Lúc ngồi trên máy bay, tiểu đạo đồng mặt đầy tò mò nhìn tôi, sau lúng túng lúc ban đầu, tôi cũng cùng cậu ta nói chuyện một chút, biết được cậu ta tên Trương Đạo Bảo, họ của cậu ta là lấy theo Trương gia.
Chuyện là vào một buổi sớm khi cậu ta ba tuổi, đã bị Trương Long Đồ từ trong một thôn nhỏ ở Tứ Xuyên mang ra ngoài, nói Trương Long Đồ là sư phụ hắn, chi bằng nói là cha hắn càng thích hợp hơn.
Tôi tò mò nhìn Trương Long Đồ một cái, chẳng lẽ Trương gia này đều thu nhận học trò từ khi còn nhỏ sao, hơn nữa tại sao cũng họ Trương, chẳng lẽ Trương gia nhận học trò đều bắt họ theo họ Trương sao?
Trương Long Đồ dễ dàng nhìn ra sự thắc mắc của tôi, bởi vì khoang hạng nhất chỉ có ba người chúng tôi, cho nên anh ta suy tư một chút rồi quay qua nói: "Đây coi như là một quy định của Trương gia chúng ta đi, đó chính là trước khi gia nhập theo học đạo của Trương gia, bất kể ngươi tên gì, cũng chỉ là tên tục, coi như là xuất gia đi, sẽ có pháp danh, ngươi sẽ mang họ Trương, cho nên khi ngươi tới Trương gia cũng sẽ được trao một cái tên mới."
Tôi nhắm hai mắt, mặc dù cái tên Giang Lưu này đối với tôi mà nói nghe đã thành quen, nhưng thực ra nó mang theo quá nhiều sự đau khổ, khiến cho tôi không thể gánh nổi, hơn nữa, trước kia cũng có một Giang Lưu.
Có một cái tên mới, đối với tôi mà nói, cũng coi như là có thể buông bỏ quá khứ.
Cho nên tôi cũng không có chút phản đối nào, đến bây giờ mà nói, việc tôi hy vọng nhất chính là gia nhập Trương gia, tu luyện được tới tam hoa tụ định, như vậy, có thể khiến Hồng Dược thức tỉnh.
Nghĩ tới Hồng Dược, ánh mắt tôi liền dịu xuống.
Hồng Dược, cô nhất định phải chờ tôi.
Tôi nhất định sẽ giúp cô tỉnh lại.
Khoảng ba giờ chiều, chúng tôi từ sân bay đi ra, sau đó lên xe của Trương gia, trên thực tế lúc ở trên máy bay tôi cũng đã tìm hiểu một chút về Trương gia này.
Có thể nói Trương gia là gia tộc lớn mạnh nhất trong giới huyền học, bời vì Trương gia Long Hổ Sơn là do Trương Đạo Lăng sáng lập.
Trước kia giới huyền học căn bản vẫn như một lớp sương mù dày đặc, còn rất mơ hồ, có thể nói, Trương Đạo Lăng đã phá được lớp sương mù đó, giống như viên ngọc quý, chiếu sáng toàn bộ giới huyền học hai ngàn năm trước.
Hay nói cách khác, nếu như không có Trương Đạo Lăng, đạo giáo huyền học vẫn còn nằm trong bóng tối.
Nghĩ tới mình sắp trở thành đệ tử của một nhân vật lớn như vậy, nói trong lòng tôi không hưng phấn thì là giả.
Xe xuất phát từ Giang Tây Nam Xương, mãi cho đến khoảng bảy giờ tối, mới đi đến phía dưới một chân núi.
Chúng tôi theo đường núi đi lên, rất nhanh đã lên tới đỉnh, ở trên đỉnh núi có một ngôi nhà gạch rất mộc mạc, sau khi đến cửa xe mới dừng lại.
Mấy người chúng tôi sau khi xuống xe, Trương Đạo Bảo thì ngoan ngoãn đứng ở cửa, còn Trương Long Đồ thì cùng tôi đi vào phòng trong.
Dường như thấy tôi thắc mắc, Trương Long Đồ mở miệng: "Đạo Bảo là đệ tử đời thứ ba, không có tư cách vào phòng."
Tôi ừm một tiếng, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Bên ngoài phòng nhìn rất giản dị, sau khi tiến vào, bên trong cũng không có gì sang trọng hơn, chẳng qua là trên vách tường có thêm một lớp sơn màu trắng, ở chính giữa lầu treo bức tranh một đạo sĩ cưỡi con cọp, phía trước đặt một bàn thờ bên trên có mấy nén nhang đang cháy dở.
