Đường Lan Huyễn không dám tin. Mình rõ ràng đã giết người!
Điện thoại của thai phụ đó thật trùng hợp vào thời điểm ấy lại hết pin, mà con hẻm kia thì lại quá vắng vẻ, kết quả là tiếng kêu thảm thiết của cô ta không ai nghe thấy, sau đó thì hôn mê bất tỉnh, trải qua thời gian rất lâu mới có người phát hiện đưa cô ta đến bệnh viện. Bởi vì lúc đó cô ta đã mất rất nhiều máu, nên trong quá trình cấp cứu đã tử vong.
Kết quả, suy đoán là lúc đi bộ không cẩn thận trượt chân, dẫn đến sanh non. Căn bản không có bất cứ ai hoài nghi, là do có người chủ động gây ra. Dù sao thai phụ đó cũng không có kẻ thù, người xa lạ cũng không có khả năng mất nhân tính đến độ một sinh mạng nhỏ bé chưa chào đời cũng muốn giết hại. Thai phụ kia trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu luôn trong tình trạng hôn mê, cho đến lúc tử vong cũng chưa từng có lại ý thức, cho nên cũng không cách nào nói ra chính là Đường Lan Huyễn đã hại cô ta bị ngã.
Lúc ban đầu Đường Lan Huyễn đối với kết luận này cảm thấy có chút may mắn, như vậy là không có ai tới bắt mình rồi....
Nhưng sau đó... Là cảm giác tội lỗi nặng nề.
Y không phải là một người xấu, dù sao cái chết của thai phụ đó, bản thân không có cách nào rũ bỏ trách nhiệm. Nếu như lúc đó kịp thời đưa cô ta đến bệnh viện, thì cho dù thai nhi không giữ được, nhưng ít nhất bản thân thai phụ sẽ không chết.
Loại tin tức thế này căn bản không có bao nhiêu người chú ý, rất nhanh đã không còn ai nhắc đến. Nhưng mà, Đường Lan Huyễn lại cắt tất cả những mẫu tin tức về sự kiện này, cất giữ trong ngăn kéo. Mỗi ngày, đều phải lấy ra xem một lần.
Mình đã giết người, giết đến hai người!
Mỗi ngày y đều nhắc nhở bản thân như vậy.
Cho dù không có ai truy cứu tội ác của mình, nhưng mà mình giết người là sự thật không thể chối bỏ. Nhưng mình lại không có dũng khí đi tự thú, bởi vì y không có can đảm đối diện với sự căm hận của người nhà thai phụ, lẫn sự trừng phạt của pháp luật sau khi mình tự thú. Nhưng mà bản thân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, y lại bị cảm giác tội lỗi nặng nề tra tấn, ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi một ngày đều sống trong sợ hãi và cắn rứt lương tâm, y cũng đã hủy đơn đặt hàng cái máy tính kia rồi.
Kết quả, bởi vì mang tâm bệnh trong người, nên kỳ thi tuyển sinh cấp ba thi không được tốt, chì vào được trường dân lập mà thôi.
Sau khi chuyện đó trôi qua được một năm, Đường Lan Huyễn chọn một ngày, lén đến đốt giấy tiền vàng bạc cho thai phụ kia, cũng đặt một bó hoa ở đầu đường con hẻm nhỏ. Thậm chí y còn điều tra người nhà của thai phụ đó, cha mẹ cô ta sau khi mất con gái thì khóc đến chết đi sống lại, thân thể càng lúc càng suy yếu, thậm chí công việc cũng không có lòng dạ nào làm tiếp, đã qua một năm mà vẫn chưa hết đau khổ. Còn trượng phu của thai phụ đó tuy cũng rất thống khổ, nhưng bây giờ cơ bản đã hồi phục.
Sau khi y tìm được địa chỉ gia đình cô ta, lại chỉ đứng lặng ở trước cửa nhà mà không dám vào.
Nên làm sao đây? Biết phải làm gì đây?
Chuộc tội? Tạ tội? Những hành vi này có thể cứu vãn được được gì chứ?
