Địa Ngục Nhân Gian

Chương 108: Ra sân



Toàn sân xôn xao, tất cả đều khϊếp sợ vì sự không biết xấu hổ của tên này, nhưng lại không cách nào phản bác được, đúng là chỉ có Nam Khanh đồng ý một ván thắng thua, ngoại trừ Nam Khanh, những người khác trong đội đều chưa hề đồng ý.

Lúc này, tên kia nhẹ giọng cười một tiếng, ngón tay búng một cái, một thanh kiếm màu xanh từ trong miệng bay ra, phóng về phía Trương Long Kiếm, mà giờ khắc này, Trương Long Kiếm đã cạn sạch sức lực, nếu bị một kiếm này đâm trúng, tuyệt đối sẽ chết!

Tôi bất ngờ, muốn hét lên cẩn thận nhưng lại phát hiện một thanh kiếm màu đỏ đang phóng thẳng về phía tên kia, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ chém thẳng lên đầu hắn. Thanh kiếm đang bay về phía Trương Long Kiếm cũng vì thế mà rơi trên mặt đất.

Vừa nhìn thấy thanh kiếm màu đỏ kia, con ngươi của tôi rụt lại.

Đây là…

Rất nhanh, một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Có chơi có chịu, loại người như ngươi, chết không đáng tiếc!”

Tôi nhìn sang hướng phát ra giọng nói, quả nhiên, là tên mặc áo trắng!

Tôi hít sâu một hơi, trong mắt cũng hiện lên vài cảm xúc phức tạp.

Sau khi tên kia chết, người còn lại có bài học của người đi trước, cũng không dám đánh tiếp nữa, trực tiếp nhận thua, đỡ Nam Khanh bị thương nặng xuống đài.

Sau kinh ngạc và tĩnh lặng, mọi người trên sân đều bùng nổ tiếng kêu gào vô cùng kích động.

Lúc đầu tôi cũng rất hưng phấn, nhưng phát hiện sắc mặt Long Chính sư huynh hơi khó coi, tôi quay đầu lại, cảm thấy tò mò. Qua mấy ngày tiếp xúc tôi cũng hiểu rõ, huynh ấy không phải vì Trương Long Kiếm không chết mà nét mặt khó coi như vậy.

“Họ không phát hiện điểm mấu chốt trong chuyện này.” Long Chính sư huynh mở miệng nói.

“Hả? Còn có chuyện gì nữa sao?” Tôi mở miệng nói.

Long Chính sư huynh cười khổ, trong mắt tràn đầy mất mát: “Nhóm một vốn dĩ hoàn toàn có thể trở thành nhóm thắng cuộc, nhưng Vĩnh Dạ lại nói không cần, họ căn bản không quan tâm đến việc thành công hay thất bại của nhóm này, thậm chí còn trực tiếp gϊếŧ người, điều này nói lên cái gì?”

Nghe Long Chính sư huynh nói vậy, tôi cũng nhanh chóng hiểu ra: “Dù nhóm này thành công hay thất bại, đối với Vĩnh Dạ mà nói, đều không quan trọng. Nhưng một nhóm đối với Vĩnh Dạ không có ảnh hưởng gì lớn, khi đối đầu với nhóm gần như mạnh nhất của Trương gia, lại suýt nữa đã đánh bại chúng ta…”

“Đúng thế…” Long Chính sư huynh thở dài một hơi: “Nói thật, trước đây ta cảm thấy Vĩnh Dạ chỉ là đám người thủ đoạn độc ác ra tay nham hiểm, không đáng kể mà thôi, sở dĩ có thể ở lại đến bây giờ, hoàn toàn là vì trận nội chiến bên trong Huyền Môn, không có thời gian đến quan tâm xem họ đang làm chuyện khỉ gió gì, nếu rảnh tay, trên đời đã không có Vĩnh Dạ rồi, nhưng bây giờ ta thấy mình quả thật là ếch ngồi đáy giếng. Đối với Vĩnh Dạ mà nói, Huyền Môn của chúng ta, mới càng giống nhân vật không đáng kể…”

