Địa Ngục Nhân Sinh

Chương 4



Hà Mộ ôm thân hình mềm nhũn của Mặc Nghiên ra ngoài, cậu nằm vắt vẻo trên cánh tay hắn, chỉ còn sức thoi thóp hít thở từng ngụm không khí để bổ sung oxi cho phổi của mình. Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, cậu đỏ mặt cúi đầu xuống thật sâu: sao cậu lại có thể kêu dâm đãng như vậy chứ? Mỗi lần cái ý của giám đốc đâm vào cậu, cậu lại không nhịn được sự sung sướng mà kêu lên, thật là mất mặt mà. Sau này làm sao có thể đối diện với giám đốc mỗi ngày đây?

Hà Mộ nhìn người trong lòng, ánh mắt ánh lên ý cười thỏa mãn, cậu thật ngoan ngoãn a... Đặt cậu lên chiếc giường mềm mại thoải mái, hắn cũng đè người lên. Ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt đang giả bộ ngủ của cậu, bàn tay mò mẫn xoa nắn khắp người làm cậu không nhịn được run lên...

- Ưm...

- Không giả bộ ngủ? – Hắn cười khẽ, đầu lưỡi liếm lên vành tai mẫn cảm của cậu.

Mặc Nghiên hí hí mắt, cả người hồng thấu cả lên. Cậu lại thấy cả người xôn xao bởi sự khuấy động của hắn, bàn tay đã lần mò xuống nơi trung tâm dục vọng của cậu, dịu dàng xoa nắn vật nam tính đang có dấu hiệu đứng lại lần nữa. Nam căn nóng hôi hổi của hắn áp vào đùi cậu khiến cậu như bị phỏng.

- Ư... đừng... đừng xoa...

- Hửm... em đang thoải mái mà! Chúng ta làm lần nữa...

- Đừng... mệt...mm...

- Một lát em lại van xin tôi đừng dừng cho mà xem!

Nói xong hắn lấp ngay môi cậu bằng một nụ hôn sâu với môi lưỡi đan xen công thành đoạt đất khiến đầu óc cậu choáng váng đến chẳng còn biết phản kháng. Và trong một giây tiếp theo đó, cậu thấy bên trong mình căng chặt bởi một thứ cứng như sắt thép mà nóng đến muốn bỏng da thịt. Nhờ dịch nhờn lúc nãy tiết ra, hắn vào trong cậu thật dễ dàng, cảm giác ấm nóng như hòa tan hắn khiến hắn không nhịn được mà bắt đầu luật động cuồng dã.

Mặc Nghiên chỉ còn biết bấu chặt đệm giường mà rên rỉ kêu la, mặc vật nam tính thật lớn của hắn như muốn xé tan bản thân mình, đem đến cho cậu vô tận khoái cảm, thích đến muốn ngất đi.

- A...a... thích quá... nóng quá...

Nghe những lời dâm đãng của cậu, hắn càng ngày càng điên cuồng đâm vào rút ra. Mồ hôi hai người thấm ra cả đệm giường, hai thân ảnh quấn chặt vào nhau không một kẻ hở. Khi hắn đâm vào, cậu nâng hông chờ đón, khi hắn rút ra, cậu níu kéo như luyến tiếc. Mặc Nghiên cũng không ngờ cậu lại có bản chất dâm đãng đến thế, nhưng lúc này, cậu chỉ biết mặc kệ cơ thể chạy theo cảm xúc mà người bên trên cậu mang lại.

Mặc Nghiên không biết Hà Mộ muốn mình bao nhiêu lần nhưng trước khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: "Thật mệt a...". Hà Mộ thỏa mãn nằm bên cạnh nhìn người đã bị mình hành hạ cho mê mang kia mà trong lòng lướt qua từng cảm xúc mềm mại. Lần đầu tiên hắn cảm thấy thích một người đến thế, cậu đem lại cho hắn xúc động muốn che chở, yêu thương cậu thật nhiều.