Tội ác của mình, cuối cùng cũng không có cách nào đền bù được. Bất luận dùng cớ gì để bao che, hành vi phạm tội vẫn không thể xóa bỏ. Bi kịch và thống khổ đã tạo ra, cũng không vì những hành vi đó mà có bất cứ sự thay đổi nào.
Bản thân mình làm sao có thể tiếp tục sống đây?
Rốt cục Đường Lan Huyễn đã đưa ra một quyết định.
Trở thành một bác sĩ.
Lúc ban đầu y cân nhắc trở thành một bác sĩ sản khoa, nhưng nam giới muốn công tác trong khoa sản thật sự có nhiều bất tiện, cho nên rốt cục quyết định chọn ngoại khoa. Ba năm phổ thông, y cắm đầu học cả ngày lẫn đêm, quyết định thi vào Đại học Y Khoa nổi tiếng ở thành phố K. Cha mẹ rất ngạc nhiên khi thấy y hoàn toàn từ bỏ ý định trở thành một chuyên viên công nghệ thông tin, nhưng Đường Lan Huyễn lại rất rõ ràng, bản thân đã không còn tư cách để theo đuổi lý tưởng nữa rồi.
Có lẽ cách làm của mình rất giả dối, chỉ vì mục đích chuộc tội, nhưng mà, cũng không còn cách làm nào tốt hơn.
Vô tình giết người, nên muốn cứu lại thật nhiều người, hơn nữa việc cứu người còn chính là nghĩa vụ của mình! Cho dù không có một đồng, cho dù không có ai cảm kích, thì mình cũng phải cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt, cho đến khi mình chết, cả cuộc đời đều phải cống hiến cho cái nghiệp bác sĩ này!
Bởi vì y dốc gần như toàn bộ sức lực để phấn đấu, cho nên khi kết quả thi Đại học được công bố, Đường Lan Huyễn đã đỗ thủ khoa toàn thành phố, tiến vào đại học y khoa danh tiếng của thành phố K, sau đó ra sức học tập chuyên ngành ngoại khoa. Y không chỉ chăm chỉ học tập khắc khổ, mà còn rất coi trọng kinh nghiệm lâm sàng, thành tích trong trường cũng tương đối nổi bật, đồng thời một số bài báo chuyên ngành ngoại khoa của y như giải phẫu tim mạch, và giải phẫu thần kinh cũng được một số giáo sư nhất trí đánh giá cao.
Cuối cùng, đến năm cuối đại học, đã có một vài bệnh viện nổi tiếng muốn tuyển dụng y vào công tác.
Mà lúc đó nơi Đường Lan Huyễn muốn đến công tác nhất, chính là bệnh viện Chính Thiên. Y đã đọc qua rất nhiều bài luận văn của viện trưởng Lý Ung, đánh giá vấn đề cực kỳ sâu sắc, số liệu đáng tin, nội dung chặt chẽ, rõ ràng cho thấy đây là do một người rất giỏi chuyên môn và có kinh nghiệm lâm sàng phong phú viết ra. Hơn nữa bệnh viện Chính Thiên cũng là nơi có trang thiết bị tốt nhất thành phố K, cho nên Đường Lan Huyễn từng có ý định đến bệnh viện Chính Thiên công tác. Nhưng mà, bởi vì Đường Lan Huyễn chọn học chuyên ngành Trung y, còn bệnh viện Chính Thiên tuyển dụng bác sĩ, hầu như chỉ ưu tiên những bác sĩ theo trường phái Tây y. Cho nên cuối cùng mới lựa chọn bệnh viện hiện tại mà công tác.
Sau khi chính thức đi làm, Đường Lan Huyễn vô cùng có trách nhiệm với công việc, đối với mỗi một bệnh nhân đều vô cùng thân thiết, thời điểm ở trong phòng phẫu thuật cứu chữa bệnh nhân, y giống như là thân nhân của bệnh nhân vậy, cho dù bác sĩ cộng sự nói đã không còn khả năng cứu chữa, nhưng y vẫn liều mạng dùng hết khả năng để cố gắng. Nếu như cuối cùng bệnh nhân vẫn chết trên bàn giải phẫu, thì y cũng ở cùng với gia quyến của bệnh nhân mà gào khóc, thậm chí còn nhiều lần mang hoa đến nhà gia quyến bệnh nhân để an ủi.
