Địa Ngục Trần Gian

Chương 88: 88: Tiện Nhân




Lời tôi vừa nói ra khiến mọi người xung quanh yên tĩnh lại, trong đó bao gồm cả A Ngưu, hắn ngơ ngác nhìn tôi, dường như không ngờ tôi sẽ nhận lời thách đấu của hắn, thật sự sẽ lên núi đao.
Lúc này Tiểu Liên cũng lo lắng vội vàng kéo lỗ tai tôi: "Tâm ca, anh đang làm gì vậy, trước đó không phải anh đã nói không tham gia sao, sẽ bị thương đó?"
Kim Hoa cũng lo lắng nhìn tôi một cái: "Đúng sai ở tại lòng người, có một số việc không phải hắn nói là được."
Thấy dáng vẻ lo lắng của hai người họ, tôi nhẹ giọng cười một tiếng, đặt Tiểu Liên ở trên vai xuống, xoa đầu cô bé một cái: "Chẳng lẽ em còn chưa tin Tâm ca sao?"
Tiểu Liên lại không trả lời tôi mà nhìn chằm chằm A Ngưu nói: "A Ngưu ca, anh muốn thể diện sao? Chẳng lẽ anh không biết Tâm ca bị thương nặng vừa mới khỏi? Anh muốn thi lên núi đao với anh ấy, sao không bảo em lên so cùng anh luôn đi."
Bị Tiểu Liên nói như vậy sắc mặt A Ngưu cũng có chút khó chịu, hắn vốn chỉ muốn làm khó tôi một chút thôi, không nghĩ tới tôi lại nhận lời thật.
Tôi nhẹ giọng cười một tiếng, cởi áo khoác và giày ra mở miệng nói: "Tới đi!"
"Đừng đi Tâm ca!" Tiểu Liên kéo tôi lại nói.
Tôi cười nhẹ: "Không sao đâu, có vài người không biết sống chết, vậy hãy cho hắn biết thế nào là lợi hại, để hắn biết năng lực của anh tới đâu."
"Hừ, khẩu khí không nhỏ." A Ngưu hừ lạnh một tiếng.

"Một lát nữa chết thế nào cũng không biết đâu!"
Tôi không để ý tới hắn mà nhìn về phía thổ ti chủ trì buổi lễ nói: "Tôi có thể tham dự không?"
"Cũng được, chỉ cần là dũng sĩ đều có thể tham gia, mọi người hãy cho vị dũng sĩ người Hán này một tràng vỗ tay!" Sau phút kinh ngạc thổ ti mở miệng hét lớn.
Thổ ti vừa dứt lời những người ở đây đều điên cuồng gào thét, lúc này tôi giống như một ngôi sao vậy.
A Ngưu cũng đi tới trước mặt tôi, chỉ chỉ vào ngực tôi nói: "Biết ăn nói thì có lợi ích gì, người Hán các ngươi chỉ giỏi nói khoác mà thôi!"
Tôi bĩu môi không để ý tới hắn mà đi tới xem xét núi đao trước mặt.

Những đao này đặt ở những phương hướng khác nhau, nói cách khác muốn leo lên nhất định phải chú ý chuyển đổi tư thế, đây cũng là lí do tại sao những người lên trước đó leo được mấy tầng đã không trụ nổi, về sau góc độ có chút xảo quyệt.
Tôi cười một tiếng, sau khi tìm đúng góc độ, trực tiếp dùng chân không đi lên tầng thứ nhất, trong khoảnh khắc tôi trèo lên Tiểu Liên hét một tiếng, lập tức che mắt lại.
Những người khác thấy tôi vững vàng leo lên phía trên đều vỗ tay hoan hô.
Lúc này Tiểu Liên mới buông tay ra, thấy tôi thật sự không sao mới hưng phấn kéo tay Kim Hoa mở miệng kêu to: "Chị, Tâm ca thật lợi hại, anh ấy đi lên thật kìa!"
Sắc mặt Kim Hoa cũng khá lên nhiều.
Thấy tôi thật sự có thể lên núi đao, sắc mặt A Ngưu khó coi, hắn trợn mắt nhìn tôi môt cái, cũng nhanh chóng trèo lên.


