Địa Ngục Nhân Sinh

Chương 7



Hôm nay Mặc Nghiên ở nhà dọn dẹp nhà cửa và sửa sang chút quần áo chuẩn bị mai đi công tác cùng giám đốc nhà cậu. Cậu vừa xoa thắt lưng mỏi nhừ vừa oán hận ai kia quá đáng, cậu đã van xin như thế mà hắn vẫn không tha cho cậu được một giấc ngủ ngon, mặc dù sau đấy cậu ngủ chả biết trời đất gì.

"Tính tang ----"

Mặc Nghiên giật mình, giờ này mà ai đến thế nhỉ? Cậu vội buông đồ trong tay chạy ra mở cửa.

- Xin chào, cho hỏi bác tìm ai ạ?

Mặc Nghiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mà ngẩn người. Nếu cậu nhớ không lầm thì đây chính là chủ tịch phu nhân của công ty cậu hay chính xác hơn là mẹ của giám đốc nhà cậu.

- Chào... chào chủ tịch phu nhân...

- Ô, ta cứ nghĩ là cậu không nhận ra chứ, uổng công ta hóa trang cả buổi – Bà Hà bất mãn tháo cặp kính đen tổ chảng ra.

- Ha... ha...không biết bà đến đây có việc gì, giám đốc không có nhà.

- Đương nhiên ta biết nó không có nhà mới đến đây!

Bà bước vào bộ sô pha trong phòng khách, thoải mái ngồi xuống và quan sát xung quanh. Con trai bà thật biết hưởng thụ, xem bộ sô pha nhập khẩu từ Italy này, rồi cái bộ bàn kia cũng đem về từ Pháp, chậc chậc, mắt thẩm mỹ cứ y xì ông bố nó.

Lúc này Mặc Nghiên vô cùng lo lắng, cậu không biết tại sao mẹ hắn lại đến đây, phải chăng mối quan hệ của hắn và cậu đã bị phát hiện nên mẹ hắn muốn ra oai phủ đầu, cho cậu một số tiền rồi bảo cậu phải rời xa hắn... Nghĩ đến đây thôi mà lòng cậu như bị ai nhéo, thật là khó chịu vô cùng. Cậu không muốn rời xa hắn, mặc dù có đôi lúc hắn cầm thú thật nhưng đối xử với cậu vô cùng dịu dàng, mỗi tháng còn cho cậu tiền tiêu vặt giúp cậu có dư gởi về chăm sóc cha mẹ già, cậu lúc nào cũng mang ơn hắn, mà hơn hết cậu có lẽ đã thích hắn từ lâu rồi...

- Mặc Nghiên!

- A... vâng!

- Cậu quen con tôi bao lâu rồi? – bà tò mò chết đi được, thằng con bà giấu kỹ quá cho nên tới tận bây giờ bà mới tìm được cơ hội gặp mặt con dâu tương lai, trông cậu khá ngoan ngoãn, chắc tối ngày bị thằng con bà ăn hiếp.

- Dạ... gần một năm rồi ạ!

- Cũng lâu rồi a! Thế... thằng Mộ nó "được" không? – bà nhìn cậu cười cười hỏi đầy ẩn ý.

- Hả? – Mặc Nghiên ngớ người nhìn bà – được... được gì ạ?

- Ây dà! Thì chuyện giường chiếu của hai đứa á, nó có đủ dũng mãnh, đủ to, đủ dài? Có cần ta bắt nó đi thẩm mỹ lại một chút, cắt gọt...!@#$%^^&*()...

- Dừng... DỪNG! – Mặc Nghiên đỏ mặt hét lên.

- Hở?

- Phu nhân...

- Gọi mẹ!

- Ơ...

- Ơ cái gì! Ta là đang hỏi con đó! – Bà bất mãn trợn mắt.

- Phu nhân, không phải người tới đây là để bắt con chia tay với giám đốc sao?

- Chia tay? Tại sao?

- Vậy... người muốn hỏi những việc đó làm chi? – cậu lí nhí hỏi, mặt đã đỏ như máu, cậu không ngờ giờ phút này mình lại ở đây nói về chuyện giường chiếu với mẹ chồng a.

- Việc đó? A! Cũng tại bố thằng Mộ, suốt ngày cứ không cho ta đọc đam mỹ, xem yaoi hay coi GV làm ta buồn chán không chịu được. Hỏi thằng Mộ thì nó cứ trốn mất tăm. Hôm nay ta lén trốn nhà đến nhìn con một chút...hí hí, đừng cho nó biết nhá!

Mặc Nghiên cứ như bị sét đánh khét lẹt từ trong ra ngoài, ai có thể nói cho cậu biết giám đốc nhà cậu xử lý chuyện này như thế nào mỗi khi tinh thần phăng-gơ của mẹ hắn dâng tràn?

- A, quên mất! Ta có quà cho hai đứa này, ta đặt hàng tốn biết bao thời gian, đảm bảo hai đứa sẽ rất thích.

- Quà... gì ạ? – cậu run rẩy nhìn chiếc hộp phấn hồng bà đặt trên bàn.

- Tèn tén ten! Combo "Quần sịp gợi dục và trứng rung siêu chấn". Ta đã chọn lựa kỹ càng lắm nhé, đảm bảo con mặc vào sẽ khiến thằng Mộ hóa thành cầm thú a, thế là ta sẽ được xem couple bá đạo công và siêu cấp dụ thụ a...ha ha ha...