Đương nhiên, trong hầu hết các trường hợp, y rất ít khi phẫu thuật thất bại, thậm chí có rất nhiều trường hợp nguy hiểm đã được y cứu sống. Có không ít gia quyến bệnh nhân từng nhét tiền lì xì cho y, nhưng y đều hoàn trả sau khi kết thúc phẫu thuật. Đối với y mà nói, tánh mạng là vô giá, huống chi tự bản thân y nhìn nhận, chính mình căn bản không có tư cách nhận tiền khi cứu người. Những bao tiền lì xì này, cho dù nhận một đồng một xu, cũng không thể tha thứ được.
Rất nhiều hành vi của y, bị người ta coi là giả tạo, cho nên các mối quan hệ đều rất kém. Nhưng Đường Lan Huyễn không bao giờ để ý những chuyện này, đối với y mà nói, chỉ có kịp thời cứu người mới là quan trọng nhất, còn những thứ khác, toàn bộ đều vô nghĩa.
Đường Lan Huyễn, có thể rất nhanh quên đi bệnh nhân mà mình đã cứu sống, nhưng nếu như bệnh nhân do y chủ trị mất đi, y lại vĩnh viễn không bao giờ quên, tên của bọn họ, dung mạo, tính cách, sở thích, thậm chí sinh nhật, nhóm máu, tên họ gia quyến, y đều nhớ rất rõ, hơn nữa mỗi năm vào ngày đầu năm mới, đều đến nhà gia quyến bọn họ, đặt một vòng hoa, và tặng một vài món quà mừng năm mới.
Mình cứu người, chính là vì muốn tiếp tục sống, hành vi này đương nhiên không thể bù đắp tất cả tội lỗi mà mình đã gây ra, nhưng mà, không còn cách nào tốt hơn nữa.
Cho dù là không may tiến vào nhà trọ, Đường Lan Huyễn vẫn như trước không từ bỏ mục đích sống của mình.
Với y mà nói, từ lúc trở thành bác sĩ, chính là thời khắc y quyết định chuộc tội cho chính mình, cho nên khi tánh mạng bệnh nhân cận kề nguy hiểm, thì y tuyệt đối không thể làm ngơ như không thấy. Cho dù là liều cái mạng của chính mình, y cũng phải cứu sống bọn họ!
Vì vậy, lúc ở núi Hoa Nham, thời khắc Dương Lâm rơi xuống vách núi, trong mắt Đường Lan Huyễn, cũng giống như tình cảnh mười năm trước, chính mình đẩy ngã thai phụ kia...
Mười năm trước, y đã bỏ chạy.
Mười năm sau, y lại một lần nữa bỏ chạy hay sao?
Cho nên, cho dù là liều mạng, y cũng nắm chặt lấy dây thừng, từ vách núi cao 200 met nhảy xuống, muốn cứu Dương Lâm! Gần như, không hề có chút chần chừ!
Nhưng mà...
Nhưng mà...
Cú cho là mình cứu được rất nhiều người đi, thậm chí liều cả mạng sống của chính mình.
Nhưng mà giờ phút này cái đầu lâu đỏ như máu kia vẫn cứ đến, ánh mắt vẫn hoàn toàn giống như mười năm trước tràn ngập oán độc và căm hận, lại một lần nữa đẩy y rơi vào vực sâu sợ hãi...
Mình là tội nhân, vĩnh viễn không được tha thứ!
Giết chết một hài tử còn chưa ra đời, và một người mẹ.
Hình ảnh tượng trưng cho hài tử mới sinh – cái cuống rốn, nhầy nhụa máu tươi, bắt đầu quấn chặt lấy hai chân Đường Lan Huyễn, không ngừng lan lên trên, “Cậu... Cậu bị sao vậy? Bác sĩ Đường?”
Thanh âm của Lý Ẩn tức khắc khiến cho Đường Lan Huyễn tỉnh táo lại, nhìn xuống mặt đất, vẫn như trước là chiếc đầu của hình nộm ma nơ canh kia, không có bất kỳ vết nứt nào.
Ảo giác?