Tôi trầm mặc, tuy tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng đây quả thật chính là sự thật, hiện tại thực lực của Vĩnh Dạ quá hùng hậu. Bên trên có Diệp Kiếm Nhất một người một kiếm lên Hoa Sơn, dưới có thể khiến nhóm Tiểu Chu Thiên toàn quân bị diệt, chẳng qua chỉ là nhóm đứng thứ bảy, lại có thể gần như tiêu diệt sạch tiểu nhóm mạnh nhất của chúng ta, phải biết, đây chính là một trong hai song tử tinh của nhà họ Trương, là lựa chọn đứng đầu cho vị trí gia chủ nhà họ Trương trong tương lai, lại suýt nữa thua trong tay nhóm xếp thứ bảy của Vĩnh Dạ.

Vậy sáu nhóm đứng đầu còn khủng bố đến mức nào!

Tôi hít sâu một hơi, quá mạnh mẽ, quả thật, đúng như Long Chính sư huynh nói, chúng tôi bên này mới càng giống nhân vật không đáng nhắc đến…

Lúc này, Ngọc Dương sư thúc cũng đi lên đưa Trương Long Kiếm xuống, hai trận còn lại bên kia, cũng đã rõ thắng thua, kết quả khiến tôi và Long Chính sư huynh rất tuyệt vọng.

Dường như không tốn nhiều sức, hai nhóm của Huyền Môn đã trực tiếp thua trong tay Vĩnh Dạ.

Nói cách khác, nhóm có thành tích dẫn đầu là Vĩnh Dạ bên kia, thắng hai thua một, thậm chí ngay cả một trận thắng này, cũng phải dựa vào mưu kế của Trương Long Kiếm mới thắng được, bằng không, kể cả một nhóm này, Huyền Môn chúng ta cũng thua sạch rồi.

Những trận tiếp theo cũng không có gì đáng xem, hoặc là đội ngũ kém vừa vặn gặp phải đội mạnh của Huyền Môn, đánh qua đánh lại, sau đó Huyền Môn chiến thắng, nếu không cũng là người Vĩnh Dạ bên kia quá xuất sắc, từng tên một biểu diễn khả năng một địch ba, đặc biệt là tên mặc áo bào trắng nhóm một, sau khi hắn lên đài, nhóm đối diện trực tiếp nhận thua, ngay cả đánh cũng không dám đánh.

Không nói đến tên áo bào trắng, hai người còn lại trong đội hắn, thực lực cũng là bát trọng thiên, sức mạnh này quá kinh khủng, thật là không ai có thể tưởng tượng ra được.

Đặc biệt là sư đệ của tên mặc áo bào trắng từng nói muốn cưới Long Linh sư tỷ làm vợ. Thực lực của hắn rất kỳ quái, tuy bên ngoài biểu hiện ở cảnh giới bát trọng thiên, nhưng tôi luôn cảm thấy có một luồng khí tức kỳ quái từ trên người hắn.

Khí tức đó khiến tôi có cảm giác rất nguy hiểm, thậm chí đôi khi còn cảm thấy hắn mạnh hơn tên áo trắng kia.

Đây là nhóm một, là nhóm mạnh thật sự, người yếu nhất trong nhóm, so với bên Huyền Môn chúng tôi, cũng là cực kỳ mạnh mẽ. Có nhóm này ở đây, những nhóm khác của Vĩnh Dạ, cho dù đều thua hết, họ cũng có thể quét sạch xung quanh.

Rất nhanh, nhóm thứ bảy đi lên, Long Chính sư huynh vỗ vỗ vai tôi, mở miệng cười nói: “Sắp ra sân rồi, chuẩn bị một chút đi, đây là lần đầu tiên đệ ra sân mà.”

“Nếu không tính lần chạy loạn kia.” Tôi cười khổ một tiếng.

“Để cho người trong Huyền Môn nhìn một chút, xem thực lực của thiên tài Trương gia chúng ta như thế nào, lần này thực lực đối phương cũng không phải quá mạnh. Ngoại trừ Huyền Không dùng Nghiệp Hỏa Lưu Ly ra, những kẻ khác không phải đối thủ của đệ.” Long Chính sư huynh mở miệng nói.

Tôi gật nhẹ đầu, trước đây tôi cũng đã từng nhìn thấy tên Huyền Không kia ra tay, hắn trực tiếp làm một chuỗi ba!