Mặc Nghiên té xỉu, không có nó hắn đã đủ thú tính rồi, có thêm cái này nữa không phải cậu sẽ chết sớm sao...

RẦM!!! Cửa nhà bị bạo lực mở toang.

- MẸ!! Đừng đầu độc cục cưng của con! – Hà Mộ chạy vào ôm Mặc Nghiên đã té xỉu vào lòng.

- Mẹ làm gì có! Chỉ tặng quà cho nó thôi mà...

Hà Mộ đưa mắt qua nhìn món quà, vừa nhìn mà trong đầu hắn đã bắt đầu yy cảnh cậu mặc nó, máu mũi cứ thế phun ra.

- Con...quà này con nhận! Bố đang đợi mẹ bên dưới kìa, bố nói năm phút sau mà không thấy mẹ, ông ấy sẽ đem tất cả yaoi mà mẹ giấu bên dưới kệ giầy bỏ không sót một mảnh...

- Á, bảo bối của mẹ, sao con không nói sớm! – bà Hà chạy vội đi, còn không quên đóng cửa nhà lại dùm hai bạn trẻ.

Mặc Nghiên nghe tiếng động đã đi xa, hi hí mắt hỏi:

- Đi rồi?

- Ừ!

Cậu bật dậy lau mồ hôi đang chảy như tắm:

- Anh làm thế nào có thể lớn lên?

- Rèn luyện mình đồng da sắt, đầu óc kim cương thì sẽ không sao cả.

- Cực khổ cho anh rồi!

- Anh biết, may mà gặp được em...

Hai người ôm nhau cảm thán trong giây lát rồi Mặc Nghiên tiếp tục công việc còn dang dở, không thấy Hà Mộ đang nhìn mình nở một nụ cười ranh mãnh.

----------oOo----------

Mặc Nghiên run rẩy bước từng bước theo giám đốc nhà mình lên máy bay, mặt cúi gầm xuống đất vì lúc này ai mà nhìn thấy cậu sẽ rất dọa người. Trở lại nửa tiếng trước, trong khi cậu đang bận rộn lựa chọn quần áo thì ai kia cùng hộp quà sắc dục ấy lẻn nhanh vào phòng tắm. Hà Mộ cầm chiếc quần sịp trong tay, tò mò quan sát. Chiếc quần được may bằng ren đen vô cùng tinh xảo với trước sau là hai hình tam giác, hình phía trước có một lỗ nhỏ có thể đưa vật nam tính ra ngoài, mà tam giác phía sau chỉ là hai sợi dây nối lại, hoàn toàn đưa ra cặp mông căng mộng a, mà đặc biệt hơn nữa, phía sau còn nối liền với một trứng rung được điều khiển từ xa, định vị bằng GPS, người cầm điều khiển có thể ở bất cứ đâu mà bật công tắc, trứng rung đều sẽ hoạt động.

Hà Mộ nghiên cứu thật kỹ rồi giấu chiếc điều khiển vào túi quần, còn chiếc quần thì để sang bên, lát nữa sẽ bắt cục cưng của hắn hưởng thụ dục tiên dục tử.

Mặc Nghiên sau khi chuẩn bị mọi thứ tươm tất thì bị giám đốc nhà mình vừa dụ dỗ vừa lôi kéo tắm chung, cho đến khi phát hiện ra ý đồ của hắn thì bản thân đã rơi vào tay giặc, phải mặc quần sịp mà tiểu huyệt còn bị nhét trứng rung. Quá hơn nữa là mỗi khi cậu có ý định lấy ra là lại bị ai kia rất vui vẻ mở công tắc khiến cậu vừa sung sướng trong đau khổ, vừa thở dốc cầu xin khiến Hà Mộ rất hài lòng, mặc quần áo đẹp cho vợ, dắt vợ đi công tác.

Thế nên lúc này, Mặc Nghiên vừa phải nín nhịn khoái cảm bên trong khi cậu bước đi, vừa phải giữ hô hấp bình thường để không ai chú ý. Cậu níu áo hắn năn nỉ:

- Ư...ư... Mộ... đừng mở nữa... em sắp không chịu nổi...aa...

- Em chịu được mà, 15p nữa là chúng ta đến nơi rồi! – Hà Mộ thích thú chỉnh chỉnh cái điều khiển, hôn lên trán Mặc Nghiên.

- A...đừng mà...bên trong thật ngứa...ư... - Mặc Nghiên đáng thương nhìn hắn, gương mặt đỏ hồng vì tình dục càng khiến hắn thêm nhộn nhạo.

- Chết tiệt... em làm anh cứng rồi này! Tạm tha cho em, tối nay anh đòi đủ! – Hà Mộ tắt công tắt.

Mặc Nghiên thở phào nhẹ nhõm vì sự rung động bên trong đã dừng lại, bên dưới cậu đã mẫn cảm vô cùng. Cậu dựa hẳn vào ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hà Mộ yêu thương để mặc cho cậu ngủ dưỡng sức, đối với hắn, làm tình với cậu không bao giờ là đủ, mỗi khi hắn ở bên trong cậu, hắn mới thấy thế giới thật trọn vẹn, dù hắn biết hắn làm cậu mệt mỏi. Một lát về khách sạn cậu có lẽ sẽ được ngủ lâu hơn vì hắn còn phải xử lý công việc trước khi hưởng thụ thế giới của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.