Địa Ngục Thời Gian

Quyển 3 - Chương 73: Quỷ...



-A…aa a a!!!!

Hai người còn lại thấy đồng nghiệp chết thảm như vậy thì mặt cắt không còn hột máu, sợ hãi buông Hoàng ra. Thế nhưng vẫn không sao thoát được kết cục bi thảm. 

Chỉ thấy loang loáng gì đó không rõ. "Lộc cộc", lại thêm hai cái xác nữa nặng nề ngã xuống mặt đất. 

Sáu người còn lại trong đội an ninh thấy vậy thì đều sợ đến tay chân rụng rời! Song không chờ họ kịp phản ứng, con ác quỷ kia đã lướt tới nơi. Hai tay chống xuống đất, bò bằng cả bốn chi, Hoàng như con thú khát máu, lao thẳng một mạch đến chỗ “Thần Quyền”!

Park Jong Seok trợn mắt. 

Mỹ Nam Vương trợn mắt. 

Denchiuko cũng trợn mắt. 

Một tràng kêu thảm vang lên, sáu trên sáu nhân viên an ninh còn lại đang đứng cạnh “Thần Quyền” thiệt mạng, chết mà thậm chí còn không hiểu vì sao mình chết. Trên võ đài Hỏa Long, tất cả những gì người ta có thể thấy được lúc này là hai cái bóng không ngừng đuổi bắt lẫn nhau, kèm theo những âm thanh chát chúa. 

Kết quả, đã có ngay sau đó.

Người đầu tiên xuất hiện là “Thần Quyền”, một cú tiếp đất đầy vẻ chật vật. Thế nhưng chân chỉ vừa mới chạm đất, Park Jong Seok đã lập tức nhún mình nhảy lên cao, kèm theo là một cái bóng bám sát rạt. Hai cái bóng không ngừng tranh chấp giữa không trung…và rất nhanh, kẻ yếu hơn đã lộ diện. 

Cú tiếp đất thứ hai của "Thần Quyền", lần này là thất thế hoàn toàn. Nơi ông ta tiếp đất, người ta chỉ thấy một lỗ sâu hoắm mà chẳng thấy người đâu. 

"Rầm"

Từ dưới đáy hố sâu không thấy đáy, một bóng người lực lưỡng trồi lên, mang theo cơn tức giận tột cùng. Mặt đất nơi đó tức thời như là trung tâm của cơn địa chấn, mãnh liệt sụt xuống! Tiếng đá rơi, va đập vào nhau bôm bốp. 

Mặt đầy máu tươi, một bên má trái biến dạng nặng nề! Đó chính là bộ dáng hiện tại của “Thần Quyền”.

Phía trên kia, một cái bóng đang lao bổ xuống.

- Mày.....

Quá trình, không một ai ở đây kịp nhìn thấy, chỉ biết kết quả. “Thần Quyền”một lần nữa thất thế, bật khỏi nơi đứng một khoảng khá xa. 

Thuật ngữ chuyên môn gọi đây là "tung xới".

Hơn thế nữa, nếu là người tinh ý có thể ngay lập tức nhìn ra, hai bên đầu gối của Park Jong Seok đã bị thương không nhẹ, giống như bị con gì cắn phải vậy, ứa máu!

-A..ha ha ha ha…

“Quái..quái vật! Chuyện gì…rốt cục chuyện gì đang xảy ra?”

Nhìn con quái vật hung hăng trước mắt, Park Jong Seok tái mặt. Cái cảm giác này, dường như rất lạ, mà cũng có chỗ rất quen. Ngờ ngợ mà nhất thời không sao nhớ ra nổi.

“Chẳng lẽ...”

Một tia sét bỗng dưng nổ đùng trong đầu, khiến Park Jong Seok cảm thấy tức ngực khó thở. 

Một giây phân tâm, cái giá phải trả là quá đắt. 

Chỉ thấy Hoàng thoắt cái không hiểu đã hiện ra sau lưng "Thần Quyền" từ bao giờ, hai tay ôm cổ, chân quấn quanh eo, giống như con nhện trói cứng con mồi! Tiếp đó, hắn nở một nụ cười man rợ, há to miệng, để lộ hàm răng không hiểu từ lúc nào đã trở lên nhọn hoắt!