Nói thật, nhóm thứ bảy này căn bản không có gì đáng xem, vì đi lên đều là người của Vĩnh Dạ, hai bên đều hiểu rõ thực lực của nhau, nên đội yếu hơn trực tiếp nhận thua.

Trước đó Huyền Môn bên này có mười bảy nhóm tham dự, sau cùng còn lại có năm nhóm, Trương gia chúng ta ngoại trừ nhóm một của Trương Long Kiếm, toàn quân đều bị diệt. Bồ Đề môn, Lưu Ly tự, Toàn Chân giáo, núi Võ Đang đều chỉ còn một nhóm, còn Tàng Địa Phật Quốc bên kia đã bị loại hết sạch.

Tôi hít sâu một hơi, đánh xong vòng hai này, coi như có nhóm chúng tôi thắng thì nhiều nhất cũng chỉ có sáu nhóm vào vòng sau, còn Vĩnh Dạ bên kia cho dù tám nhóm tự gϊếŧ lẫn nhau, còn lại bốn nhóm, thì số nhóm vào vòng sau đã là mười một nhóm, số người gần gấp ba bên này.

Quá kinh khủng, đây chính là thực lực của Vĩnh Dạ sao?

Trong khi tôi còn đang khϊếp sợ, thắng bại của nhóm thứ bảy đã được định đoạt, căn bản không đánh, một đám người Vĩnh Dạ đi lên trêu chọc lẫn nhau, giống như đang nói đùa, hi hi ha ha vài câu là đấu xong.

Sắp đến lượt tôi rồi!

Tôi híp mắt đứng lên, cùng lúc đó, đại sư huynh và Long Chính sư huynh cũng đứng lên. Ba người chúng tôi đi xuống dưới.

Thứ tự chiến đấu bên này, tôi là người đầu tiên, vì cho dù phải đấu với tên mạnh nhất là Huyền Không, tôi cũng có thể đánh một trận, còn đại sư huynh là người thứ hai, tuy thực lực đại sư huynh có hao tổn, nhưng nhóm của Huyền Không có hai người thực lực không chênh lệch nhiều với đại sư huynh, Long Chính sư huynh lên cuối cùng.

Trận này, bất kể thế nào chúng tôi cũng không thể thua được!

Tôi híp mắt, một đám người vào sân, tôi trực tiếp nhảy lên trên đài, nhìn thấy tôi ra sân, đám người Vĩnh Dạ bên kia cũng xôn xao một trận.

“Không phải hôm qua tiểu tử này đã bị Cao Thiên Vũ đạo huynh hành hạ đến sắp chết sao?”

“Chính là tên phế vật kia, một khi khí thế của đạo huynh đè tới, tiểu tử này ngay cả rắm cũng không đánh ra được, còn lên đấu.”

“Cũng không biết Trương gia bọn họ nghĩ gì, loại phế vật này cũng có thể ra sân sao? Huyền Môn quả nhiên càng ngày càng xuống dốc rồi…”

Nghe được tiếng bàn tán ồn ào hỗn loạn xung quanh, nắm đấm của tôi không nhịn được càng xiết chặt hơn. Tôi hít sâu một hơi, không nói lời nào.

Bên phía Vĩnh Dạ, một tên đầu trọc đi lên, vừa nhìn đã thấy hắn ta không phải loại hiền lành gì, cặp mắt tam giác toát lên đầy vẻ khinh thường.

“Phế vật, ta thấy ngươi vẫn nên nhận thua đi.” Sau khi lên đài, cặp mắt tam giác của hắn tỏa ra khí tức âm tà.

Tôi nhún vai một cái: “Ra tay đi!”

“Phế vật, giọng điệu cũng lớn đấy!” Hắn há miệng, phun ra một chiếc gương, tấm gương được chế tạo từ đồng xanh, trên mặt gương có khắc âm dương ngũ hành bát quái, nhìn rất khó hiểu.

Trong nháy mắt gương bát quát này hiện ra, tôi bắt đầu có cảm giác bị trói buộc, gương bát quái này, dùng để trói!

