đặc càng ngày càng gần, nụ cười bên miệng cũng càng ngày càng tà ác…… “Khoa Lạc Đặc, đứa cháu đáng yêu của ta.” Tiếng cười của Mã Thụy Đặc phu nhân đúng lúc vang lên: “ Ngươi sẽ không khi dễ Đông Phương đáng thương đi.”
Ánh mắt tàn khốc của Khoa Lạc Đặc chợt hiện lên, xoay người sang chỗ khác, đối với Mã Thụy Đặc phu nhân ở cửa phòng khách khẽ hiện lên tinh thần rạng rỡ: “Sớm a, Mã Thụy Đặc a di thân ái của ta, ta đặc biệt đến thăm ngài, ngài sẽ không không chào đón đi?”
“Ha hả……” Mã Thụy Đặc phu nhân khẽ vòng tay, yêu thương ôm lấy Khoa Lạc Đặc, khóe mắt tràn đầy tiếu ý: “Nếu như đến khi dễ tiểu bằng hữu, ta sẽ không hoan nghênh ngươi.”
“Ta bất quá là muốn cùng hắn bắt chuyện.” Khoa Lạc Đặc vẻ mặt vô tội trả lời, đôi mày tinh xảo nhếch lên, vẫn cân nhắc xem xét liếc mắt theo dõi Đông Phương.
Mã Thụy Đặc phu nhân nhìn thấy Đông Phương bị dọa sợ không nhẹ, đem Khoa Lạc Đặc đến trước mặt Đông Phương.
“Tốt lắm, ta không hi vọng hai người hậu bối mà ta yêu thương nhất luôn lấy thái độ như vậy gặp mặt, bắt tay nhau đi. Khoa Lạc Đặc về sau không được tái khi dễ Đông Phương.”
“Ta không ý kiến.” Khoa Lạc Đặc rất có phong độ đưa tay.
Đôi mắt mang theo thâm ý khác trên người Đông Phương đảo vài vòng.
Đông Phương bởi vì Mã Thụy Đặc phu nhân đến nên có có điểm an tâm, nhưng Khoa Lạc Đặc đột nhiên đưa tay đến trước mặt làm cho hắn sợ hãi mà lùi từng bước.
Cùng Khoa Lạc Đặc bắt tay?
Cái bắt tay kia so với bỏ tay vào hang độc xà còn nguy hiểm hơn!
Hắn ngẩng đầu, giống như vật nhỏ sợ hãi, đôi mắt đen láy khẽ liếc đôi mắt của Khoa Lạc Đặc làm sao vẫn cảm thấy ẩn giấu vài phần tà ác, bất ngờ xoay người, ba bước thành hai bước nhảy qua ngoài cửa sổ, tốc độ giống như con thỏ gặp phải sói, chạy đi không còn tung tích.
“Ha ha ha………” Khoa Lạc Đặc nhìn theo bóng dáng của Đông Phương, sau đó cười ha hả.
Mã Thụy Đặc phu nhân trách cứ mà liếc y một cái: “Nhìn xem ngươi đem Đông Phương dọa thành bộ dáng gì nữa.”
Khoa Lạc Đặc nhìn theo hướng Đông Phương rời đi, thỏa mãn gật đầu: “ Không sai, đây là hiệu quả ta muốn.”
Trong không khí còn phiêu đãng mùi đặc biệt của Đông Phương. Khoa Lạc Đặc dùng lực hít vài cái, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức những bức danh họa treo trên tường.
Vật nhỏ này, đúng là trộm đến nghiện rồi. Ngay cả bức tranh Đằng Tân Lai Tư tặng cho tình nhân cũng dám trộm.
Chẳng lẽ hắn không biết bản thân đã gây chú ý tới Đằng Tân rồi sao? Bất quá, đừng lo.
Khoa Lạc Đặc bóp đóa hồng trắng mới hái rạng sáng nay trong lọ hoa, đem từng cánh từng cánh vẫn còn đọng hơi sương xé xuống, mỉm cười phấn khích ném tới trước bức tranh.
Đông Phương, ngươi là của ta……
xxx
Trừ lần Khoa Lạc Đặc mạc danh kì diệu tới chơi, cuộc sống vẫn thoải mái như cũ.
Đối với một Đông Phương trời sinh tự do phóng khoáng mà nói, trộm cắp căn bản là mục tiêu của cuộc sống, là sự hưởng thụ cao nhất.
Bởi vậy, mặc dù Mã Thụy Đặc phu nhân khuyên nhủ như thế nào, hắn vẫn không ngừng được mà bắt tay hành động.
Bất quá, trải qua giáo huấn của Khoa Lạc Đặc, hắn quả thật cẩn thận hơn rất nhiều, kỹ xảo cũng ngày càng thuần thục hơn.
xxx
“Phu nhân, ta xem qua rồi, quả thật là một chiếc nhẫn không tệ nha.” Đông Phương chỉ vào ảnh chụp chiếm một diện tích khá lớn trên mặt báo, nói: “Chính là cái này, rất đẹp đi. Cái này rất cân xứng với kiện lễ phục màu xanh biển của phu nhân, nhất định rất đẹp.”
Mã Thụy Đặc phu nhân rốt cuộc cũng thừa nhận chính mình đối với việc khuyên bảo Đông Phương buông tha việc ăn cắp là bất lực. Thống khổ nhu nhu huyệt thái dương, bất lực mà cười cười: “Đông Phương, kiện y phục của ta đã có bộ châu báu phù hợp.”
“Nhưng là cái này càng thích hợp hơn a!” Đông Phương còn thật sự làm bộ dáng vui tai vui mắt: “Lấy ánh mắt chuyên nghiệp của ta, chỉ có cái này là thích hợp nhất.” Hắn kiêu ngạo nói, làm cho Mã Thụy Đặc phu nhân nhắm mắt tựa vào trên ghế khẽ cười.
Qua vài ngày, cái nhẫn kia quả nhiên được đặt cùng bộ lễ phục của Mã Thụy Đặc phu nhân.
Mã Thụy Đặc phu nhân thực sự có điểm đau đầu.
Báo chí đăng tin truy nã Đông Phương không ngừng. Đông Phương cẩn thận, rất ít lộ ra diện mạo của bản thân — trừ lần đến Lai Tư gia đánh cắp vòng cổ — mà báo chí đối với diện mạo cùng bản lĩnh xuất thần nhập hóa (xuất sắc) của Đông Phương thập phần tò mò.
Bởi vì dáng người nhỏ nhắn mỹ lệ của Đông Phương, có rất nhiều báo chí cho rằng hắn là thiếu nữ chưa dậy thì.
Đông Phương sau khi nghe được tin ấy thì dương dương tự đắc cười cả buổi chiều.
Mà châu báo hắn trộm về, cơ hồ không có cái nào không có danh tiếng, Mã Thụy Đặc phu nhân căn bản không dám mang nó trong người mà ra ngoài gặp ngoại nhân. Nơi duy nhất sử dụng nó, chính là mang nó cấp Đông Phương nhìn một chút, tái để Đông Phương phát biểu vài câu bình luận cực kỳ trẻ con.
Đứa nhỏ to gan lớn mật không để ý đến hậu quả như vậy, như thế nào không làm Mã Thụy Đặc phu nhân lo lắng.