Trương Long Đồ tiến đến cầm mấy nén nhang hướng về phía bức tranh cúi lạy.
Sau đó lại châm mấy nén hương, lúc này mới quay đầu về phía tôi nói: "Đệ tới đây ra mắt tổ sư gia đi!"
Tôi gật đầu, vừa định đón lấy hương, bỗng nhiên một giọng nói truyền tới: "Chờ một chút."
Tôi nhíu mày, quay đầu lại nhìn, vừa vặn trông thấy một cô gái mặc quần áo trắng từ trên lầu đi xuống, người này dáng vóc xinh đẹp, có thể nói là khả ái, nhìn tuổi tác có vẻ cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, xinh đẹp động lòng người.
"Sao vậy? Sư muội." Trương Long Đồ cau mày nhìn cô gái kia một cái.
"Đây chính là tiểu sư đệ?" Nàng ta nhìn tôi rồi mở miệng hỏi.
"Cũng không có gì nổi bật, thật không hiểu sao sư phụ lại phá giới thu nhận hắn làm đệ tử, trước kia sư phụ đã lập lời thề, nói cả đời này sẽ không thu nhận học trò nữa, bây giờ lại vì tiểu tử này mà phá giới, thực ra sư phụ nghĩ gì, chắc hẳn sư huynh cũng biết rõ."
Trương Long Đồ cười nhẹ: "Suy nghĩ của sư phụ ta không nắm được."
Lúc này cô ta đi đến đứng trước mặt tôi: "Bất kể là thế nào, muội cũng không nhận người sư đệ này."
Tôi không để ý đến cô ta, đi vòng qua nàng, nhận lấy nén hương trong tay Trương Long Đồ, hướng phía bức họa tổ sư gia vái lạy hai cái, sau đó đem hương cắm lên.
"Huynh xem, huynh xem, mới nói hắn vài câu hắn đã không vui, thật là không coi sư tỷ ta ra gì!" Cô ta chỉ chỉ tôi mặt tức giận.
Trương Long Đồ bất đắc dĩ cười một tiếng: "Long Linh ngươi lại thế rồi, bớt nói vài câu sẽ chết sao? Tiểu sư đệ, hắn thật sự cũng rất cố gắng."
"Có cố nữa cũng là người ngoài, dù sao ta cũng không công nhận, muội nói rồi, huynh tự xem mà làm đi." Trương Long Linh liếc tôi một cái, liền quay đầu bước đi.
"Tính cô ấy là như vậy, chẳng qua là không thích sư phụ vì đệ..." Nói được một nửa, Trương Long Đồ lại thở dài.
"Được rồi, đệ đi lên lầu gặp sư phụ đi, ta nghĩ, người chắc có vài lời muốn nói với đệ."
Tôi ngẩn người, từ cuộc nói chuyện của Trương Long Linh và Trương Long Đồ, tôi nắm được một thông tin quan trọng, đó chính là, sư phụ của Trương Long Linh và Trương Long Đồ hình như vì thu nhận tôi làm đệ tử mà làm trái lại lời thề của mình, bị phản ngược lại hoặc gì đó, dù sao cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Tôi hít sâu một hơi, không biết tại sao, trong lòng bỗng sinh ra một tia cảm động đối với người sư phụ chưa gặp mặt kia, tôi không biết vì sao ông ấy lại đối tốt với tôi như vậy.
Nhưng dù sao mấy ngày qua tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Trương Long Linh trợn mắt nhìn tôi một cái, giang hai cánh tay ra chắn ở trên cầu thang: "Ta nhất định không cho phép tiểu tử này đi gặp sư phụ!"
"Sư muội!" Trương Long Đồ lúc này có chút tức giận, nhướng mắt nhìn Trương Long Linh, thanh âm nháy mắt trở nên nghiêm túc.
"Sư huynh, ngay cả huynh cũng vì tên tiểu từ này mà hung dữ với ta!" trong mắt Trương Long Linh hiện lên một màn sương mờ, nàng xoay đầu lại hung hãn nhìn tôi: "Ta hận ngươi!"
Tôi bĩu môi.
Thật là người xui xẻo đi đường cũng có thể đạp phải cứt, tôi cũng không có làm cái gì, tự dưng lại đắc tội với cô ta.
Nhưng may mắn là sau khi Trương Long Linh rời đi, đường lên lầu coi như thông suốt, tôi hướng phía trên đi lên, không biết tại sao, lại cảm thấy luồng khí ấm áp xông lên đầu, nói như thế nào đây, giống như là trên đầu có một cái lò lớn vậy, chẳng qua là sự ấm áp này đền từ trong nội tâm, cứ đi như vậy mấy bước, tôi cảm thấy như nội tâm hung ác cùng hận ý cũng từ từ tiêu tan không còn lại một chút.