“Gương Võ Đang bát quái, tên này là đồ đệ bị Võ Đang vứt bỏ sao?” Bên Huyền Môn có người nhanh chóng nhận ra nguồn gốc của gương bát quái này.

Sắc mặt người Võ Đang bên kia cũng trở nên khó coi.

Trong bốn môn phái này, Toàn Chân giỏi dùng lửa, đệ tử trong môn phần lớn đều có pháp bảo liên quan đến lửa, nghe nói chưởng giáo Toàn Chân là Vương Chân Nhân, thậm chí còn có thể sử dụng Tam muội chân hỏa. Hoa Sơn giỏi tu thân, lão tổ Hoa Sơn là Trần Đoàn vốn lấy tu hành làm danh hiệu, một giấc mơ kéo dài ba trăm năm, đệ tử của Hoa Sơn, rất giỏi tu tâm rửa sạch tinh thần, trong chiến đấu, thậm chí có thể sử dụng Hoa Sơn hồi khí quyết để giúp người nhanh chóng khôi phục nội khí. Còn Võ Đang lại có sở trường về trói buộc, có gương Ngũ hành bát quái, trong gương chứa ngũ hành, dùng ngũ hành dẫn dắt đạo lý huyền diệu của trời đất, trói buộc người vào bên trong. Long Hổ Sơn của Trương gia thì giỏi về tu kiếm. Cơ bản đệ tử trong môn đều dùng kiếm, tuy không phải kiếm tu, nhưng khi chiến đấu đơn độc, dùng pháp bảo kiếm vẫn có thể đánh bại kẻ địch giành chiến thắng.

Sau khi nhận ra đây là gương Võ Đang bát quái, toàn sân sôi trào.

“Tên trọc này, tu vi hình như là tam trọng thiên, gương Võ Đang bát quái có thể trói buộc người có đẳng cấp thấp hơn mình trong vòng ba mươi giây, trong ba mươi giây là có thể làm rất nhiều chuyện rồi.”

“Tiểu tử Trương gia này hình như chỉ mới đến nhị trọng thiên, xem ra sắp xong đời rồi.”

“Cũng không biết Trương gia nghĩ cái gì, sắp xếp song tử tinh ở hai tổ, nếu song tử tinh của Trương gia cùng ở trong một nhóm thì dễ dàng hơn rồi.”

“Có thể thay người mà, một nhóm nhỏ mà thôi, chỉ cần nhóm ấy không bị loại, người cũng có thể thay được, ta đoán, Trương gia muốn thay tiểu tử này, đánh hắn tàn phế rồi, sau đó thay Trương Long Kiếm vào.”

“Nếu quả thật như vậy, thì quá đáng thương, đây chính là con tốt thí! Ta cảm thấy, nhà họ Trương tách song tử tinh ra hai nhóm, như vậy, sẽ có hai nhóm có thành tích tốt, quả thật cũng được đó. Hiện tại chúng ta chỉ còn có một nhóm, nhưng Trương gia lại còn đến hai nhóm.”

Nghe tiếng bàn tán huyên náo xung quanh, sắc mặt tên đầu trọc cũng bắt đầu khá hơn, hắn hả hê đắc ý nhìn tôi nói: “Có nghe thấy không, người xung quanh đều coi thường ngươi, ngươi lên đài cũng chỉ là con tốt thí!”

Tôi không để ý đến hắn.

“Ngươi còn chưa đủ tư cách. Để Long Chính sư huynh của ngươi lên làm đối thủ của ta.” Hắn vung tay lên. Một luồng nội khí tràn vào bên trong gương bát quái, cảm giác trói buộc mà gương bát quái tản ra càng mãnh liệt hơn, bắt đầu trói tôi chặt hơn.

“Cho nên, tên phế vật này, ngươi vẫn nên đi xuống đi!” Tên đầu trọc vừa hô một tiếng, trên mặt gương bát quái nhanh chóng phóng ra ánh sáng, biến thành một luồng sáng đánh về phía tôi.

Một tiếng ầm vang lên.

Cả lôi đài, khói bụi bay bốn phía.

“Lần này hay rồi, tiểu tử kia xong đời, sao lại không biết đường nhận thua cơ chứ?”