Không, Đường Lan Huyễn dám khẳng định đó không phải là ảo giác!
Đó chính là cảnh tượng hoàn toàn chân thật!
Mặc dù đã trải qua mười năm, thai phụ kia, và con của cô ấy, vẫn còn là lệ quỷ, mỗi phút mỗi giây đều nguyền rủa mình, căm hận mình!
Tử Dạ đã ném con ma nơ canh bằng nhựa cuối cùng xuống dưới.
Cuối cùng, tầng này đã không còn nguy hiểm.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn thấy, màn hình điện tử phía trên thang máy, có đèn bắt đầu nhấp nháy, là tầng trệt, sau đó liên tục tăng lên!
Trong một cái chớp mắt này, mọi người đều cảm thấy trời đất hình như biến thành một mảng đen tối, đến linh hồn của mình căn bản không còn tồn tại trong thể xác, thậm chí không còn cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, trước mắt ngoài bóng tối, chỉ là bóng tối, thang máy càng đi lên, loại cảm giác này, càng lúc càng rõ ràng!
“ Là lỗi của tôi.” Đường Lan Huyễn ôm đầu quỵ xuống đất, nói:” Mười năm trước tôi gây ra tội nghiệt, là tội không thể tha thứ, cho nên đây chính là báo ứng của tôi!”
Lúc này mọi người đều cảm giác được mình bị bóng tối vô hạn bao trùm lấy, bất luận là Lý Ẩn, Tử Dạ, hay là bọn người Ngân Dạ, Dương Lâm... Giờ phút này đều nghi ngờ rằng mình có còn sống hay không.
“ Ma Vương!”... “ Ma Vương!” sắp tới rồi!
Đường Lan Huyễn, cũng cảm thấy trước mắt giống như bị một màn đêm bao la khôn cùng bao phủ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng, chính là những con số trên màn hình điện tử của thang máy...
7...8...9...
Số tầng trên thang máy không ngừng tăng lên!
Lúc này Đường Lan Huyễn đã quỳ mọp trên mặt đất, sợ hãi, tuyệt vọng đã nhanh chóng hạ gục y rồi.
Y giống như một bức tượng quỳ trên mặt đất, dán mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy ở đằng xa.
Không có ai, có thể cứu y nữa. Sáu người còn lại, giờ phút này đến việc bảo trì ý thức, cũng đã cực kỳ khó khăn rồi. Mỗi một người đều không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn số tầng trên thang máy tăng lên.
Đôi mắt của Đường Lan Huyễn đã trắng bạch và tuyệt vọng.
Đúng lúc này, mỗi một góc của siêu thị Hân Hân cũng bắt đầu sụp đổ, mục nát, những vết nứt trên mặt đất đã nhiều đến không đếm xuể. Nhìn số tầng trên thang máy không ngừng tăng lên, Đường Lan Huyễn rốt cục cảm nhận được cái gì là khủng bố lớn nhất.
“ Tôi... Tôi...”
Tầng cao nhất của Siêu thị Hân Hân cũng bắt đầu sụp đổ, cả tòa nhà này cũng bắt đầu chao đảo. Nhưng kỳ quái chính là, cho dù tầng cao nhất có rất nhiều chỗ đã lõm xuống, nứt gãy, cũng như vì mục nát mà sụp đổ, nhưng mà những chủ hộ này lại không bị rơi xuống. Giống như đã không còn bị ảnh hưởng bởi trọng lực nữa mà đang nổi lơ lửng.
Cả tòa nhà lớn, mỗi một mét vuông đều không có chỗ nào lành lặn.
Nơi này, chính là địa ngục.
Tiếp theo, cửa thang máy mở ra. Vô số thứ xung quanh ầm ầm sụp đổ. Cả siêu thị cũng bắt đầu sụp đổ, một lượng lớn mảnh vụn rơi xuống.
Thế nhưng đằng sau cánh cửa thang máy, lại không có một bóng người.
Nhưng, Đường Lan Huyễn, lại vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước, toàn thân bắt đầu co quắp.