Ôm cậu vào lòng, hắn chợt muốn lúc nào cũng có thể gắn chặt lấy cậu thế là nâng chân cậu lên, không chút chần chờ đem vật vẫn cưng cứng của mình đâm vào tiểu động vẫn còn ướt át vì mới bị "yêu thương" quá độ kia, sung sướng cảm nhận sự co thắt liên hồi của nơi đó. Mặc Nghiên khó chịu bật lên vài tiếng phản kháng rồi trầm trầm ngủ, hắn cũng nhắm mắt lại mĩ mãn chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

----------oOo----------

Mặc Nghiên mơ màng tỉnh giấc, từng khớp xương kháng nghị vang lên từng âm răng rắc, cậu nhăn mặt muốn động đậy thân mình nhưng lại bị ôm bởi một vòng tay khỏe mạnh rám nắng. Nhớ đến sự điên cuồng tối ngày hôm qua, cậu chỉ muốn đập đầu vào gối chết quách cho rồi. Mặc Nghiên không dám động đậy, cậu rất sợ làm người phía sau mình thức giấc.

Hà Mộ cảm thấy hơi thở của người trong ngực thay đổi, biết cậu đã thức nên hắn mon men lại gần chiếc cổ thon gầy của cậu, môi lưỡi nhanh chóng áp lên đấy một dấu ấn buổi sáng khiến Mặc Nghiên rên lên.

- Ưm... đừng mà... giám... đốc...

- Gọi Mộ! Chúc em buổi sáng tốt lành...

- Ngài... cũng vậy! – cậu lí nhí đáp.

Hà Mộ xấu xa nâng hông lên khiến ai đó la oai oái. Đến lúc này Mặc Nghiên mới nhận ra người phía sau cậu đã làm gì, cậu đỏ mặt cứng đơ người, âm thanh rầu rỉ vang lên:

- Ngài... ngài đi ra đi...

- Bên trong thật thoải mái mà! Tôi cứ muốn ở mãi trong em như thế này nè...

Hà Mộ hắc hắc cười nhưng vẫn chậm rãi lui ra ngoài, hắn biết hôm qua mình đã đòi hỏi cậu quá độ nên nơi ấy của cậu có thể đã bị sưng. Cho đến khi hắn đã lui ra ngoài hoàn toàn, Mặc Nghiên mới cảm giác được sự đau đớn do bị sử dụng quá độ, cậu rên lên úp mặt vào gối. Hắn lo lắng xoa bóp eo lưng cho cậu, an ủi:

- Xin lỗi, tôi không nhịn được! Em có đau lắm không?

- Không... không sao!

Cảm nhận được sự quan tâm của hắn, Mặc Nghiên thấy thật vui. Cho đến tận lúc này cậu mới tin được là người đã làm chuyện tối thân mật với mình lại chính là giám đốc mới nhậm chức của công ty cậu. Đang lúc cậu suy nghĩ miên man thì bị Hà Mộ bế lên.

- Ái...

- Tôi đem em đi tắm! Một lát nữa tôi phải đến công ty rồi.

- A... vâng! – Mặc Nghiên mặt hồng hồng nhìn bờ ngực trần của hắn, đầu óc rối loạn. Vậy một lát nữa cậu phải tìm cách chuồn ra khỏi đây, cậu không dám đi cùng giám đốc tới công ty đâu a...

- Tôi biết em đang nghĩ gì đấy! Hôm nay tôi cho em nghỉ phép, một lát nữa tôi sẽ đưa em về nhà, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé! Em yếu quá, chưa làm được bao lâu đã ngất xỉu, phải tăng cường thể lực mới...ưm...ưm...

Mặc Nghiên hoảng hốt bịt miệng ai đó vẫn đang thao thao bất tuyệt, cái chuyện xấu hổ này mà người này cứ nghĩ như đương nhiên, thật là xấu hổ muốn chết mà. Hà Mộ mắt đầy ý cười đem cậu vào phòng tắm cùng nhau tẩy rửa. Mặc dù ngại ngùng nhưng quá trình đó Mặc Nghiên toàn phải dựa vào hắn mới có thể sạch sẽ đi ra, cậu chỉ muốn tìm luôn một cái lỗ để chui xuống.

----------oOo----------

Hà Mộ đưa Mặc Nghiên về nhà rồi lái xe đến công ty, hôm qua đã như ý nguyện được ăn nó nên tâm trạng hắn rất tốt, công việc chất đống mấy ngày qua chỉ trong một buổi sáng đã hoàn thành được hết. Nhìn hiệu suất làm việc thần tốc của hắn mà thư ký trợn mắt há mồm.