"Giờ mới là tầng thứ nhất thôi, đừng vội đắc ý!"
Tôi không để ý đến hắn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi lên núi đao, cho nên phải tranh thủ thời gian quan sát, nhanh chóng thích ứng.
A Ngưu một mạch leo nhanh đến tầng năm, lúc hắn lên đến tầng năm mọi người xung quanh đều điên cuồng hướng phía hắn kêu to, trước đó cũng có người vượt qua tầng năm nhưng không có ai có thể ung dung như A Ngưu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định năm nay A ngưu sẽ đứng đầu, giành được Ngân Đao cùng danh hiệu dũng sĩ đệ nhất.
Ai nấy đều nghĩ anh chàng người Hán mặc dù có dũng khí nhưng hiển nhiên không thể bằng A Ngưu, bây giờ anh vẫn còn ở tầng thứ nhất.
A Ngưu thấy tôi vẫn không tiến lên cũng cười lớn: "Quả nhiên là như vậy."
Sau đó bắt đầu tăng tốc leo lên phía trên.
Lúc này Tiểu Liên cũng gấp gáp mở miệng kêu to: "Tâm ca, nhanh lên một chút!"
Tôi nhẹ giọng cười một tiếng, cảm giác lúc này đã quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn lên thấy A Ngưu đã đến tầng thứ bảy, trước đó người leo cao nhất cũng chỉ là tầng bảy.
Tôi nhanh chóng cử động, nháy mắt liền trực tiếp lên tới tầng năm, tốc độ so với A Ngưu vừa rồi còn nhanh hơn một chút.
Mọi người xung quanh điên cuồng hét lớn.
Lúc đầu A Ngưu còn tưởng tiếng hét chói tai là dành cho mình nhưng một lát sau hắn cảm thấy không bình thường, tại sao hắn lại nghe thấy có người hô tên người Hán?
Hắn nhìn sang bên cạnh một cái, sợ toát mồ hôi lạnh, không biết từ lúc nào tên người Hán kia đã leo đến tầng thứ sáu, chỉ kém một tầng nữa là đuổi kịp mình.
Hắn hít sâu một hơi cũng không kiêu ngạo nữa, nghiêm túc trèo lên nhưng cuối cùng vẫn bị rối loạn, cộng thêm càng đi lên càng khó, tốc độ của A Ngưu càng ngày càng chậm.
Còn tôi bởi vì lúc này đã quen với tiết tấu càng leo lại càng nhanh, không bao lâu đã leo đến tầng mười bốn, tôi cúi đầu nhìn xuống, lúc này A Ngưu mới leo đến tầng mười.
Nhất định phải cho cái miệng hay nói người của hắn một bài học, không thể lưu tình, khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng!
Tôi cười lạnh một tiếng, lại leo nhanh hơn, càng lên cao tôi cảm thấy thể lực tiêu hao càng nhanh, nhưng do có nội khí cùng kiếm khí chống đỡ liên tục nên căn bản không có vẻ kiệt quệ sức lực, hơn nữa tinh thần lực của tôi mạnh hơn so với người thường rất nhiều.

Lúc tôi leo đến tầng chót khoanh tay đứng trên tầng cao nhất, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn tôi, giống như nhìn một con quái vật vậy.
"Trời ơi, thật sự có người leo đến tầng hai mươi, trước kia người giỏi nhất giành được Ngân Đao cũng không thể leo tới được!"
"Hai mươi tầng đó, thật sự là hai mươi tầng!"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
Bởi vì càng leo lên cao thì càng khó, sau tầng thứ năm căn bản không thể dùng tay chống đỡ, chỉ có thể tay không đi lên, đỉnh chót tầng hai mươi căn bản không ai có thể leo lên được.
Tôi có thể nhìn ra những cô gái Miêu dưới kia đang nhìn tôi với ánh mắt như nhìn đại minh tinh vậy.

Lúc này A Ngưu đang tập trung leo lên cũng cảm thấy không bình thường, lúc hắn kịp phản ứng ngẩng đầu lên nhìn cũng bị giật mình, tên người Hán đó lại leo lên đến đỉnh, cho dù là người giỏi nhất cũng chỉ có thể leo đến tầng mười lăm mà thôi, tầng thứ hai mươi, căn bản không ai dám nghĩ tới!
Hắn gắt dao cắn chặt răng, nhớ tới vụ đánh cược, phải nhận sai trước mặt mọi người hắn sẽ mất hết thể diện, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Dựa vào cái gì, vốn dĩ Ngân Đao hôm nay chính là của hắn, tiếng vỗ tay của mọi người vốn dĩ là dành cho hắn, bây giờ tất cả những vinh quang này lại bị tên ngoại lai đó cướp đi, hơn nữa còn mất thể diện.
Càng nghĩ, A Ngưu càng thấy khó chịu.
Nếu ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa!
Lúc A Ngưu leo đến tầng thứ mười bốn, cuối cùng vì không thể lên tầng tiếp theo mà hắn nảy sinh ác tâm, trực tiếp đưa tay lên nhắm cổ chân người đang đứng ở tầng hai mươi kia bắt lấy.
Hành động này của hắn có thể bị bắt vào tù vì trực tiếp kéo người từ trên núi đao lăn xuống dưới như vậy, đừng nói có thể sống được hay không, mà đến cả xác cũng không còn nguyên vẹn.
Tất cả mọi người đều chú ý tới động tác này của hắn, ai nấy hít sâu, nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tiếp theo.
Tiểu Liên không nhịn được hét to: "Tâm ca, cẩn thận!"
Động tác của A ngưu rất rõ ràng, tâm địa ác độc của hắn đã bộc lộ ra ngoài, tôi mím môi một cái, trực tiếp nhảy xuống phía dưới, còn A Ngưu do vồ trượt nên tay hắn bị cứa vào lưỡi đao sắc bén, chỉ sượt qua một chút máu đã chảy đầm đìa.
Sau khi tôi xuống dưới, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tôi có chút tức giận, nếu như không phải mình có nội khí hoặc là phản ứng nhanh lẹ, thì vừa rồi hẳn sẽ mất mạng.
Tên A Ngưu này thực sự muốn giết người!
Sau khi bị thương tất nhiên hắn cũng không thể trèo tiếp, bản thân hắn dù không bị thương cũng không có cách leo cao hơn, cho nên hắn liền chuyển hướng tới người vừa nhảy xuống, giận đùng đùng đi tới trước mặt tôi lớn tiếng nói: "Ngươi cố ý tránh đi?"
Tôi gật đầu.
"Ngươi ám toán ta! Nếu như không phải ta bị thương thì ta còn có thể tiếp tục trèo lên trên, ngươi sợ ta vượt qua ngươi!" Hắn tức giận nói.
Lời hắn nói làm tôi thấy thật tức cười, đây là đang muốn trêu tôi sao? Hắn kéo chân tôi, tôi tránh ra thì là ám toán hắn? Vậy phải để hắn kéo mới là đúng à?
Lời hắn vừa nói cũng bị nhiều người xung quanh phản đối, họ đều mở miệng mắng A Ngưu, Tiểu Liên nhất thời kích động chỉ vào hắn nói to: "Ngươi không biết xấu hổ sao? Còn dám nói Tâm ca ám toán ngươi, nếu như ngươi không kéo anh ấy thì ngươi sẽ bị thương sao?"
"Im miệng!" A Ngưu thẹn quá hóa giận hét lớn: "Các ngươi là người Miêu hay người Hán, tại sao lại bênh vực tên người Hán đó, những năm qua bọn họ ức hiếp chúng ta còn chưa đủ hay sao?"
Bị A Ngưu nói vậy những người đang chỉ trích hắn cũng ngậm miệng không nói nữa.
Tiểu Liên nói to: "Đó là người khác, không phải Tâm ca, anh ấy là người tốt, đúng không chị?!"
Vừa nói Tiểu Liên vừa kéo Kim Hoa còn đang ngẩn người ở bên cạnh.

