Địa Ngục Công Ngụ

Quyển 1 - Chương 7: Huyết tinh thịnh yến (2)



“ Cậu... Các cậu muốn dọn đến nhà A Tú?”

Trương thôn trưởng vừa nghe Lý Ẩn nói như vậy, ngây ngẩn cả người, vội vàng thấp giọng hỏi:” Chuyện này, ở đây lão tiếp đãi không được chu đáo sao? Nhà A Tú nhỏ như vậy, các cậu...”

“ Làm gì có, lão thôn trưởng tiếp đãi thật rất chu đáo, ngặt nỗi chúng tôi muốn trãi nghiệm cuộc sống nhà nông, mà lão thôn trưởng lại chiêu đãi quá tốt, thành ra không có cảm giác mình đang sống cuộc sống nông thôn.”

Câu này đương nhiên là nói xạo ngay cả nửa điểm thật lòng cũng không có. Trên thực tế, cái lý do khiêng cưỡng ”trãi nghiệm cuộc sống nhà nông”, có thể lừa được ai chứ? Thôn trưởng rõ ràng do hiểu lầm chuyện gì đó mới lưu bọn hắn ở lại, nhưng lúc trước lỡ lấy lý do này rồi thì đành đâm lao phải theo lao thôi.

Thôn trưởng thấy hắn kiên trì, bỗng nhiên dáng vẻ như bừng tỉnh hiểu ra chuyện gì đó, nói:” Ah, thì ra là thế, thì ra là thế ah.”

“ Lão, nói vậy là ý gì?”

“ Lão hiểu rồi. Bất quá, Lý tiên sinh cậu cần phải nhớ kỹ một việc.” Trương thôn trưởng vô cùng nghiêm túc nhìn Lý Ẩn nói:” Cậu làm ơn nhớ kỹ nha. A Tú, nếu có nói với cậu chuyện ma quỷ gì đó, cùng với chuyện một số người trong thôn lúc trước mất tích, cậu ngàn vạn lần đừng có tin, những chuyện đó toàn do cô ấy bịa đặt cả đấy. Đúng, quả thật có một ít người, trong vòng một tháng kể từ ngày giỗ của Băng nhi, mất tích một cách bí ẩn, nhưng mà, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“ Trùng hợp?”

“ Mấy người đó bây giờ, chắc là đã đến thành thị làm ăn rồi, rất nhiều người đều cảm thấy cả đời mà sống ở trong thôn này thì không có tương lai, nhất là những người trẻ tuổi, bọn họ đều chạy đến thành thị làm công, muốn có thể đổi đời, làm như trong thành thị chỗ nào cũng có vàng để nhặt vậy. Về phần vì sao đều trùng vào ngày giỗ Băng nhi, lão nghĩ, chắc bọn họn muốn mọi người quy sự biến mất của mình cho cái tin đồn ma quỷ này, như vậy, những người trong thôn sẽ không biết trên thực tế bọn họ đã bỏ đi đến thành phố, nếu không lỡ để họ hàng trong thôn rồng rắn kéo lên thành phố tìm được thì phiền toái.”

Cái suy luận này vô cùng gượng ép, nó càng làm cho Lý Ẩn tăng thêm cảm giác thôn trưởng tựa hồ là đang tận lực che dấu cái gì đó.

“ Tóm lại... Lý tiên sinh cậu làm ơn, không nên tin bất cứ điều gì mà A Tú nói,” Trương thôn trưởng trang nghiêm nói:” Nó dành quá nhiều tình cảm cho Băng nhi, cho nên bây giờ mới biến thành bộ dạng như vậy.”

Sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn, Lý Ẩn càng thêm chắc chắn, thôn trưởng biết chuyện gì đó nhưng lại cố ý không nói với mình.

Còn A Tú... A Tú có che giấu chuyện gì hay không?

Thời điểm đến gần nhà A Tú, hắn bỗng nhiên để ý tới một thanh niên đeo kính đang hướng về phía nhà A Tú đi tới. Mà lúc y nhìn thấy bọn người Lý Ẩn, lập tức nhíu mày lại.

“ Các người... Chính là bốn người ở thành phố đến?” Thanh niên đeo kính chính là Lương Nhân Bân, hắn bất mãn nói:” Tới đây làm gì?”

Dù sao thôn trưởng cũng đã dặn dò mọi người về chuyện bọn họ, cho nên, nể mặt mũi thôn trưởng, y cũng chỉ dám tỏ vẻ lãnh đạm một chút mà thôi.

La Hằng Viêm cũng nhận ra Lương Nhân Bân, buổi sáng hôm nay cậu ta đã gặp qua người này, lúc A Tú xông lên đánh Cát Linh, Lương Nhân Bân cũng có phần kéo cô ấy lại.

“ Tôi nhớ ra cậu...” La Hằng Viêm thoáng suy nghĩ một chút, nói:” Cậu gọi là... Nhân Bân đúng không?”

“ Lương Nhân Bân.” Y lạnh lùng đáp:” Cha tôi là bác sĩ duy nhất trong thôn, cũng có quan hệ rất thân thiết với nhà trưởng thôn. Tôi không biết thôn trưởng suy nghĩ cái gì, nhưng mà A Vũ đã từng nói qua với tôi, cậu ta nói các người tuyệt đối không phải là người tốt lành gì! Tôi khuyên mấy người các cậu sớm một chút rời khỏi chỗ này a. Chuyện ma quỷ gì đó, đều là lời nói vô căn cứ, chẳng có tin tức gì cho các người đào bới đâu!”

Đúng lúc này, y bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội hỏi:” Đợi một chút... Các người đều cầm lấy hành lý... Lại đi đến nhà A Tú? Các người muốn đến nhà cô ấy ở sao?”

“ Đúng vậy.” Lý Ẩn đáp.

Lương Nhân Bân lập tức tức giận vô cùng, hoàn toàn quên hết mấy lời dặn dò của thôn trưởng, rít lên nói:” Các người tưởng mình là ai! Lại dám đến ở cùng nhà với A Tú? Các người dám!”

“ Thái độ này của cậu là sao?” La Hằng Viêm cũng nổi giận:” Chúng tôi dám đó thì sao? A Tú là cái gì của cậu, cậu quản được sao?”

“ Cô ấy là vị hôn thê của tôi!” Lương Nhân Bân ba chân bốn cẳng nhào tới, một tay nắm lấy cổ áo Lý Ẩn, nói:” Cậu lập tức cút khỏi thôn cho tôi! Còn dám bước vào một bước, tôi sẽ đánh cậu tàn phế !”

“ Con trai bác sỹ, cũng phải có chút lòng nhân đạo chứ a?” Lý Ẩn vậy mà không hề hoảng loạn nói:” Lương tiên sinh, kính xin anh buông tay. Chúng tôi ở đây hết một tháng thì lập tức đi ngay, sẽ không gây thêm bất cứ phiền toái gì cho mọi người.”

“ Này thì đi ngay!” Lương Nhân Bân nộ khí xung thiên, một quyền mãnh liệt đấm tới, bất quá Lý Ẩn lại dễ dàng bắt lấy nắm đấm của y, nói:” Lương tiên sinh, xin anh đừng ép tôi!”

Trong một tháng này, bọn hắn không thể rời khỏi U Thủy thôn dù chỉ là nửa bước. Cho nên, nhất định phải tỏ ra cứng rắn! Bây giờ mà nhường nhịn, thì mai mốt thôn dân liên hợp lại đòi đuổi bọn hắn đi thì thật phiền toái.

“ Mày...” Lương Nhân Bân đang muốn nói tiếp gì đó, bỗng nhiên, hắn thấy sau lưng Lý Ẩn có hai người chạy tới, vì vậy, buông tay, kêu lên:” A Vũ, A Nguyệt!”

Người chạy tới chính là người nhà Trương thôn trưởng – Trương Hồng Vũ và Trương Tố Nguyệt.

“ Anh đang làm gì đó? Nhân Bân?” Vừa rồi Tố Nguyệt đã nhìn thấy Nhân Bân muốn động thủ với Lý Ẩn, liền bước lên phía trước can ngăn:” Chuyện này, như vậy không tốt đâu, Nhân Bân...”

“ A Nguyệt, tôi và cô cùng A Tú đều là cùng nhau trưởng thành, cô nói xem, sao tôi có thể để mặc đám người không rõ lai lịch này đến ở trong nhà A Tú chứ? Tình cảm của tôi đối với A Tú, cô cũng biết mà!”

Tố Nguyệt gật đầu, nói:” Tôi biết nên mới chạy đến đây xem nè.” Sau đó cô nhìn về phía Lý Ẩn, nói:” Lý tiên sinh, La tiên sinh, Tần tiên sinh, còn cả Diệp tiểu thư... Các vị nên đi thôi. Các vị xem, mọi người trong thôn không có ai chào đón các vị cả...”

“ Ai nói vậy? Tôi rất hoan nghênh họ đấy.”

Một thanh âm quen thuộc truyền đến, mọi người đều chuyển ánh mắt về phía một người --- A Tú.

Cô lạnh lùng nhìn Lương Nhân Bân, nói:” Lương Nhân Bân, anh cũng có bản lãnh lắm ha. Ai là vị hôn thê của anh? Anh muốn đánh tàn phế ai vậy?”

“ A... A Tú, em hãy nghe anh nói, bốn người này tuyệt đối không có ý tốt...”

“ Nhưng vẫn tốt hơn anh!” A Tú căn bản không thèm nhìn y, trực tiếp đi về phía Lý Ẩn, nói:” Lý tiên sinh, anh đừng để ý, anh đi theo tôi nhé.”

Lương Nhân Bân không thể nhịn được nữa liền lập tức chụp lấy tay A Tú, nói:” A Tú! Ý em rốt cục là sao!”

“ Vẫn là ý đó thôi. Tôi không phải là vị hôn thê của anh gì hết, cũng không bao giờ gả cho anh! Anh đối với Băng nhi tỷ tỷ thế nào, tôi nhớ rất rõ!”

Tiếp theo cô liếc mắt nhìn về phía A Vũ và Tố Nguyệt, nói:” Hai người cũng không phải loại tốt lành gì! A Vũ, anh, đã từng muốn cưỡng hiếp Băng nhi tỷ tỷ đúng không?”

Sắc mặt A Vũ lập tức trắng bệch, tức giận nói:” Cô... cô đừng ngậm máu phun người!”

“ Tôi biết! Anh đã từng miệt thị Băng nhi tỷ tỷ, rằng tỷ ấy dù sao cũng là do mẹ tỷ ấy thông dâm mà sinh ra tiện chủng, trong xương tủy nhất định cũng đang chảy dòng máu phóng đãng, có một lần... Anh thô bạo bắt ép tỷ ấy vào bụi rậm muốn cưỡng bức người ta, nếu không phải Trương thôn trưởng vừa hay đi ngang qua, Băng nhi tỷ tỷ đã...”

A Vũ lập tức thấy ánh mắt mọi người xung quanh đều dồn về phía mình, luýnh quýnh giải thích:” Cô, cô ấy nói bậy! Các người đừng tin cô ấy! Tố Nguyệt, em, em tin ca ca đúng không?”

“ Còn chị nữa, Tố Nguyệt!” A Tú lạnh lùng quay về phía chị ta nói:” Mặc dù chị không trực tiếp làm gì với Băng nhi tỷ tỷ, nhưng mà, chị cũng là bạn chơi với tỷ ấy từ nhỏ tới lớn, tỷ ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, từ đầu tới cuối chị chỉ khoanh tay đứng nhìn, lúc mẹ tỷ ấy qua đời, chị cũng không thèm tới an ủi tỷ ấy!”