Bà Hà vì muốn đem cơm trưa đến công ty cho hắn mà đã chuẩn bị cả một buổi sáng. Thằng con bà dạo này không mấy khi về nhà, chẳng biết ở bên ngoài lêu lổng với thằng nào nên bà đành phải bỏ công đến công ty một chuyến, biết đâu bà sắp có con dâu về mà "yêu thương".

- Phu nhân!

- Nó có trong đó không?

- Dạ có ạ! Hôm nay có vẻ giám đốc rất vui.

- Ồ thế à? Vui chuyện gì thế?

- Dạ tôi không biết! Nhưng ngài ấy làm việc với hiệu suất thật cao khiến phòng kế hoạch đang đốt pháo ăn mừng...

- Hừm... đáng nghi nha!

- Vâng?

- Không có gì! Cô đem cái này vào cho nó, tôi về luôn đây!

- Vâng ạ!

Bà Hà như đã tìm được niềm vui mới, hí hứng quay về. Bà cần thuê thám tử tư đi điều tra một chút xem ai đã làm con trai bà vui như thế a, sắp tới sẽ không còn buồn chán nữa...

Mặc Nghiên về nhà ngủ mê mệt. Cậu sống ở nơi này có một mình, ba mẹ cậu ở dưới quê đã quen nên không chịu theo cậu lên đây sống. Vì thế lúc nào cậu cũng cố gắng làm việc chăm chỉ để ba mẹ có một cuộc sống đầy đủ hơn...

Cả cơ thể đau nhức khiến cậu ngủ thẳng một giấc đến khi đói không chịu nổi mới lếch xác dậy vào nhà bếp kiếm gì đó ăn. Nhìn sắc trời cũng nhá nhem tối, cậu quyết định nấu một bát mì, ăn lẹ rồi vào giải quyết mail sắp xếp công việc ngày mai để giám đốc không phải bận tâm.

Năm phút sau, mì úp đã chín mà cậu lại đang ngồi đối diện với vị khách đã hành hạ cậu suốt đêm qua, bốn mắt nhìn nhau mà lòng ai cũng dậy sóng.

Mặc Nghiên xấu hổ ngồi cứng đơ trên ghế sô pha nhà mình, đối diện là thân hình to lớn lực lưỡng mà vô cùng anh tuấn của người mà cả đêm hôm qua "ăn" cậu không còn mảnh xương nào, đôi mắt rực lửa của hắn như đem cậu luộc chín từ trong ra ngoài a...

Hà Mộ thú vị nhìn người tình bé nhỏ đang đỏ bừng từ mặt tới cổ trước mặt mình, trong lòng không ngừng cảm thán: Thật là một sự khác biệt vô đối a! Lúc trên giường em ấy thật mạnh dạn biết bao, lúc này lại mắc cỡ tới nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn mình... Hà Mộ thật muốn ngay lập tức nhào vào ôm ngay lấy cậu ngấu nghiến, hắn nhớ cậu sắp phát điên nên mới cố tình về sớm chạy đến đây thăm cậu a. Nhìn nhìn cái mông người nào đó chỉ ngồi có một nửa trên ghế, hắn dám đảm bảo hắn mà có một chút cử động nào cậu sẽ lại chạy biến.

- Em ăn tối chưa? – Hắn dịu dàng hỏi.

- A... đang... đang ăn... - Mặc Nghiên xấu hổ trả lời, chắc tô mì ngâm nước của cậu đã hết ăn được rồi.

- Hửm? Ăn món gì, cho tôi ăn với, đang đói bụng nè! – Hắn hớn hở chạy vô bếp.

Mặc Nghiên hoảng sợ chạy theo... Và cậu bắt gặp vị giám đốc anh tuấn của mình đang đứng đực mặt ra nhìn tô mì đã bị ngâm nước đến nhạt nhẽo, đầu chân mày nhíu lại thật chặt.

- Em ăn cái này a... Em có biết là em trải qua sự tình gì không mà dám ăn loại thức ăn không bổ dương mà nóng kinh người này.

- Em...

- Thật là không quản em không được a! – Hắn thở dài quay sang ôm ngay lấy cậu trước khi cậu kịp phản ứng rồi hôn lên trán cậu – Đi nào, chúng ta đi siêu thị!

- A... không cần đâu! – cậu vội vàng phản ứng.

- Ngoan, nghe lời!