Tiếp theo, thời gian như ngừng lại, mọi người phản phất cảm thấy mình bị đưa đến một không gian khác. Trước mắt mỗi người, tất cả cảnh tượng đều bị đông kết. Những khối vụn rơi xuống, gạch đá, toàn bộ đều lơ lửng trong không trung. Đường Lan Huyễn tựa hồ đã quỳ sát dưới mặt đất, nhìn về phía cánh cửa thang máy ở trước mặt. Đằng sau cánh cửa thang máy đã mở rộng, như trước không có một bóng người.
Tiếp theo, hình ảnh trước mắt, càng ngày càng mơ hồ... Mơ hồ... Mơ hồ... Cuối cùng, mọi người đều cảm thấy vô cùng hụt hẩng. Sau khi tỉnh lại, bọn họ đều phát hiện, bản thân đang ở lầu bốn siêu thị Hân Hân, đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại, màn hình quảng cáo vẫn đang phát ra điệu nhạc du dương. Hết thảy chuyện vừa rồi, tựa hồ hoàn toàn chưa từng phát sinh qua.
Giờ phút này mỗi một người đều cảm thấy mình giống như vừa trải qua một cơn ác mộng vậy, nhìn một vòng siêu thị Hân Hân.
Ngay lập tức, Lý Ẩn đột nhiên hiểu rõ.
Những thứ hiện ra trước mắt bọn họ, những cuống rốn màu huyết hồng, đầu lâu của hài nhi, và cả nỗi ám ảnh mà mười năm nay bác sĩ Đường nhớ mãi không thể nào quên, ánh mắt trước khi chết của thai phụ kia. E là, tất cả tất cả những thứ này, là nội tâm của bác sĩ Đường, là chấp niệm sâu nhất, mãnh liệt nhất. Chấp niệm này vào thời khắc y quyết định chấp hành huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương, đã biến thành hiện tượng khủng bố chân thật nhất!
Thật ra thai phụ kia, hay là thai nhi trong bụng cô ấy, e là căn bản không có biến thành quỷ hồn suốt ngày căm hận nguyền rủa bác sĩ Đường. Mà chính là bác sĩ Đường không cách nào thoát khỏi nỗi ám ảnh tội ác mà mình gây ra, nên mới một mực cho rằng, cô ta và cốt nhục trong bụng, không tha thứ cho bản thân mình mà thôi.
Bác sĩ Đường, thật ra là bị chính tâm ma của bản thân hủy diệt đấy.
Những khách hàng bên trong siêu thị Hân Hân đã bị biến thành hình nộm ma nơ canh, thật ra toàn bộ đều bình yên vô sự. Lý Ẩn lập tức chạy lên tầng cao nhất, không ngừng tìm kiếm, kết quả, rốt cục ở một tiệm bán quần áo đã tìm thấy bóng lưng của phụ thân! Phụ thân, quả nhiên còn sống! Thấy được cảnh này, Lý Ẩn không khỏi ngấn lệ. Vào lúc này, phụ thân bỗng nhiên xoay đầu lại, Lý Ẩn lập tức quay lưng, đi xuống dưới lầu.
Tốt rồi... Tốt rồi, ba ba, ông ấy còn sống.
Nhưng mà, bác sĩ Đường, thì thật sự đã biến mất.
Đã kết thúc.
Huyết tự cấp Ma Vương, cứ như vậy mà kết thúc.
Cảnh tượng một lần nữa quay trở về địa phương cũng không khác gì địa ngục – Trực Vĩnh trấn.
“ Cô làm sao vậy? Kha tiểu thư? Thần sắc cô rất kém a.” Lương băng ở bên cạnh hỏi:” Chúng ta, làm sao bây giờ? Đi lên hay là...”
Bỗng nhiên, một tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy vang lên, tiếp theo, chỉ thấy thứ gì đó rơi xuống, lăn ở trên mặt đất.
Đó là...
Đầu của Triệu Ngọc San!
Ba người đều kinh ngạc chứng kiến màn này, lập tức, hai chân không tự chủ mà lui về phía sau.
Muốn thét lên, nhưng... lại không cách nào thét ra được.
Giờ phút này, Chương Tam vẫn còn đang lòng vòng trên đường phố Trực Vĩnh trấn.