“ A Tú, tỷ... Tỷ...” Tố Nguyệt tựa hồ muốn giải thích gì đó, nhưng rốt cục không nói được gì.

Lý Ẩn đứng xem một màn này, nghĩ thầm: tình cảm của A Tú đối với Lý Băng rõ ràng không phải sâu đậm bình thường, thứ tình cảm này thậm chí có thể gọi là ghi lòng tạc dạ rồi.

“ A Vũ,” Lương Nhân Bân cũng kinh ngạc hỏi:” Cậu không phải tệ đến mức đó chứ hả? Chuyện này, cậu, cậu quả thực làm vậy sao? Cậu điên quá rồi!”

“ Tôi không có!” A Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định giải thích:” Những lời A Tú nói..., cậu tin sao? Cô ta còn nói âm hồn Lý Băng không tan muốn tìm chúng ta báo thù, chẳng lẽ cậu cũng tin?”

“ Tôi chơi với cậu từ lúc bé tí cởi truồng cho tới lớn, cậu nói câu nào thật câu nào giả chẳng lẽ tôi nhìn không ra sao?” Tiếp theo Lương Nhân Bân không thèm để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục quay sang nói với A Tú:” A Tú... Được, anh biết rồi. Sau này, không, không cần đợi sau này, hôm nay không phải là ngày giỗ của Lý Băng sao? Anh sẽ cùng em đi bái tế cô ấy, để anh hướng cô ấy xin lỗi những chuyện mình đã làm sai, được không? Xin em đừng như vậy! Anh thật sự yêu em mà!”

Nhưng A Tú lại lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói:” Anh yêu tôi? Được, vậy chứng minh cho tôi xem đi.”

“ Chứng minh? Chứng minh thế nào?”

Cô chỉ về phía thác nước xa xa trên núi, nói:” Anh, từ trên đó nhảy xuống đi, à, đừng quên cắn đứt lưỡi của anh trước nhé. Anh làm vậy, em lập tức tin ngay là anh thực sự yêu em đó.”

Thời điểm cô nói ra những lời này, một chút giọng điệu đùa giỡn cũng không có. Hơn nữa, hai mắt, cũng tràn ngập oán độc và tàn nhẫn!

Cái này làm Lý Ẩn lạnh thấu tim gan.

“ A, A Tú...” Lương Nhân Bân cũng bị ánh mắt này của cô nhìn đến phát hãi, nói:” Em... Em nói thật chứ?”

“ Không dám nhảy sao? Vậy thì, cắn đứt đầu lưỡi cũng được. Làm không được, thì đừng nói cái gì yêu em.”

Ánh mắt băng lãnh oán hận của A Tú lúc này, khiến cho Lý Ẩn, La Hằng Viêm cả bọn không rét mà run.

Cũng vào khoảng thời gian đó, Cát Linh chạy vội về nhà, chuyện đầu tiên làm, chính là đóng chặt cửa lại!

“ Mình, mình giết người... Mình giết người...” Cát Linh dựa vào cửa, nhớ lại một màn lúc nãy, vẫn chưa hoàn hồn.

Đúng lúc này, từ buồng trong truyền ra thanh âm của anh chồng Tống Thiên:” Làm sao vậy? Mất hồn rồi hả?”

Chị ta cố gắng đứng thẳng lên, đi vào buồng trong, nói với anh chồng đang ngồi trong phòng:” Này... Hay là, chúng ta, đi đốt ít giấy tiền vàng bạc cho Lý Băng đi nha.”

“ Hả?” Tống Thiên ngạc nhiên, nói:” Em... Em không bị làm sao chứ? Chẳng lẽ em nghĩ Hạo Thiên thúc mất tích thực là do chuyện ma quỷ?”

“ Em, trong lòng em không yên ah...” Lúc này, chị ta vẫn một mực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

“ Em đừng có suy nghĩ nhiều quá!” Tống Thiên vội vàng dìu chị ta ngồi xuống giường, nói:” Em bị những lời của A Tú dọa đúng không? Đúng là có vài người mất tích, nhưng cũng không nhiều ah! Cho dù con rể nhà trưởng thôn chết có chút kỳ quái, toàn thân ướt sũng ngã chết ngay trước cửa nhà trưởng thôn... Nhưng mà, chuyện này cũng không thể gọi là chuyện ma quỷ được ah! Tất cả đều là do A Tú thêu dệt ra! Thật ra, mọi người đang bàn luận, phải chăng chính A Tú giết chết những người kia. Nhưng mà anh lại cảm thấy không có khả năng đó a, cô ta chỉ là một đứa con gái yếu ớt thì làm sao giết được nhiều người như vậy.”

“ Em... Em không biết, em, em nhìn thấy, em...”

“ Em làm gì mà nói năng lộn xộn quá vậy! Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều. Có một chuyện, vừa rồi anh mới nhớ, cảm thấy có lẽ có chút liên quan đến bốn người từ thành phố đến.”

“ Cái gì?” Cát Linh vừa nghe, vội vàng truy vấn:” Rốt cục là chuyện gì?”

“ Đại khái... Hơn một tháng trước a, có người đem đến cho thôn trưởng một bức thư gửi từ thành phố. Chuyện này rõ ràng là rất hiếm gặp, sau khi thôn trưởng đọc xong lá thư này, thái độ trở nên rất kỳ lạ, càng lúc càng kiêng kị nhắc đến mấy chuyện ma quỷ, cho nên ai cũng không dám nói gì trước mặt ông ta cả.”

“ Có thư? Sao em lại không biết?”

“ Em đương nhiên không biết rồi, có lúc nào em quan tâm chuyện ở trong thôn đâu. Anh đoán là, không chừng bốn người kia, có liên quan đến lá thư này a? Nếu không trưởng thôn sao lại ân cần tiếp đãi và lưu bọn họ ở lại nhà của ông ta chứ a?”

Nghe, tựa hồ rất có đạo lý.

“ Được rồi, em đừng nghĩ ngợi nhiều, ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi nhà xí cái đã.” Nói xong Tống Thiên liền đi ra ngoài.

Nhà xí ngay bên ngoài căn phòng, sau khi Tống Thiên kéo cửa ra, đi đến bên bồn cầu, cởi quần, ngồi xổm xuống.

Đúng vào lúc này... Bỗng nhiên y cảm thấy từ dưới mông truyền đến một cảm giác man mát, tiếng nước cực lớn truyền đến.

Còn chưa kịp phản ứng... Một màn cực kỳ kinh khủng đã xuất hiện!

Nước trong bồn cầu, không phải là nước trong, mà là... Máu huyết đỏ tươi!

Mà bên trong đống máu huyết bùng nhùng đó, còn có rất nhiều thịt vụn, nội tạng, thậm chí lú lên... Một nửa cái đầu người!

“ Oa ah ah ah ah----“ Tống Thiên cuống cuồng kéo quần đứng lên, phóng đến cửa nhà xí...

Nhưng mà, cửa nhà xí rõ ràng đã bị khóa chặt rồi!

Y lập tức dùng thân thể liều mạng tông cửa, thế nhưng mà, tông thế nào đi nữa, cũng không có tác dụng!

Y lập tức đập cửa, cố sức liều mạng hét to:” A Linh, A Linh! Con đàn bà chết tiệt, mau mở cửa cho ông ah! Mở cửa nhanh lên!”

Đúng lúc này, y vô tình quay đầu lại, kết quả... Toàn thân tê cứng.

Một cánh tay bê bết máu tươi, từ trong bồn cầu thò ra ngoài! Tống Thiên lập tức xụi người ngã trên mặt đất, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn nơi cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.

Tiếp theo, một cái đầu trùm kín bởi bộ tóc vừa dài vừa dày, cũng chậm rãi từ trong bồn cầu trồi lên trên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.