Chẳng hiểu sao khi nghe hắn nói vậy, Mặc Nghiên cảm thấy có một dòng ấm áp chảy tràn ra trong tim. Cho đến khi phản ứng lại thì hắn đã lôi cậu lên xe phóng thẳng ra siêu thị, không quan tâm những ánh mắt ái mộ xen lẫn ghen tị của những người xung quanh, lôi cậu dạo hết quầy thức ăn này đến quầy thức ăn khác, mua đầy cả giỏ đựng hàng mới vui vẻ ra về. Trong quá trình đó Mặc Nghiên chỉ biết bị động đẩy xe đi theo, được ai đó quan tâm chăm sóc thật vui nhưng cũng thật ngại ngùng, còn lại là một người cùng giới tính với mình a, điều này khiến cho cậu không biết phải làm sao.

Một tiếng sau đó họ trở về căn hộ nhỏ nhắn đơn sơ của Mặc Nghiên, Hà Mộ vô cùng yêu thương thay "vợ" xuống bếp nấu cơm. Mặc dù hắn là con cưng nhưng thời gian du học ở nước ngoài hắn đã có khả năng nấu nướng cực kỳ tốt, bởi vậy một bữa cơm ba món mặn một canh hắn làm vô cùng thuần thục, Mặc Nghiên chỉ biết ở bên cạnh hỗ trợ, còn cảm thấy xấu hổ vì mình chẳng biết nấu món gì.

Dọn thức ăn lên bàn, hai người cùng ngồi xuống đối diện nhau. Hà Mộ trong lòng đang rất vui vẻ chuẩn bị chờ tình nhân khen ngợi. Còn Mặc Nghiên thì chỉ biết cúi đầu ngại ngùng không dám nhìn người đàn ông đẹp trai kia.

- Em ăn nhiều vào!

- Vâng... ngài cũng ăn ngon miệng!

Hà Mộ vừa gấp đồ ăn cho Mặc Nghiên vừa tìm chủ đề trò chuyện, hắn không ngờ cậu là một người hướng nội đến vậy a, toàn hắn bắt chuyện cùng cậu, còn cậu cứ thụ động mà trả lời.

- Ngày mai em muốn đi làm lại chưa hay muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?

- A... mai em sẽ đi làm...

- Được chứ? Tôi vẫn nghĩ là em nên ở nhà thêm một ngày thì hay hơn, hôm qua tôi đã không biết chừng mực, có lẽ em vẫn còn đau rất nhiều a...

- Giám đốc! – Cậu quýnh quáng ngăn người nào đó nói tiếp, trời ạ, cái chuyện xấu hổ này sao cứ bị giám đốc đem ra nói hoài, cậu chỉ muốn chui luôn xuống đất trốn thôi. – Em không sao, ngài đừng bận tâm.

Hà Mộ biết cậu xấu hổ nên không nói tiếp vẫn đề nhạy cảm đó nữa, một lát nữa hắn sẽ chăm sóc nơi ấy của cậu thật tốt, hạnh phúc của cả hai cần họ cùng cố gắng xây dựng a.

----------oOo----------

Mặc Nghiên bất lực nhìn cục nam châm đuổi mãi không đi bên cạnh mình, vấn đề là sau khi giải quyết cái dạ dày, người nào đó muốn tắm, cậu cũng vui lòng lấy khăn sạch cùng quần áo sạch cho người ta, sau khi người ta tắm xong, lại thấy mệt mỏi nên muốn ở lại một đêm. Thế là lúc này vị giám đốc vĩ đại của cậu lại chen chúc trên chiếc giường đơn, dán sát vào người cậu. Hơi ấm từ bờ ngực trần tỏa ra sau lưng cậu khiến Mặc Nghiên càng lúc càng mơ màng, cậu không ghét cảm giác hiện tại mà còn có chút thích, giám đốc của cậu nói sao cũng là một người đàn ông hoàng kim đi, có biết bao cô gái mơ mộng được thành đôi với hắn mà đến bây giờ hắn cũng chẳng chọn ai, lúc này lại thỏa mãn chen chúc cùng cậu trên chiếc giường nhỏ, yên tĩnh nằm cạnh ôm cậu, nói không thích là cậu là tên điên a...