“Bị trói lại, nội khí toàn thân căn bản không sử dụng được, còn bị ánh sáng của gương bát quái đánh một trận, không chết cũng tàn phế.”

“Xem ra, tuy nhóm Vĩnh Dạ này sắp thua, nhưng rõ ràng, cũng muốn dạy cho Trương gia khinh địch kia một bài học. Xem ra nhà họ Trương định để Trương Long Kiếm hồi phục, rồi thay người, nếu không sau này, một mình Trương Long Chính chắc không đánh lại được.”

Long Chính sư huynh lúc này cũng híp mắt nhìn đám bụi bặm trong sân, giữ lại đại sư huynh đang căng thẳng muốn đi lên, nhẹ giọng cười nói: “Đừng nóng vội!”

“Không vội sao được, đây chính là sư đệ ta, xảy ra chuyện gì, sao ta có thể ăn nói với sư phụ được!” Đại sư huynh cuống đến mặt đỏ bừng.

Long Chính sư huynh híp mắt lại, sau đó cười nhạt: “Ngươi đánh giá thấp Long Tâm rồi, ngươi không tin đệ ấy, thì cũng nên tin ta, đệ ấy sẽ không sao.”

“Hả?” Đại sư huynh giật mình, đứng tại chỗ không biết làm thế nào.

Giờ phút này đám bụi đã từ từ lắng xuống, giữa đám bụi, một bóng dáng thẳng tắp như ngọn thương từ từ hiện ra, đồng tử mọi người nhanh chóng rụt lại.

Vì đa số người ở đây đều nghĩ tôi chắc chắn xong đời rồi, vậy mà giờ phút này tôi lại có thể không hao tổn chút lông tóc nào, thậm chí đứng giữa đám bụi mà ngay cả quần áo cũng không bẩn, khuôn mặt mỉm cười đứng đó.

Tôi vặn vặn cổ, nhìn tên đầu trọc đang vô cùng kinh ngạc ở trước mặt, mở miệng nói: “Đây là thực lực của ngươi? Không đủ mạnh, gân cốt của ta còn chưa có giãn ra đâu.”

“Sao có thể, loại phế vật như ngươi sao có thể chịu được một chiêu này mà không có chút thương tổn nào?” Tên đầu trọc nhìn dáng vẻ của tôi, tự lẩm bẩm.

Tôi bĩu môi: “Được rồi, nếu như đây là tài năng của ngươi, vậy thật không may phải nói cho ngươi biết, ngươi cũng không có tư cách gọi ta là phế vật. Đối với ta mà nói, ngươi còn giống phế vật hơn!”

“Không, không thể nào, làm sao tên phế vật như ngươi có thể!” Hắn kêu gào, tất cả nội khí toàn thân dũng mãnh tràn vào trong gương bát quái, cảm giác trói buộc điên cuồng dâng lên.

“Nếu ngươi ỷ vào gương Võ Đang bát quái…” Tôi cảm thấy một chút trói buộc, kiếm khí trong đan điền dâng trào, trực tiếp đánh tan cảm giác trói buộc, thậm chí cũng không có cách nào ngăn nổi một bước của tôi: “Vậy ngươi cút được rồi!’

Kiếm phá vạn pháp!

Không quan thuyệŧ thuật của ngươi ba ngàn, ta sẽ dùng một kiếm phá vạn pháp!

Đây chính là kiếm tu!

“Không, không, không thể nào!” Tên đầu trọc lui về sau mấy bước.

“Không có gì là không thể, chẳng qua là, ngươi quá yếu!” Ngón tay tôi khẽ búng, Hồng Tuyết Tả Văn Tự được khạc từ trong miệng ra, xẹt qua một đường cong khéo léo, nháy mắt đã oanh tạc trên đầu người đối diện, tôi chợt cười lạnh một tiếng: “Ngay cả một phế vật như ta cũng không đánh lại, ngươi còn phế vật hơn cả phế vật, người tiếp theo!”

Một kiếm ngang trời chấn động cửu châu, gϊếŧ sạch người đối nghịch ta trong thiên hạ!

Sát kiếm, xuất!

Một lúc sau, bụi bặm lắng xuống, tên đầu trọc máu me khắp người nằm giữa lôi đài, không rõ sống chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.