Chuyện kể rằng, rất lâu, rất lâu rồi, thuở mà trái đất vẫn còn sơ khai, lúc đó đã tồn tại ba thế giới riêng rẽ: trần gian, thiên đàng và địa ngục.
Nếu như trần gian là miền đất hứa, nơi sự sống sinh sôi, nẩy nở và không ngừng phát triển thì ngược lại, địa ngục và thiên đàng lại là chốn “chỉ có tới chứ chẳng có về”. Sở dĩ như vậy là bởi một lý do tồn tại từ ngàn xưa, bắt nguồn từ những tranh chấp của các “God of Time” trong quá khứ.
Chiến dịch “Đại Hồng Binh” kết thúc, với chiến thắng thuộc về những cư dân đầu tiên buổi ban sơ của trái đất. Sau khi chung dạ đồng lòng chống thế lực ngoại xâm thành công, chính những vị “công thần” ấy lại bắt đầu chĩa mũi giáo vào nhau. Mâu thuẫn ngày càng khoét sâu, làm rạn nứt mối minh ước vốn chẳng lấy gì làm bền chặt cho lắm, và cái gì phải đến cuối cùng cũng đến, nội chiến xảy ra. Người ta gọi đó là thời kỳ “Hậu Hồng Binh”.
Khi nội chiến chấm dứt, đó cũng là lúc thiên đàng và địa ngục chính thức phân ranh giới rõ rệt. Nếu như thiên đàng, vùng đất hứa thứ hai chỉ sau trần gian là nơi để những người giành chiến thắng cư ngụ, thì ngược lại, địa ngục tầng mười chín lại chính là nơi những kẻ chiến bại phải cam chịu số phận của mình. Do cả địa ngục lẫn thiên đàng đều có mối liên hệ ràng buộc vô cùng mật thiết với trần gian, có thể nói là không thể xóa bỏ nên nơi đây luôn nằm ngoài phạm vi gây chiến của cả đôi bên một cách rất ăn ý, nó gần như là một đạo luật ngầm.
Câu chuyện nào cũng có hồi kết của nó. Nếu như khi ấy trên trần gian, loài người đã và đang bắt đầu dần làm chủ cuộc sống của mình, dù vẫn còn rất thô sơ và lạc hậu, thì ở thiên đàng và địa ngục, Time Master và Mar đã có một thời kỳ phát triển đến tột bực. Đó cũng là lúc mà cán cân thực lực giữa thiên đàng và địa ngục xích lại gần nhau nhất, bất chấp những xiềng xích hữu hình và vô hình do những “God of Time” khổ công xây dựng và thiết lập để xác định vị trí lâu dài cho con cháu, hậu duệ của mình. Như một lẽ tất yếu phải xảy ra, khi lượng đạt tới một mức cần thiết, đó là lúc có sự thay đổi về “chất”. Những thế lực kiểm soát địa ngục tầng mười chín lúc ấy như nấm mọc sau mưa thi nhau vươn lên, tự tách ra đứng ngang hàng với thiên đàng và xác lập vị trí độc lập của mình, lần đầu tiên trong lịch sử kể từ khi chiến dịch “Đại Hồng Binh” kết thúc, và cũng là lần cuối cùng.
Kẻ tạo tiền đề cho chuyện đó chính là “Quỷ Vương”. Truyền thuyết kể rằng, ông ta chính là người đã tìm ra và phá được cánh cửa ăn thông giữa thiên đàng và địa ngục, thứ vốn dĩ được các God of time dùng hết tâm sức của mình tạo nên, mở ra một thời kỳ hoàn toàn mới. Thời kỳ mà địa ngục chính thức có thể uy hiếp được thiên đàng!
Xuất thân từ quỷ sai, quê quán cho tới bây giờ vẫn còn là một tranh cãi, “Quỷ Vương” lúc đó là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất, từ đấy và mãi cho tới ngày sau. Mặc dù sự xuất hiện của ông ta là một lẽ tất yếu của lịch sử, và nếu như không có “quỷ vương” này thì sẽ có cũng một hoặc vài “quỷ vương” khác thay thế, song những gì mà ông ta làm được thực sự đã để lại một dấu ấn rất lớn không thể thay đổi trong dòng chảy lịch sử. Mặc dù cuối cùng ông ta vẫn chỉ là kẻ thua cuộc.