Một bàn tay nóng ấm kéo suy nghĩ của cậu lại, Mặc Nghiên vội chặn cái tay đang mon men xuống mông mình lại, xoay người đối diện với đôi mắt sáng rực đang chăm chú nhìn cậu.

- Giám đốc...

- Gọi Mộ!

- M... Mộ! Đừng... đừng quậy...

- Tôi chỉ muốn xem một chút...

- Không sao mà...

- Hừ! Em cứ năm yên đi. – Hắn mặc kệ cậu, bật người ngồi dậy tung chăn ra.

Hắn bật đèn, bàn tay cứng rắn kéo tuột quần cậu xuống mặc cậu đỏ mặt phản đối. Bàn tay dịu dàng tách cánh mông cậu ra, đôi mắt chăm chú nhìn vào mật huyệt vẫn đang sưng đỏ đến đáng sợ mà thấy lòng nhoi nhói...

- Đừng nhìn...

- Yên nào! Đã sưng đến như vậy mà em vẫn cứng rắn chịu đựng đến bây giờ à...

- Không đau mà...á... - Cậu hít vào một hơi khí lạnh.

- Còn bảo là không đau! – Hà Mộ chỉ vừa chạm nhẹ vào mà cậu đã la toáng lên đủ biết cảm giác khó chịu của cậu là như thế nào.

Hắn xuống giường, đi đến chỗ áo khoát lấy một tuýp thuốc lúc chiều hắn vừa mua, trở lại giường cẩn thận bôi cho cậu. Mặc Nghiên nhìn người đang chăm chú mà vô cùng dịu dàng bôi thuốc cho mình, cậu thấy lòng thật thỏa mãn. Đồng tính thì đã sao, miễn sao họ thích nhau là được rồi, cần gì quan tâm người khác nói gì, suy nghĩ như thế nên cậu vô cùng bình tĩnh chấp nhận mình trở thành người yêu của vị giám đốc lãnh khốc trong miệng các bà tám trong công ty.

- Được rồi! Mỗi ngày bôi một ít sẽ khiến em mau lành.

- Cảm ơn! – Cậu mỉm cười nhìn hắn.

Hà Mộ thấy trong lòng lân lân, cậu vừa cười với hắn a, đây là nụ cười đầu tiên cậu dành cho hắn từ khi họ quen biết. Hắn có xúc động muốn hôn cậu, và hắn cứ thế đè cậu ra hôn. Môi lưỡi giao triền khiến dục vọng đang có dấu hiệu sôi sục trong hắn cứ thế dâng lên không đỡ được. Mặc Nghiên đỏ mặt khi thấy một vật cứng rắn nóng như sắt cọ cọ vào đùi mình.

- Chết tiệt... - Hắn khó chịu mắng khẽ.

- Để... để em giúp anh... - Cậu nhỏ giọng lên tiếng.

Hà Mộ mở to mắt nhìn người dưới thân, cậu né tránh ánh mắt hắn, bàn tay run run chạm vào vật nam tính đang đứng thẳng trong quần ai kia khiến hắn hít thở dồn dập. Biết cậu tình nguyện giúp mình, hắn vui mừng hôn hôn môi cậu, một tay nhanh chóng tuột quần xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu đặt lên đỉnh dục vọng của mình, nhẹ nhàng chà xát. Khoái cảm từ tốn dâng lên khiến hơi thở hắn càng lúc càng nặng nhọc, hắn thật sự rất muốn đi vào mật động nóng ấm kia nhưng hắn biết cậu đã quá sức nên cố gắng đưa đẩy tốc độ tay càng nhanh, và một phút sau đó hắn tìm được sự giải thoát cho mình...

Nhìn nhìn dịch trắng trên tay, Mặc Nghiên đỏ mặt nhìn hắn. Gương mặt hắn thấm đẫm mồ hôi vì khoái cảm trông lại càng quyến rũ lạ thường, bất chợt cậu hành động trước khi kịp suy nghĩ, đôi môi đỏ mọng cứ thế dính chặt lấy môi ai kia, Hà Mộ vui vẻ đáp lại, lại càng khiến cho nụ hôn càng sâu sắc...

Hắn dọn dẹp gọn mọi thứ, mĩ mãn ôm cậu vào lòng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ ngày mai hắn nên dọn nhà cho cậu, chiếc giường này thật nhỏ, hai người ngủ thật không thoải mái a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.