Mặt đất càng lúc càng nứt nẻ nghiêm trọng, còn mùi hôi thối giống như mùi xác chết thì càng lúc càng thêm nồng.
Mà mặt đất đang bị nứt nẻ này, bắt đầu khiến Chương Tam cảm thấy có gì đó quỷ dị.
Mặt đất, ở những chỗ đã bị nứt ra, đất bắt đầu trồi lên và phình to ra, đạp lên nó, không giống như đạp lên đất, mà có vẻ như là đạp lên...
Giống như đạp lên thân thể con người.
Cái khe hở phát ra mùi tanh hôi như mùi xác thối, lúc này nhìn, cũng rất giống với vết thương của con người. Bởi vì, rõ ràng vào lúc này, trong khe đó đang không ngừng chảy ra máu tươi.
Mà biến hóa này đã bắt đầu từ trên mặt đất lan đến những vách tường của những tòa kiến trúc xung quanh.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy, những vách tường bên ngoài các tòa nhà, cũng bắt đầu xuất hiện vô sốc các khe nứt, những nơi xuất hiện các khe nứt cũng trồi lên một cách kỳ quái, đồng thời còn không ngừng chảy ra máu tươi.
Mà những biến hóa quỷ dị này vẫn còn tiếp tục kéo dài.
Ba người bọn Ngân Vũ giờ phút này đã chạy ra xa tòa nhà kia, đồng thời cũng phát hiện ra đủ loại biến hóa trên mặt đất và trên các vách tường.
Mùi tanh hôi đã đậm đặc vượt quá giới hạn chịu đựng, không bịt chặt cái mũi căn bản không thể tiến về phía trước. Nếu mà nhắm mắt lại, thì tuyệt đối mọi người sẽ nghĩ mình đang ở trong bãi tha ma.
Ngân Vũ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đầu tiên là toàn bộ cư dân trong thị trấn nhỏ này đã bốc hơi, rồi xuất hiện một mặt trăng ma quái, tiếp theo, cảnh tượng toàn thị trấn biến hóa vô cùng quỷ dị giống như đã trở thành địa ngục rồi vậy.
Trấn Trực Vĩnh tuyệt đối là một thị trấn hoàn toàn có thật, trước đây bọn họ đã điều tra chứng thực.
Như vậy, vì sao lại phải xóa bỏ toàn bộ cư dân của thị trấn này? Có nhất thiết phải giết chết nhiều người như vậy không? Loại chuyện này thật là hiếm khi xảy ra. Mặc dù quỷ hồn không chỉ tác động đến các chủ hộ, nhưng bình thường cũng chỉ làm liên lụy đến vài mươi người, trên ba mươi người đã là rất hiếm thấy, vậy mà lần này...
Chẳng lẽ, hoàn cảnh này và sự xuất hiện của Ma Vương có quan hệ với nhau?
Cảm giác đạp lên mặt đất, càng ngày càng cổ quái. Lương Băng là người đầu tiên kiềm chế không nổi, ngồi xổm người xuống, lấy tay vuốt ve mặt đất.
“ Sao lại thế này... Cái cảm giác khi chạm vào này....”
Chương Tam bắt đầu phát hiện một vài biến hóa đáng sợ.
Những khối đất mang theo các vết nứt nẻ trồi lên đó, dần dần rõ ràng rồi...
Là ngũ quan con người!
Bất luận là trên mặt đất, hay là trên vách tường, đều xuất hiện ngũ quan con người. Hình dáng cực kỳ rõ ràng, không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mà ngũ quan đó, kinh khủng nhất là đôi mắt. Ánh mắt của đôi mắt đó, tựa hồ, toàn bộ đều tập trung trên người Chương Tam!
Trôi qua khoảng chừng nửa giờ đồng hồ... Chương Tam đã chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Trên vách tường bên ngoài một tòa nhà, vô số gương mặt hung ác đã hoàn toàn hình thành, chen chúc cùng một chỗ, nhưng vẫn còn những cái khác không ngừng trồi lên. Những đôi mắt đáng sợ kia trước sau đều nhìn chằm chằm vào Chương Tam!
Vô số những ánh mắt đó, không biết có ma lực gì, lại khiến Chương Tam căn bản không thể chuyển động!