Tới khi lên đến tầng hai, tâm thần tôi vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
Lúc này từ lầu hai truyền tới một giọng nói: "Đến rồi sao?"
Nghe được thanh âm hiền hòa này, không biết tại sao, tôi bỗng cảm giác lỗ mũi mình cay cay, nói thế nào nhỉ, giống như một đứa trẻ bị ấm ức, tìm được bố mẹ mình vậy, tôi đứng tại chỗ, có chút xúc động.
"Nếu đã tới, hãy vào đi.
Đứa bé ngoan." Âm thanh già nua lần nữa vang lên.
Tôi gật đầu một cái, đẩy cửa đi vào, phòng rất lớn, nhưng rất trống, trên vách tường bên trong phòng chỉ treo một chữ đạo thật to, còn ở chính giữa gian phòng, một ông lão tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn đang ngồi đó.
Trên người ông mặc quần áo vải gai thô, nhìn rất giản dị, có thể nói, so với một ông lão bình thường không có gì khác biệt.
"Ngồi đi." Ông lão mở mắt, ánh mắt điềm tĩnh, chỉ bồ đoàn trước mặt mình nói.
Tôi gật đầu, đi tới trước mặt ông ngồi xuống.
"Những ngày qua đã chịu khổ rồi, con ngoan." Chờ sau khi tôi ngồi xuống, ông lão mở mắt nhìn tôi, trong con ngươi hiền hòa như tỏa ra ánh mặt trời nhanh chóng hòa tan nội tâm băng giá của tôi, khiến lỗ mũi tôi càng thêm cay nồng.
Tôi ngồi đó, không biết phải nói gì.
"Mọi chuyện của con, ta đều biết.
Những thứ đó vốn là việc con phải vượt qua, số mệnh con định trước sẽ chịu khổ, chỉ có giãy giụa từ trong biển khổ vô tận mà thoát ra, con mới có thể đến được bờ bên kia." Trong giọng nói của ông tràn đầy quan tâm.
Tôi có chút hiếu kỳ nhìn ông lão, tôi biết ông là người của đạo giáo, thậm chí có thể nói là cao nhân huyền học trong giới đạo, nhưng tại sao ông lại nói bể khổ, bờ bên kia, cái này không phải những từ hay dùng trong phật gia sao?
"Chỉ cần có thể giải đạo, đâu cần phải phân chia phái nào chứ?" Dường như ông cũng nhận ra được sự thắc mắc của tôi nên mỉm cười mở miệng giải thích.
Tôi ngẩn người, thầm nghĩ, mình so với người quả thực chênh lệch quá lớn, câu nói của ông mang đầy thiện ý, nên tôi không kiềm được càng chăm chú hơn.
"Chắc vừa rồi nha đầu Long Linh kia đã làm khó con, đừng để bụng, tiểu nha đầu đó chẳng qua là khẩu thị tâm phi thôi, nó cũng là một đứa bé ngoan, hy vọng con không giận nó." Ông nhìn tôi mở miệng nói.
Tôi gật đầu, từ sau khi đi vào tôi không nói một câu nào.
Nhưng dường như người đều biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, căn bản không cần tôi mở miệng, đã trực tiếp nói ra câu trả lời.
"Chắc con muốn hỏi, mình rốt cuộc có điểm nào tốt, mà khiến ta trả cái giá lớn như vậy để thu nhận con làm đệ tử đúng không." Ông lão ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi gật đầu xác nhận, trong lòng tôi chính xác là tò mò điều này.
"Không có gì đặc biệt, chẳng qua là ta thấy không thể nhìn con sống tuyệt vọng như vậy, con người trong lúc tuyệt vọng cần có một ai đó kéo mình lên, không phải sao? Nhưng bởi vì thân phận của con có chút khác người nên không ai dám đưa tay ra kéo con, nếu đã như vậy, ta hy sinh một chút, kéo con một cái thì có gì không được chứ?" Ông mỉm cười đứng lên.
"Ít nhất bây giờ con cũng có thể biết rõ một điều, trên thế giới này không phải là không có ai quan tâm đ ến con, không ai đối xử với con thật lòng, ít nhất còn có ta, một lão già đã bước nửa chân vào quan tài, không phải sao?"
Tôi ngẩn người, sống mũi cay xè, tuyến lệ bị k1ch thích cực lớn, trong lòng một mực nói với mình: không thể khóc, không thể khóc, không thể khóc.