Khởi nghiệp từ cao nguyên Haga, một nơi được cho là “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, giữa lúc địa ngục tầng mười chín bị mấy chục thế lực lớn nhỏ chia nhau cát cứ, Quỷ vương đã từng bước khẳng định được tài năng chính trị và quân sự kiệt xuất của mình, trở thành một thế lực lớn, sau đó từng bước nuốt chửng những kẻ thù và thậm chí là đồng minh của mình. Chớp thời cơ thiên đàng suy yếu, sự quản lý đối với địa ngục lỏng lẻo hơn bao giờ hết, chính ông là người có công lớn nhất trong việc nhất thống địa ngục tầng mười chín lần đầu tiên sau mấy vạn năm lịch sử. Điều đó đã ngốn của Quỷ vương tròn ba mươi năm dài đằng đẵng.
Lúc đó, dưới trướng “Quỷ vương” có rất nhiều tướng tài, và cả những vị quân sư tài trí mưu lược lừng danh kim cổ. Trong đó phải kể tới ba trong số “Thất Diệu”, cũng là ba trong số ngũ đại danh tướng” lúc bấy giờ của Quỷ Vương, truyền nhân của Hỏa Thần, Tạo Thần và Thủy Thần.
Trở thành người có quyền lực và địa vị cao nhất địa ngục tầng mười chín, song nhiêu đó vẫn chưa khiến Quỷ Vương hài lòng. Thực ra khi ấy tuy sự kìm kẹp của thiên đàng với địa ngục tầng mười chín đã suy yếu đi rất nhiều, song nó vẫn là một gánh nặng không hề nhỏ. Đứng trước cơ hội trời cho, một người đầy dã tâm như Quỷ vương tất nhiên chẳng thể nào chịu bỏ qua. Và đó là một trong những lý do chính khiến ông toàn lực chuẩn bị và lên kế hoạch được coi là “điên rồ” trong mắt đại đa số người thời ấy, đó là thôn tính cả thiên đàng!
Cuộc đảo chính ấy, như chúng ta biết trong lịch sử, đã thất bại. Mặc dù đã vô cùng suy yếu, song thật không dễ dàng gì phá hủy cái thế cân bằng ấy, thứ tao ra bởi những “God of time” và đã làm tốt nhiệm vụ của nó hàng vạn năm lịch sử: kìm kẹp địa ngục, nơi ở tạm của những “kẻ chiến bại”. Nó cũng kéo theo thời kỳ tàn lụi và thậm chí là “tuyệt chủng” của Mar và Time Master, những người một thời từng nắm giữ cán cân của hai giới, địa ngục và thiên đàng.
Cánh cửa ăn thông giữa thiên đàng và địa ngục, từ đó vĩnh viễn đóng lại.
------------------------------------
-Rốt cuộc..chuyện mà anh kể có liên quan gì đến tôi?
Hoàng còn muốn nói gì đó, song mặt bỗng ngớ ra. Phía trước, không biết từ lúc nào đã có bốn thiên sứ lao xuống, đang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Hoàng vừa mới vào tư thế phòng thủ thì cả bốn đã ập tới, vây hắn và gã đàn ông kia vào giữa. Hắn lúc đó mới bàng hoàng nhận ra, tốc độ, phản ứng của mình và đối phương hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
-Tất nhiên là có liên quan rồi.
Gã “Hoàng” kia vẫn nhìn về phía Hoàng, miệng nói song thần thái thì dường như không hề quan tâm tới việc mình đã bị bao vây. Điều này rõ ràng là một sự xúc phạm lớn với đối phương. Thế nhưng bọn họ, những thiên sứ ngày ngày vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ để một nhân loại bình thường vào trong mắt, rất nhanh đã nhận ra: đối phương hoàn toàn có đủ điều kiện để kiêu ngạo, bởi một lý do đơn giản...
..Bọn họ trong mắt gã ta, thật không khác gì một con kiến!
Một tay bóp chết nam thiên sứ gần nhất! Động tác nhanh gọn, thuần thục, đơn giản mà vô cùng hiệu quả, cũng thể hiện rõ sự chênh lệch quá lớn về thực lực! Ba thiên sứ còn lại khi thấy đồng đội yểu mệnh một cách chớp nhoáng như vậy đều ngây người, bước chân đều không hẹn mà cùng dừng lại.
-Mạnh được, yếu thua. Quy luật này chắc cậu cũng hiểu. Quỷ vương thất bại, vì một lý do đơn giản, kẻ yếu chính là ông ta.
“Hoàng” ném cái xác với cần cổ dúm dó của nam thiên sứ kia xuống đất, cười nói: - Tôi còn chưa kể hết, Quỷ vương trước lúc chết đã nói một câu được người đời sau truyền tụng mãi không thôi, rằng ba ngàn năm sau, sẽ có một quỷ sai khác thống lĩnh địa ngục tầng mười chín đánh lên thiên đàng, hoàn thành tâm nguyện mà ông ta đã không làm được. Cậu có biết, từ đó tới giờ cũng đã ba ngàn năm trôi qua rồi hay không?