Một cú ngoạm vào bả vai! Đau đớn khôn cùng khiến Park Jong Seok dường như nổi điên, cánh tay phải vung lên đánh mạnh vào mặt Hoàng, thoát khỏi nguy khốn.

Cú đánh rất mạnh, phải nói là cực kỳ mạnh, thế nhưng Hoàng chỉ lăn hai vòng trên mặt đất là đã lấy lại thăng bằng! Một tay đưa lên lau khóe miệng đỏ tươi, hắn nhai rau ráu thứ gì đó, rồi nuốt ực một cái với vẻ thỏa mãn. 

Còn Park Jong Seok sau khi lấy lại được tinh thần, mặc kệ bả vai phải bị rứt một miếng thịt to bằng miệng bát, tay trái lập tức giơ lên, sau đó biến mất giữa không trung!

“Tấn Lôi”

Mặt đất nơi Hoàng đứng lập tức trở thành trung tâm cơn lốc xoáy! Hoàng mắt đỏ như lửa, lòng bàn tay mở rộng, hai tay cắm chặt xuống đất, cơ mặt giật giật, thế nhưng vẫn không thể chống lại lực ly tâm, cả người bị cuốn thẳng lên trên không trung!

“Cục cục”

“Cục cục cục cục”

Tiếng khí lưu va chạm vào nhau, kèm theo đó là âm thanh xương vỡ răng rắc! Uy lực của “Tấn Lôi”, nào phải trò chơi!

“Sử dụng khoảng cách và sự va đập của các túi khí để truyền lực, với sự trợ lực của “Tuyệt Ảnh”, giương đông kích tây, từ đó khuếch tán uy lực của nắm đấm lên mức khủng khiếp, không…là hàng trăm nắm đấm cùng lúc mới đúng. Hơn nữa còn không phải là đấm thường. Chiêu thức này…cũng giống như một vụ nổ hạt nhân thu nhỏ vậy. Chỉ cần ở trong phạm vi tấn công, các khớp xương trong cơ thể con người sẽ bị chấn nát hết!”

Trên hàng ghế khách mời, cặp lông mi dài và mảnh của “Đả Nhân Vương” cau lại vẻ tập trung.

“Được chứng kiến tuyệt kỹ này, bỏ công lặn lội đến đây quả không uổng!”

-Hộc, hộc...thế nào hả, nhãi ranh?... Ha ha...Trước "Tấn lôi", dẫu có là ai cũng vậy thôi...

Park Jong Seok không ngừng thở dốc vẻ mệt nhọc, song vẫn bật cười ha hả, cười đến phun máu, cười điên dại. Bị đánh đến tình trạng này, cán cân trận đấu thay đổi chóng vánh như thế, đây rõ ràng là cú sốc không hề nhỏ với “Thần Quyền”. 

Thậm chí, hắn còn không để ý, đối thủ của mình đã biến mất từ bao giờ!

-Đằng sau..đằng sau kìa!!

-Hả?

Park Jong Seok quay đầu lại, nhất thời sững người.

Đằng trước..đằng trước cách hơn chục mét, chính là tên khốn đó, kẻ vừa dạy cho "Thần Quyền" bài học mới về sức mạnh! Cho dù đã dùng đến tuyệt chiêu đắc ý nhất, song kết quả thu về lại chỉ là zero! Bởi vì trên hết, hắn ta vẫn còn đó, khỏe mạnh ngồi đó!

Park Jong Seok lập tức tỉnh cả người, sau đó quay mặt nhìn thẳng lên trời! Ở đó...chỉ thấy chiếc áo rách của Hoàng đang bay phần phật. Khóe môi của Park Jong Seok cũng giật theo, cả người run rẩy. 

Đây có phải là sự thật? Không..nhất định là không...

“Không thể nào!”

Cảm giác của Park Jong Seok lúc này chỉ có thể gói gọn trong ba chữ. Đó là “không thể nào”.

Hoàng cuối cùng hình như cũng đã phát hiện ra mình đang bị nhìn trộm. Hắn lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh mấy cái xác của đội nhân viên an ninh vừa bị mình giết ban nãy. Hoàng quay đầu lại, cười cười với "Thần Quyền", một tay vẫn còn đang cầm cái gì đó cho vào miệng. 

Chỉ thấy hắn rất hào hứng thọc tay xuống mấy cái xác nằm dưới đất, moi ra vật gì đó hình tròn bèo nhèo đẫm máu, rồi cho vào trong miệng nhai ngon lành. Sững sờ một lúc, Park Jong Seok đột nhiên biến sắc. 

- Ngươi...ngươi có quan hệ gì với "Đại Thánh"?






--------------------

Hoàng chỉ cười ngờ nghệch. Hành động của hắn giờ đã hoàn toàn lọt vào ống kính máy quay, hiện đang là tâm điểm của màn hình lớn, thu hút ánh nhìn của mấy ngàn người. 

Song tạm thời bỏ qua chuyện đó, còn có một việc đang khiến không ít người ở đây cảm thấy không thể tin nổi: Trong màn hình lớn, hgã quỷ sai kia rõ ràng đã gãy hai tay, chân phải cũng quỵ xuống như zic zac, thế nhưng chỉ cần hơi xốc mình một cái, tất cả đã trở về bình thường! Đâu lại về đấy như chưa có chuyện gì xảy ra. Giống như động vật không xương thân mềm vậy. 

- Cái gì vậy? Tôi có nhìn lầm không? Rõ ràng tay nó đã quay 360 độ rồi cơ mà? Tên đó có phải là người không? 

- *Lao xao* *Ồn ào* 

- Giết người không ghê tay...nhìn cái bản mặt đó kìa, thật đáng sợ! 

- Này, luật thi đấu cũng đâu cấm đấu sĩ giết người? Thế nhưng...không phải tôi hoa mắt đấy chứ, "Thần Quyền" đang thất thế? Chẳng lẽ...ôi trời, tiền cược của tôi!

- Không..không thể nào..!!!

"Vâng, với thân phận là phóng viên của đài Nhật Báo, người chịu trách nhiệm tường thuật trực tiếp trận đấu...Tsukyo Maria tôi hiện đang rất sốc, rất sốc thưa các bạn! Thật không thể tin nổi...có lẽ rất nhiều người có mặt ở đây giờ cũng như tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ có thể nói rằng, trận chung kết đã có sự biến chuyển rất lớn! Chúng ta hãy chờ xem màn vươn lên của võ sĩ Judas liệu có đem lại bất ngờ nào hay không.."

Hoàng lúc này đang ngồi chồm hỗm trên sân, bỗng dưng lộ vẻ khó chịu, nhấp nhổm không yên. Nhìn quanh quất một hồi, hắn bỗng dưng sáng mắt lên, cười khùng khục hai tiếng.

- Trả lời đi! Mi có quan hệ gì với hắn?

Park Jong Seok nắm chặt tay phải, trợn mắt lao tới. Song Hoàng thậm chí còn chẳng buồn chú ý đến lão.

"SOẠT"

Nắm đấm còn chưa đến, cả người đối phương đã mờ đi, sau đó tan ra hệt như sương khói. Nhìn cảnh tượng này, Park Jong Seok giống như bị ai đó dùng búa tạ đập mạnh vào đầu vậy, không thể tin vào mắt mình!

"Ảnh..Ảnh Bộ??"

- A..a..á á!!!

Nữ MC thấy đột nhiên có thứ gì xuất hiện lù lù trước mặt thì hoảng hồn. Khi trong mắt hiện ra gương mặt của Hoàng, cô ta lại càng sợ hãi hơn. Chiếc míc rơi bộp một cái từ trên tay xuống đất, nữ MC xinh đẹp người Nhật ngã ngửa ra phía sau, mặt cắt không còn hột máu.

-A..tha cho tôi, đừng có lại đây...đừng có lại đây!!

Thế nhưng còn chưa dứt câu, cô gái đã cảm thấy cả trời đất tối đen! 

-A...!!!!!

Nhìn người dẫn chương trình bị đấu thủ tàn nhẫn móc mắt ngay giữa ban ngày ban mặt, những người ở gần đó đều cảm thấy lạnh sống lưng! Như hiệu ứng domino, họ bắt đầu xô nhau bỏ chạy. 

Một góc khán đài nhất thời hỗn loạn. 

Chingna ở cách đó không xa, lúc này dường như đã định thần trở lại, trở mình định chạy lên võ đài. Song cô lại bị Nguyễn Trần Minh Vương đứng sau kéo giật lại.

- Em định làm gì? 

- Lên ngưng trận đấu lại chứ làm gì? Chingna xoay xoay cổ tay muốn thoát, gắt: - Anh điên rồi à? Bỏ em ra.

- Em điên thì có. Minh Vương lắc đầu: - ..Tại sao phải ngưng? Em không thấy mọi chuyện đang diễn tiến theo chiều hướng rất có lợi sao? Em quên kế hoạch của chúng ta rồi à?

Chingna sững sờ, cặp mắt huyền nhìn xuống sân đấu với vẻ tư lự. Sâu trong đó, có thể thấy nỗi lo lắng xen kẽ sự do dự không thể che giấu.

- Nghe lời anh đi. 

Nguyễn Trần Minh Vương dịu giọng khuyên. 

........



- Park Jong Seok thất thế? Ha ha ha...đúng là năm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hay, hay lắm, đập cho thằng cha đó một trận đi, ta cũng mong ngày này lâu lắm rồi. Ha ha ha ha!

Trên hàng ghế đầu, gã đàn ông râu quai nón mặc áo măng tô hai mắt rực sáng, nhìn chằm chằm xuống sân đấu, miệng lẩm bẩm, rồi bỗng dưng bật cười ha hả. Đứng cạnh ông ta như trước vẫn là người phụ nữ đi xe lăn tên Vivian và gã da trắng Mathieu, cánh tay đắc lực của "Bá Tước" khi xưa. Cũng giống như đại đa số khán giả ở đây, lúc này cả hai đều đang nhìn xuống sân đấu với nét mặt in rõ bốn chữ "không thể tin được". 

- Không thể nào..? 

Mathieu nhìn Hoàng, mắt trợn tròn đầy ganh ghét. Hắn không thể nào chấp nhận được sự thật, kẻ mà nửa năm trước còn suýt chết dưới tay mình, giờ lại có thể đánh ngang tay với một trong bốn người mạnh nhất địa ngục tầng mười chín! Nỗi đả kích đó lớn tới chừng nào? Chỉ hình dung thôi cũng đủ thấy.

- Sĩ quan, vậy chúng ta...thì sao đây? Vivian nhìn thượng cấp lo lắng hỏi.

- Ha ha, còn làm gì nữa? Một người như thế nếu có được thì còn hơn mười Hanks Richard ấy chứ. Đừng để hận thù che lấp lý trí. Mọi việc tạm ngưng, nghe đây, ta muốn được đơn độc nói chuyện riêng với chàng thanh niên này ngay sau khi trận đấu kết thúc. 

Vivian nghe thế thì há hốc miệng:

-Như vậy...

- Được rồi, cứ làm vậy đi. Gã đàn ông râu quai nón phất tay: - ...Có gì ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. 

Quay trở lại sân đấu. Trận chung kết của Đại Hội Danh Ác đã bước vào những phút cuối cùng. 

- Đáng lẽ ra ta phải đoán ra ngay từ đầu mới phải. Có trong tay "Xô Liệm của người chết", chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ nói lên tất cả rồi. 

Park Jong Seok mắt nhắm hờ, một tay ôm bả vai đầy máu, cất giọng hư nhược. Có vẻ như việc phải hứng chịu trận đòn vừa rồi là chuyện chẳng dễ chịu gì với "Thần Quyền". Thế nhưng đứng đối diện với ông ta, Hoàng sau khi thẳng tay móc mắt nữ MC làm món ăn lúc này không hiểu sao chỉ đờ ra, bộ dáng thẫn thờ. 

- Trả lời đi, ngươi có quan hệ gì với "Đại Thánh"?

Park Jong Seok gằn giọng. 

- Không chơi với ngươi nữa. 

Hoàng đưa tay sờ má gãi mấy cái, sau đó lắc đầu.

- Cái gì?

-Không chơi với ngươi nữa....

Park Jong Seok thẫn thờ. Trước mặt hắn, đối phương không ngờ lại quay đầu đủng đỉnh bỏ đi, có vẻ như muốn bước thẳng xuống khỏi võ đài. 

Làm sao có thể?

"Thần Quyền" nghiến răng. Một Danh Ác bậc một như ông ta, làm sao có thể chịu nổi sự xúc phạm như thế! 

- Muốn đi là đi ư???

Thân thể to lớn của "Thần Quyền" trong nháy mắt thu hẹp khoảng cách, tay phải nặng nề đặt lên vai Hoàng. Đổi lại là một cái quay đầu đầy bực dọc.

Hoàng trong nháy mắt mất hút. Tới khi xuất hiện lại thì đã vòng ra sau lưng Park Jong Seok từ bao giờ. Tới khi "Thần Quyền" nhận ra thì cả người đã bị hắn từ đằng sau như bạch tuộc ôm chặt lấy, giống hệt như ban nãy. Ngửi thấy mùi máu tươi phả thẳng vào tai, Park Jong Seok chột dạ, dự cảm báo rằng phải thoát khỏi cảnh này ngay lập tức. 

Thế nhưng "Thần Quyền" đã không còn may mắn được như trước. Một tay Hoàng như rắn thò ra phía trước, không sai một ly mổ thẳng vào mắt trái của Park Jong Seok! 

-A......!!!!!!!!!!!

Bỏ đối phương sang một bên, Hoàng vất chiến lợi phẩm vào miệng, nuốt ực một cái đầy vẻ thỏa mãn. Khi hắn còn đang ợ ra một hơi thì Park Jong Seok phía sau hệt như con thú điên, mặc một bên mắt trái đầm đìa máu rống giận lao tới.

- Tao giết mày!

Hoàng thờ ơ đưa tay phải ra phía trước, giơ lên, hạ xuống...đoạn biến mất.

Mắt phải nứt toác, Park Jong Seok còn chưa kịp kinh hoàng thì cả người đã bị cuốn thẳng lên cao! Tiếng không khí ma sát với nhau phát ra từng tràng âm thanh đôm đốp đinh tai, kèm theo đó là tiếng xương gãy răng rắc! 

"Không..thể..nào!"

Park Jong Seok cứ như con diều bị treo lơ lửng giữa không trung, cơ thể liên tục vặn vẹo, chẳng rơi xuống mà cũng chẳng nâng lên cao hơn. 

Bụp bụp bụp bụp bụp......

- ....Thấy chưa? Chị đã bảo mà. 

Trên khán đài, Denchiuka hưng phấn tròn mắt, nói không ra lời. Song như thế vẫn chưa là gì với chị cô Denchiuko, lúc này gương mặt đang hồng lên trông thấy, hơi thở cũng dồn dập không ngớt. 

Hắn..hắn có thể thắng lắm chứ!! Và nếu như thế, vậy thì lời hứa đó... rất có thể sẽ trở thành hiện thực! 

Trở thành hiện thực...Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, Denchiuko đã cảm thấy hưng phấn đến rùng mình rồi. 

- Cẩn thận, đằng sau!

Chingna vốn đang theo dõi sát, khi thấy từ đằng sau một bóng người đột nhiên nhảy xổ lên võ đài, nhắm thẳng vào Hoàng, lúc này đang đứng quay lưng lại thì hét lớn. 

Bóng đen đó chính là Koteyasu.

Nét mặt tràn đầy kinh hoàng và thất kinh, Koteyasu cuối cùng cũng không thể tiếp tục đứng ngoài nhìn được nữa. Đôi mắt tóe lửa, cô lao thẳng lên trên sân đấu cùng nỗi lo lắng cho số mệnh của người tình. 

Thế nhưng có những điều, chỉ bằng ý chí thôi thì vĩnh viễn không đủ. 

Koteyasu nhảy lên sân nhanh bao nhiêu...thì cũng rời sân nhanh như thế. Người ngoài chỉ thấy nữ thứ trưởng xinh đẹp này cắm đầu lao thẳng về phía Hoàng, lúc này đang đứng ở giữa sân...rồi tự dưng đổi hướng lao thẳng xuống khán đài, khuyến mãi thêm một vết lõm sâu ở bụng dưới, bằng cách nào thì chẳng ai biết. 

Ninh Sạn Yêu Nhiên vốn đang định bước lên trợ giúp, thấy vậy thì đờ người đứng im như tượng. Cô thật sự không muốn lại gần người đàn ông kia...không, phải gọi là con quỷ kia mới đúng! 

Đó là một con quỷ!

- Cố lên, đại ca, đúng rồi, đánh tiếp đi!!!!

Đám Sajin có lẽ là hưng phấn nhất, luôn mồm reo hò khản giọng. Tiêu Lệ hình như cũng đã bớt sốt, cũng đang căng mắt theo dõi diễn biến dưới khán đài. Mặc dù Hoàng có vẻ đang hoàn toàn chiếm ưu thế, thế nhưng nỗi lo của cô vẫn không hề có dấu hiệu giảm sút...

Trận đấu này, cũng đã đến lúc phân thắng bại rồi. 

-------------------------------



Hai phút mười lăm giây.

Đó là quãng thời gian Park Jong Seok lơ lửng trên không, trước khi tiếp đất bằng cách rơi tự do. 

Lê Minh Hoàng lúc này đang đứng điềm nhiên tại chỗ cắt móng tay - với dụng cụ là chiếc áo đẫm máu của Park Jong Seok , giờ đang quấn lại thành hình cây kéo, như vật sống vậy.

Đến khi màn hành xác này kết thúc, Park Jong Seok đã chỉ còn lại là một cái "rẻ rách" không hơn không kém. Đến nỗi nếu không phải tận mắt chứng kiến, người ta chắc đã chẳng thể nhận ra, người đàn ông thương tích đầy mình này lại chính là "Thần Quyền"!

Thế nào rồi?

"Thần Quyền" giờ thế nào? Có đứng lên được không? Đó là điều mấy ngàn người ở đây quan tâm muốn biết. 

Và họ rất nhanh đã có câu trả lời. 

Park Jong Seok đã đứng lên được rồi!

Đứng lên được rồi!

Trận đấu vẫn chưa kết thúc! Thắng thua vẫn còn là ẩn số. 

- ...Cậu thực sự nghĩ rằng sẽ thắng được ta?..Nhầm rồi...

Park Jong Seok cười khùng khục, không buồn để ý đến thân thể tàn tạ đã quá sức với hàng trăm dấu bàn tay lớn nhỏ.

- ..Bởi vì ta, chính là "Thần Quyền"!

Park Jong Seok rống lên. Kẻ cao ngạo nào cam chịu thất bại, nhất là người từ xưa đến nay chưa bao giờ nếm mùi thất bại. 

Hoàng thổi phù một cái, ngắm nghía bàn tay được cắt thẳng thớm với vẻ hài lòng, cũng chẳng buồn để ý đến Park Jong Seok. Khẽ búng móng tay tanh tách mấy cái, từ trong lòng bàn tay hắn, một ngọn lửa tí tách xuất hiện. Lúc đầu còn nhỏ như đom đóm, song rất nhanh phóng đại, thoáng chốc đã trở thành một quả cầu lửa khổng lồ. 

Quả cầu lửa được Hoàng điều khiển càng lúc càng lớn, còn lớn hơn hồi ban nãy nhiều, thậm chí đã đủ sức bao trùm cả mặt sân! Sức nóng của nó đã khiến rất đông khán giả chịu không nổi. 

Sinh mạng bị đe dọa, con nggười ta bắt đầu thi nhau kéo nhau bỏ chạy, cả một khu vực khán đài rộng lớn với mấy ngàn người vì thế nhất thời loạn như chợ vỡ. 

- A...a...đại ca, không định hại cả chúng ta đấy chứ?

Đám đàn em của Sajin sợ hãi nhìn quả cầu đỏ rực treo lơ lửng trên đầu, nhìn nhau. 

- Yên tâm đi, làm sao có chuyện đó được..Sajin lớn tiếng nói, song không che giấu được sự run rẩy: -Nhưng mà...cẩn thận vẫn hơn, tốt nhất là...chúng mày, chờ tao với! 

Quả cầu lửa khổng lồ đường kính càng lúc càng lớn, chớp mắt đã tới hai chục mét. 

- A ha ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.