Nhưng không biết tại sao, nước mắt lại không chịu nghe lời rơi xuống.
Ông đưa tay ra xoa đầu tôi một cái, nói: "Trước kia con cảm thấy mình chỉ có một mình, đối với cuộc sống này tràn đầy tuyệt vọng, bây giờ tốt hơn rồi, con không có người nhà, ta cho con người nhà, ta là người nhà của con, sư huynh con cũng là người nhà của con, cả sư tỷ con cũng vậy, toàn bộ Trương gia chúng ta, đều là người nhà của con!"
Tôi đưa tay lau nước mắt, không còn chút kháng cự nghẹn ngào nói một câu: Sư phụ."
"Đứa trẻ ngoan." Người rút tay về.
"Lần đầu tiên gặp mặt, không có gì quý cho con, đây là miếng ngọc bội có khắc thần chú tĩnh tâm, có thể giúp trấn tĩnh tâm thần, coi như là quà ta tặng cho con đi.
Thần chú tịnh tâm đứng đầu trong tám thần chú, danh như ý nghĩa vì người tu đạo sớm muộn cũng phải học phương pháp và cách thức thanh lọc bản thân, loại bỏ tà niệm, trấn tĩnh tâm thần khi sử dụng thần chú.
Bùa này có thể khiến cho những ý nghĩ phàm tục trở nên tĩnh lặng, phản chiếu đạo tâm.
Đối với việc thanh tĩnh cũng có tác dụng bảo vệ hồn phách.
Con có tâm ma, miếng ngọc này đưa cho con là thích hợp nhất."
Tôi nhận lấy miếng ngọc từ tay ông, thấy trên đó có khắc mấy chữ: "Thái thượng đài tinh, ưng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh, tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh."
Chỉ nhìn cái này tôi cũng cảm thấy tâm tình mình vô cùng thoải mái nhẹ nhõm.
"Miếng ngọc này ta đã nuôi dưỡng năm sáu mươi năm, coi như là thứ duy nhất ta săn sóc sau khi bước vào tuổi già, hy vọng con không phụ lại thần chú tĩnh tâm, sau này sớm muộn nó sẽ trở thành một phương thuốc đặc biệt, thời gian lâu dài, tâm ma tự nhiên sẽ không đi ra quấy phá nữa." Ông nhìn tôi nói.
Tôi gật đầu một cái, biết ông nói đến chuyện Triệu Liên Phật.
"Thế gian này hết thảy đều chỉ là hồng trần thôi, không thể để cho hồng trần làm rối loạn tâm của mình, nhân tính có thiện có ác, không thể bởi vì điều mình trải qua, mà từ bỏ tất cả mọi người trên thế gian này, nhân gian tự có chân tình, con nhất định phải nhớ những lời sư phụ nói hôm nay." Khi nói đến đây, tôi rõ ràng chú ý tới gò má ông càng thêm già nua, giống như, sinh mạng sắp kết thúc vậy.
Trong lòng tôi căng thẳng, vừa định hỏi ông có sao không, người liền cười một tiếng nói: "Những điều ta có thể dạy con đều ở trong miếng ngọc kia, sau này từ từ con sẽ biết, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành phải do người, không có sư phụ ở đây, sau này tu hành có vấn đề gì có thể hỏi sư huynh con, nếu sư huynh con không ở đây có thể hỏi Hổ Phong Trương Ngọc Dương sư bá."
Không có sư phụ?
Tôi sợ hãi nhìn sư phụ, đã nhận ra điều khác thường, tôi dùng sức hít một hơi thật sâu: "Tại sao, người lại đến nông nỗi này, nếu người coi như không thấy con, thì mọi chuyện sẽ không như vậy."
"Niềm hy vọng luôn cần người tiếp nối, ở trên người con ta thấy được bóng dáng ta năm đó, khi đó sư tổ con kéo ta một cái, chỉ cần có thể đưa con từ trong bóng tối kéo ra ngoài, cho dù chỉ một chút xíu, thì việc ta làm là xứng đáng.
Được rồi, ta cũng nên đặt cho con một cái tên." Sư phụ nhìn ta một cái, rồi nói tiếp: "Sau này bất kể gặp người gặp việc gì đều phải hỏi lòng mình, gọi con là Trương Long Tâm đi.
Được rồi, Long Tâm, con đi xuống lầu, gọi sư huynh và sư tỷ của con lên đây."