Ba thiên sứ còn lại thấy đối phương hoàn toàn không để ý tới mình, coi bọn họ như không khí thì nhìn nhau, gương mặt đồng thời hiện lên vẻ giận dữ. Họ bắt đầu lấy vũ khí, song còn chưa đâu vào đâu thì cổ đã bị thứ gì đó từ đằng sau quấn chặt lấy, sau đó bị nhấc cả người lên không trung. Còn chưa kịp kêu lên một tiếng, cả ba người đều đã có chung một số phận: bị siết cổ cho tới chết. Hơn nữa không chỉ có vậy, cơ thể của họ sau đó còn bị cắt ra làm mấy mảnh! Đầu một nơi, thân một nẻo, chết không nhắm mắt.
Nhìn lại từ đằng sau, “kẻ chủ mưu” không phải ai khác chính là cô bé ngồi trên vai gã “Hoàng” vừa nãy, giờ đang ôm cổ Thư Lệ, những lọn tóc trên đầu cô không chỉ có thể dùng để siết cổ đối thủ, mà còn có thể tạo hình thành những chiếc kéo, “phanh thây” đối phương. Nhìn cô bé chỉ chừng mười tuổi, vẫn còn cái vẻ ngây thơ, non nớt mà một lúc giết ba người không chớp mắt, động tác thuần thục dứt khoát, mặt cũng chẳng đổi sắc, Hoàng không kìm được mà rùng mình.
-..Đừng nói rằng tôi và cái người gọi là “quỷ vương” đó có mối quan hệ với nhau nhé! Hoàng nói: -Các người nói rằng từ tương lai trở về, cái đó tôi miễn cưỡng còn có thể tin, chứ cái này thì..thật nực cười!
-...Lời nói đó là thật hay giả, không ai biết. Chỉ biết rằng suốt ba ngàn năm qua, không biết bao nhiêu người đã lấy danh nghĩa “Quỷ vương” để hiệu triệu quỷ sai, phục vụ cho mục đích của riêng mình. Cậu có muốn trở thành một trong số họ không? “Hoàng” lấy chân dẫm nát cái đầu của viên thiên sứ hãy còn giãy dụa dưới mặt đất, biến nó thành một đống bầy nhầy hỗn độn, không trả lời Hoàng mà tiếp tục nói.
Hoàng thấy vậy thì nét mặt hiện vẻ khó chịu.
-Xin lỗi, tôi không hiểu anh nói gì.
-Rồi cậu sẽ hiểu những điều tôi nói, nhanh thôi. “Hoàng” khẽ lắc đầu: - Cậu chỉ còn ba năm. Đó là khoảng thời gian địa ngục dành cho cậu. Mà quên nữa, cậu cũng đừng cho là mọi việc xảy ra với mình đều là sự ngẫu nhiên. Khoảng thời gian từ sau khi trở thành quỷ sai, cậu đã liên tiếp gặp rất nhiều may mắn, đừng bảo rằng tôi nói sai, đúng chứ? Cậu có biết, số lượng Mar cao cấp trên địa cầu hiện nay ít ỏi đến thế nào không? Chỉ vỏn vẹn chưa đến năm chục người. Đó là tất cả số Mar cao cấp, truyền nhân của “Thất Diệu” tồn tại trên địa cầu ở cả thiên đàng, trần gian lẫn địa ngục! Vậy mà mới trở thành quỷ sai có mấy tháng, cậu đã gặp Oha, sau đó là Ninh Sạn Yêu Nhiên, và sắp tới đây...cậu nghĩ xác xuất để điều đó xảy ra là bao nhiêu?
-Không phải do may mắn? Hoàng nhìn “bản sao” của mình với vẻ khó tin: - ...Ý anh là mọi thứ đều đã được xếp đặt từ trước? Đừng có đùa, vấn đề là làm như thế nào? Và đó là ai?
-Còn ai vào đây nữa.
“Hoàng” chỉ thẳng tay vào mặt hắn.
-Tôi???
-Đúng vậy, rất nhiều “cậu”, trong đó có cả tôi, người cuối cùng. Tất cả chúng tôi đã làm mọi cách có thể để tạo tiền đề tốt nhất cho cậu, và cái giá phải trả chính là..”Hoàng” chỉ tay vào đầu mình, gõ gõ mấy cái, đau khổ nói.
-Là....Cặp lông mày của Hoàng nhăn lại, chìm trong suy nghĩ, trước khi trong đầu tức thời “xoẹt” ra một ý: