Địa Ngục Nhân Gian

Chương 83: Vô phong



Tôi không ngờ Ngọc Dương sư thúc lại xuất hiện ở đây, tâm trạng vốn dĩ đang vui mừng lúc này bỗng sững lại, bầu không khí chợt lắng xuống.

Sau cùng vẫn là Ngọc Dương sư thúc phá vỡ sự im lặng, ông ấy nhìn tôi nói: “Lúc nào có thời gian rảnh thì đến Hổ Phong một chuyến.”

Nói xong liền quay đi, tôi ngẩn ra, nhìn thấy thanh bát diện hán kiếm ông ấy đặt trên giường, vội vàng nói với theo: “Sư thúc, kiếm của người.”

Ngọc Dương sư thúc quay đầu lại nhìn tôi, sau đó lên tiếng: “Đấy là sư phụ ngươi để lại cho ngươi, ta chỉ giữ hộ mà thôi.”

Dứt lời, Ngọc Dương sư thúc cứ vậy rời đi, còn lại mình tôi ngây ngốc ngồi đó, một lúc sau mới cất lời: “Tiểu Phật Gia, ngươi nói xem Ngọc Dương sư thúc có ý gì?”

“Ta cũng không hiểu.” Tiểu Phật Gia không giấu được ngạc nhiên nói: “Nhưng có thể là do thấy số lượng kim hoa ngươi ngưng tụ được làm cho kinh ngạc, nên đã tiếp nhận ngươi rồi.”

Không biết tại sao, tôi bỗng vui mừng với cảm giác được thừa nhận, phải biết răng, Ngọc Dương sư thúc đối với tôi luôn luôn lạnh lùng, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt, suýt nữa đã gϊếŧ cả tôi, nếu không phải đại sư huynh ngăn lại, có lẽ giờ tôi đã chết rồi, nhưng giờ Ngọc Dương sư thúc lại thừa nhận tôi rồi?

“Ông ấy nói ta có thời gian thì tới Hổ Phong một chuyến.” tôi nói.

“Nghe thấy rồi.” Tiểu Phật Gia bĩu môi.

“Không hiểu sao, ta lại cảm thấy vui vẻ.” tôi không hề ngại ngần nói: “Đây là lần đầu tiên ông ấy thừa nhận tôi.”

“Con người ngươi thật rẻ rúng.” Tiểu Phật Gia chán ghét nói.

“Được rồi, ta thừa nhận, ta có chút rẻ mạt vậy đó.” Nói rồi, giọng nói của tôi không vứt bỏ được sự vui vẻ.

Một lúc sau, tôi mới đứng dậy cầm thanh bát diện hán kiếm màu đen trên bàn lên xem, thanh kiếm trông rất đơn giản và cổ, màu đen thuần khiến người ta có cảm giác dày dặn, mà ở phía chuôi kiếm, quấn vòng quanh một sợi dây màu đỏ, trên phía đầu thanh kiếm treo một viên ngọc bội, bên trên mặt có khắc tám chữ.

Trọng kiếm vô phong, đại xảo vô công!

Thanh kiếm này tên vô phong? Tôi nhìn một lượt, phát hiện thanh kiếm này thật sự không sắc bén, dùng thanh kiếm này dường như không thể làm bị thương nổi người khác.

Lúc này Tiểu Phật Gia lớn tiếng kêu lên: “Oa, thanh kiếm này!”

“Thanh kiếm này làm sao?” tôi bị Tiểu Phật Gia làm cho giật thót, không kiềm được chau mày hỏi.

“Đây là một thanh kiếm làm hoàn toàn bằng ngọc đen, là ngọc đen đó, mẹ ơi, quá là xa xỉ, lần đầu tiên ta được thấy đó!” giọng nói của Tiểu Phật Gia run lên.

“Ngọc đen? Là thứ gì?” tôi không hiểu chút nào về thứ này, nghe Tiểu Phật Gia nói không kiềm được lòng mở miệng hỏi.

Tiểu Phật Gia dừng lại nghĩ ngợi rồi nói: “Ngọc đen là thứ cần dùng trong việc chế tạo kiếm, nếu lúc chế tạo kiếm không thêm vào chút ngọc đen, thanh kiếm đó sẽ không thể thông linh, cũng chính là ngự kiếm không thành, có thể nói như này, lượng ngọc đen trong kiếm càng nhiều, trình độ thông linh của thanh kiếm đó sẽ càng cao.”

Tôi ngẩn ra rồi nói: “Trình độ thông linh của kiếm cao, có gì tốt?”

Tiểu Phật Gia bĩu môi nói: “Đương nhiên là tốt rồi, trình độ thông linh của kiếm càng cao, có nghĩa là càng dễ dàng theo ý thức của ngươi, phải biết rằng đó là ý thức, tốc độ của ý thức nó gần như là một khoảng thời gian rất ngắn, chớp mắt thôi ý thức đã có thể thiên biến vạn hóa rồi, mà thông linh càng cao, sự biến hóa của kiếm lại càng cao, cũng càng linh hoạt, khi đối mặt với địch tự khắc sẽ mạnh hơn.”

Tôi sững người, “Vậy vô phong này, trình độ thông linh rất cao rồi?”

“Không chỉ dừng lại là cao, mà là phi thường, những thanh kiếm thường nhiều nhất chỉ theo được một phần một trăm ý thức của ngươi, nhưng với vô phong, hoàn toàn được làm từ ngọc đen, có thể theo được tốc độ một phần mười ý thức của ngươi.” Tiểu Phật Gia nói.

“Một phần mười, vậy có thanh kiếm nào theo được một trăm phần trăm ý thức không.” Tôi hỏi

“Đừng vớ vẩn, kể cả là thời kỳ hồng hoang, cũng không có thứ như vậy.” Tiểu Phật Gia trả lời.

Tôi ngạc nhiên, tò mò nói: “Thời kỳ hồng hoang… ngươi cứ nhắc đến thời kỳ hồng hoang, rốt cuộc thời kỳ hồng hoang là thế giới nào.”

“…” Tiểu Phật Gia im lặng, không nói gì.

Tôi biết Tiểu Phật Gia không muốn nói nữa, nên cũng không hỏi thêm, tiếp tục xem vô phong, rồi nói: “Phải làm thế nào để ngự kiếm.”

Tiểu Phật Gia trả lời: “Chút nữa đại sư huynh sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó ngươi hỏi anh ta, ta mệt rồi.”

Quả không sai, Tiểu Phật Gia vừa dứt lời thì đại sư huynh đến, anh ấy nhìn thanh vô phong trong tay tôi, cũng ngạc nhiên nói: “Sư phụ đưa lại thứ này cho đệ rồi sao!”

Tôi ngẩn ra, rồi trả lời; “Đúng vậy.”

“Sử dụng nó cho tốt.” đại sư huynh thở dài, “Đúng rồi, Ngọc Dương sư thúc vừa đến có nói gì với cậu không.”

“Không có, ông ấy chỉ nói đệ có thời gian thì tới Hổ Phong một chuyến, ông ấy có vài lời muốn nói với đệ.” Tôi nói.

“Cố gắng trân trọng cơ hội lần này, đúng rồi, xem huyệt thái dương của cậu lồi ra, cậu đã ngưng tụ được tam hoa rồi?” đại sư huynh hỏi.

Tôi sững lại, sờ lên huyệt thái dương của mình, phát hiện ra huyệt thái dương đã lồi lên, cũng không giấu nữa mà gật đầu.

“Kỳ lạ, sao cậu biết được tam hoa tụ đỉnh.” Đại sư huynh chau mày.

Tôi chột dạ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Trước đó không phải huynh có đưa cho đệ tạp văn mà sư phụ để lại sao? Trong đó có nhắc đến phương pháp tam hoa tụ đỉnh mà.”

“Là do ta cẩu thả.” Đại sư huynh cũng không vướng bận chuyện này nữa, tiếp tục hỏi: “Cậu đã ngưng tụ được kim hoa, nói với sư huynh, đã ngưng tụ ra bao nhiêu bông?”

“Mười bông.” Điều này tôi cũng không muốn giấu, dù sao sớm muộn gì sư huynh cũng sẽ biết.

“Bốn bông à, cũng không ít, nhưng với cậu thì thực sự hơi ít, ta cũng được năm bông, đáng tiếc, có lẽ là do cậu tự mình luyện kim hoa, không có người xem chừng, cũng không có nhiều kinh nghiệm.” đại sư huynh thở dài nói.

“Cái này, sư huynh…” tôi nhỏ giọng sửa lại: “Không phải bốn, là mười bông…”

“Mười bông à, vậy cũng không tồi.” sau khi nói xong câu đó, đại sư huynh sững lại, ánh mắt bối rối, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, giọng nói cao lên mấy phần.

“Cái gì, đệ nói là đệ ngưng tụ được mười đóa hoa?”

Mặc dù tôi đã sớm đoán được phản ứng của sư huynh, nhưng vẫn có chút ngại ngùng, tôi gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Đại sư huynh rõ ràng sửng sốt một lúc lâu, mới lên tiếng: “Mười bông, mười bông…”

Nói rồi, rơi nước mắt: “Sư phụ, người trên trời có linh thiêng nếu có nhìn thấy chắc chắn sẽ rất mãn nguyện, Long phong chúng ta đã có một thiên tài xuất chúng hơn tên nghiệt đồ Diệp Kiếm Nhất rồi!”

Nhìn đại sư huynh khóc, trong lòng tôi cũng khó chịu, mắt bỗng đỏ lên.

Lúc này đại sư huynh quay lại nhìn tôi, hưng phấn nói: “Ta chưa từng xem qua mười đóa kim hoa, đệ có thể cho ta xem thử không!”

Tôi gật đầu, điều chuyển nội khí một vòng, đưa ra tam hoa của mình, kể cũng kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng mới là một bông, lần này đã biến thành ba đóa, ba đóa kim hoa mỗi đóa đều có mười cành, trông rất rạng rỡ bắt mắt.

Đại sư huynh say sưa ngắm nhìn, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu như đệ đã ngưng tụ ra mười cành kim hoa, vậy phải ghi nhớ một chuyện.”

“Chuyện gì cơ?” tôi chau mày.

“Cây cao đón gió dễ đổ, người xuất chúng dễ bị ghen ghét, nếu như cậu ngưng tụ được năm bông, mọi người sẽ nói cậu là thiên tài, trong lòng sẽ sinh đố kị, giống như Diệp Kiếm Nhất, ngưng tụ được bảy bông, cũng được người ta khen ngợi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể lại gần, không dám đố kị, kẻ đối địch cũng sẽ lôi kéo cám dỗ, lôi kéo không được, thì sẽ hủy hoại, nhưng hiện giờ đệ ngưng tụ được mười bông, sau này có người làm được vậy không thì ta không biết, nhưng thời cổ là chưa từng có ai, lúc đó cho dù không phải là kẻ đối địch chỉ cần không phải là người của Trương gia chúng ta cũng sẽ nảy sinh thù ghét với đệ, bởi vì đây vốn dĩ là thiên tài tuyệt thế, vì bất kỳ lý do gì cậu trưởng thành đối với người khác đều là chuyện không tốt, cho nên ta cần đệ đồng ý với ta, sau này không phải lúc cần thiết, tuyệt đối không thể hiện ra kim hoa cho người khác xem, nhớ kỹ nhé, bất kỳ ai.” Đại sư huynh nghiêm túc nói.

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu, tôi hiểu, đại sư huynh nói chắc chắn là đúng, cây cao dễ đổ, người xuất chúng dễ bị ganh ghét, súng bắn chim đầu đàn, những lời của người xưa nói không sai, chắc chắn không lừa tôi.

Sau khi thấy tôi đồng ý, đại sư huynh mới lên tiếng: “Đệ đã ngưng tụ được tam hoa cũng có nghĩa là âm thần của cậu đã thành hình rồi, có thể ngự được kiếm, giờ ta bày đệ âm thần xuất khiếu.”

“Âm thần? Đó là gì?” tôi hỏi.

“Đó là ý thức phụ của đệ, sau khi tiến vào tu sĩ, rèn luyện ra linh hồn thứ hai, cũng là trung tâm ngưng tụ kim đan sau này, âm thần có thể xuất khiếu, giống như nguyên thần xuất khuyết trong truyện cổ, nhưng nguyên thần là âm thần sau khi nâng cấp, chờ đến khi cậu tu luyện được nguyên thần, bằng với có thêm một mạng, bản thân chết rồi nhưng nguyên thần có thể thay cậu sống tiếp.” đại sư huynh nói: “Nhưng từ sau thời kỳ hoàng hôn của các chư thần, không có ai luyện được nguyên thần nữa.”

Đây không phải lần đầu tôi nghe đến thời kỳ hoàng hôn của các chư thần, vì thế tôi cũng không kiềm được tò mò hỏi: “Đại sư huynh, hoàng hôn của các chư thần là gì?”

“Chờ sau này đệ sẽ tự biết, giờ biết nhiều quá cũng không tốt.” đại sư huynh mỉm cười nói: “Được rồi, đây là đoạn thể thuật của Trương gia chúng ta, thái thượng luyện tâm quyết, cậu có thể dùng cái này để đột phá tiên thiên, thái thượng luyện tâm quyết là pháp bảo giữ nhà của Trương gia chúng ta, kể cả đặt ở huyền môn cũng là đoạn thể thuật nhất nhì!”

Tôi vì có thiên thần đoạn thể thuật, nên thái thượng luyện tâm quyết đối với tôi cũng không có giá trị gì, nhưng vẫn cầm lấy, nếu không cầm, đại sư huynh nhất định sẽ nghi ngờ.

Lúc này đại sư huynh cũng lên tiếng: “Kể cả luyện ra linh khí cũng không dễ gì có thể điều khiển được âm thần, hôm nay đệ phải thức muộn hơn so với bình thường hai ngày, ngủ đủ bốn tiếng thì thức dậy, sau đó nhập tĩnh mười lăm phút, rồi dậy xem sách mười lăm phút một. Đến lúc đó lại giữ tinh thần tỉnh táo, có thể ngủ tiếp, như vậy đi, sáng mai ta lại tới tìm đệ!”

Tôi gật đầu.

Mặc dù tâm trí muốn cứu Hồng Dược rất cấp bách, nhưng hiện giờ cơ hội để tăng cao thực lực của bản thân cũng không thể bỏ lỡ, dù gì Đông Ba thần quốc không có vẻ gì là an toàn, ngộ nhỡ gặp phải người của Vĩnh Dạ, cũng có thể tự bảo vệ được chính mình.

Đến tối, tôi làm theo lời của đại sư huynh, ngày hôm sau thức dậy, tôi lấy quyển tạp luận của sư phụ ra xem, xem xong mười lăm phút thì đại sư huynh tới, anh ấy nhìn tôi nói: “Ngồi nghỉ ngơi đi, thả lỏng toàn thân, nếu như có triệu chứng âm quỷ xuất khuyết thì cũng đừng kinh sợ.”

Tôi thu lại tâm trí, đặt thanh kiếm gỗ đào trước mặt, khoanh chân ngồi trên giường, dốc toàn lực khiến cho cơ thể thả lỏng, đây là điều kiện cần thiết của âm linh xuất khuyết, tâm không tịnh thì thần không linh, chỉ cần tâm tịnh thì có thể xuất thần, nhưng vì biết bản thân sắp phải ngự kiếm, tâm trạng kích động khó nhẫn nhịn được khiến tôi mất đến mười lăm phút mới thả lỏng được toàn bộ.

Vừa mới được thả lỏng, một cơn buồn ngủ đã kéo đến lấp đầy tâm trí tôi, nếu như là lúc trước, tôi sẽ dùng nội khí hóa giải đi cơn buồn ngủ, nhưng lúc này tôi lại cho phép cơn buồn ngủ tấn công bản thân mình.

Không lâu sau tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng không biết tại sao, mặc dù biết rõ mình đã ngủ rồi, ý thức của tôi lại cực kỳ tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh hơn cả lúc tôi thức, tôi còn nghe thấy cả tiếng máu cuồn cuộn chảy trong kinh mạch của mình.

Nhìn dáng vẻ của tôi, gương mặt cũ kỹ của đại sư huynh mới giãn ra, nhẹ nhàng mím môi, ôm lấy thanh kiếm nhìn tôi.

Phải giữ được tỉnh táo để vào giấc ngủ, phải giữ cho giấc ngủ tỉnh táo, tôi không ngừng tự thôi miên bản thân, hơn nữa cùng lúc thả lỏng toàn thân, đặc biệt là phần đầu.

Dưới sự thôi miên đó, ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ dần.

Đến khi tôi đã mất đi tri giác, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, đại sư huynh đang nhắm mắt bỗng trừng mở ra, nhìn chằm chằm vào bóng hình ở phía trước.

Thời khắc quan trọng đã đến!

Sau khi ngủ, tôi đột nhiên phát hiện ra ý thức của mình biến thành một màu đen, ý thức lại lần nữa tỉnh lại, nhưng cảm thấy mình ngồi trên giường nhưng không thể cử động được.

Nghe lời đại sư huynh nhắc nhở, tôi cố gắng vực dậy tinh thần, khiến bản thân đứng lên.

Một lần, hai lần…

Không biết qua bao nhiêu lần, thử bao nhiều lần, tôi cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng đứng lên được, nhưng ngay lúc đứng dậy, tôi phát hiện có thể nhìn thấy chính mình đang ngồi trên giường, cũng không quan tâm nhiều đến thế trực tiếp đưa tay ra sờ lên thanh kiếm vô phong trước mặt.

Thanh kiếm đen vô phong phát ra ánh sáng xanh rồi trực tiếp bay thẳng đến tay tôi, lập tức tôi bị hút đến thân kiếm, trong nháy mắt tôi đột ngột cảm nhận được bản thân chính là thanh kiếm trong tay, kiếm trong tay chính là mình.

Cùng lúc thân xác ngồi trên giường mở mắt, nhìn vào vô phong đang trôi trước mặt mỉm cười, không ngờ mình lại thật sự có thể ngự kiếm.

Nhưng tôi vừa thở nhẹ một hơi, ánh sáng từ kiếm vô phong nhạt đi, phút chốc mất đi linh tính, rơi xuống dưới.

Không cần đại sư huynh nói tôi cũng dương thần biết là do mình chưa quen với việc một tâm mà điều khiển hai chỗ, không thể khống chế kiếm bay trong thời gian dài, thở dài một hơi, dù sao kinh nghiệm về chuyện này cũng phải dựa vào thời gian cọ xát, nhất thời không thể cưỡng cầu được, ghi nhớ được cảm giác âm linh xuất khuyết vừa rồi, tôi mỉm cười với đại sư huynh, ý bảo mình đã hiểu rồi.

Sau khi chắc chắn tôi đã biết, đại sư huynh cũng ra ngoài, để lại mình tôi trong phòng tiếp tục tập luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.