Tôi ngơ ngẩn cũng đi xuống lầu, khi tôi xuống lầu, Trương Long Linh thấy miếng ngọc tôi cầm trong tay, con ngươi co rút, bỗng nhiên òa khóc như mưa như gió, nàng hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, sau khi kêu một tiếng sư phụ, thì chạy lên trên lầu.
Trương Long Đồ sư huynh cũng thở dài, nhìn tôi một cái đi lên vỗ bả vai: "Đây là lựa chọn của sư phụ, ngươi không nên tự trách, cùng lên đi, nghe một chút..."
Nói đến đây giọng nói của sư huynh có chút nghẹn ngào.
"Di ngôn của sư phụ."
Mấy chữ này như sấm sét giữa trời quang đập vào đầu tôi, khiến đầu óc tôi trống rỗng, tôi vất vả lắm mới tìm thấy một người thật lòng tốt với mình, lúc này vừa mới gặp mặt, người đã phải đi?
Trăng trối?
Tôi dùng sức hít sâu một hơi, nhớ tới phản ứng vừa rồi khi Trương Long Linh nhìn thấy miếng ngọc trong tay tôi, chắc đã đoán ra mấy phần, nghĩ đến sư phụ vì tôi mà làm trái lời thề, những ngày qua chỉ dựa vào miếng ngọc này để kiên trì.
Bây giờ tôi tới, người đem miếng ngọc đưa cho tôi, nói cách khác, chính là từ bỏ cơ hội sống cuối cùng.
Lại là như vậy!
Tại sao lại như vậy?
Giang Tiểu Thơ, Hồng Dược, sư phụ, tại sao những người đối xử thật lòng với tôi đến cuối cùng đều như vậy.
Tôi gắt gao cắn răng, ngay vào lúc này, miếng ngọc nắm trong tay chợt tỏa ra một luồng khí ấm áp, đem nỗi bi ai trong tim tôi xoa dịu xuống.
Khi tôi và Trương Long Đồ lên đến nơi, Trương Long Linh ngăn ở trước mặt nói: "Ngươi còn ngại hại sư phụ chưa đủ sao? Ngươi mau đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Long Linh!" Trong phòng truyền tới thanh âm của sư phụ.
Trương Long Linh ngơ ngẩn, cả người run rẩy, nức nở đứng lên.
"Nghe lời." Thanh âm của sư phụ vẫn hiền hòa như cũ.
"Ta sống quá lâu rồi, tiếp tục như vậy cũng chỉ là sống tạm thôi, không bằng ta dùng phần đời vô dụng còn lại cứu giúp một đứa trẻ ngoan ra khỏi biển khổ."
"Như vậy, là đủ rồi."
Trương Long Linh tránh đường, tôi cùng Trương Long Đồ cùng đi vào phòng, lúc này nhìn sư phụ đã già nua, chỉ có da bọc xương, giống như một thân cây khô vậy.
"Long Đồ." Thanh âm của sư phụ mang một chút mệt mỏi.
"Con đây, sư phụ." Trương Long Đồ sư huynh rất nhanh liền tiến lên thi lễ với người.
"Nhớ kỹ, Long Tâm là sư đệ của con, con nhất định phải coi hắn như em trai mà đối đãi, Long Linh không hiểu chuyện, Long Tâm ở Trương gia chỉ có thể nhờ con bảo vệ." Sư phụ nghiêm giọng nói.
"Vâng, sư phụ." Thanh âm của Trương Long Đồ sư huynh bắt đầu có chút nghẹn ngào.
"Thề." Sư phụ tiếp tục mở miệng nói.
Trương Long Đồ sư huynh cắn ngón tay, giơ tay để lên đầu, sau đó dập đầu xuống đất, không ngừng co quắp.
Cùng lúc đó, sư phụ cuối cùng nhắm mắt.
"Chuyện này không phải do hắn, không nên hận hắn!"
Tôi đứng lặng, nước mắt rơi như mưa, miếng ngọc trong tay không ngừng truyền vào nội tâm luồng khí ấm áp, nhờ có vậy mà tôi mới không sụp đổ.
"Sư phụ!" Trương Long Linh lớn tiếng kêu lên.
Cùng lúc đó, Tiểu Phật Gia bỗng xuất hiện bên trong tôi, con ngươi mang đầy tia máu: "Lão già, ngươi lại muốn trấn áp ta, ngươi không để ta yên, ta cũng sẽ không cho ngươi được yên ổn!"
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp hướng di thể của sư phụ vọt tới.
"Nghiệp chướng!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó tôi chỉ cảm thấy một lực lớn đánh bay tôi cùng Tiểu Phật Gia, cổ họng có vị ngòn ngọt, hoàn toàn mất đi ý thức..