Kim Hoa bị Tiểu Liên kéo một cái mới sực tỉnh gật đầu.

Thấy Kim Hoa như vậy tên A Ngưu kia lại tức giận thở hổn hển.

Lúc này tôi mới mở miệng nói: "Nếu ngươi thua rồi thì mau xin lỗi đi."
"Ta không thua." A Ngưu lại hét lớn.

"Nếu như không phải ngươi hại ta bị thương thì sao ta có thể chỉ leo đến tầng mười bốn.

Ta không thua!"
A Ngưu thật ra lời này khiến mọi người xung quanh chỉ biết thở dài, ai cũng hiểu hắn như vậy là muốn nuốt lời, đến thể diện cũng không cần.
"Tên này quả là cực phẩm." Tiểu Phật Gia cũng không nhịn được mở miệng nói: "Ta vốn nghĩ mình đã là người tà ác lắm rồi, nhưng so với tên này thì ta chỉ xứng là học sinh tiểu học thôi."
Tôi không nhịn được cười lên, nhớ tới trước kia lúc giới thiệu mình Tiểu Phật Gia có nói hắn là tâm ma tà ác ẩn sâu trong lòng tôi, tôi ngẫm lại một chút, mặc dù đó là tâm ma của tôi nhưng tuyệt đối cũng không thể làm ra chuyện như thế này.
"Không sao, đối phó với loại người như thế này cứ để hắn thể hiện hết đi, đánh, đánh tới khi nào hắn không dám đánh nữa mới thôi!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
"Ta cũng đang có ý đó." Tôi nhẹ giọng cười một cái, nhìn A Ngưu nói: "Như vậy đi, ván này coi như chúng ta hòa, coi như ngươi leo được đến tầng hai mươi thì sau đó ngươi muốn dùng cái gì để phân thắng bại?"
A Ngưu thấy tôi nhận lời cũng cười cười: "Chỉ biết lên núi đao thì có gì lợi hại, có bản lĩnh thì chúng ta xuống biển lửa tỉ thí lần nữa, xem ai đi được xa hơn."
"Đây không phải trò trẻ con sao? Ngươi dùng nội khí bọc bàn chân lại, không cần nước cũng có thể một mạch đi qua hết hai mươi bước." Tiểu Phật Gia mở miệng.
"Hắn thích sao cũng được, ta sẽ chiều theo hắn." Tôi mím môi một cái nói.
Lúc này Tiểu Liên vội kéo tôi: "Tâm ca, anh bị ngốc sao? Vốn dĩ anh đã thắng rồi, tại sao lại coi như hòa còn phải cùng hắn đấu tiếp?!"
Tôi cười nhẹ một tiếng.

"Nếu hắn muốn đấu với anh vậy thì đấu.

Đấu đến khi hắn không dám đấu nữa mới thôi!"
Tiểu Liên ngơ ngác rồi chợt cười lên khanh khách.

"Đúng là chị em không nhìn nhầm, nếu như em lớn hơn mười tuổi thì nhất định em cũng sẽ thích anh, Tâm ca."
"Nói cái gì vậy!" Kim Hoa cốc đầu Tiểu Liên một cái.
Tôi lúng túng cười một tiếng, giả vờ không nghe thấy câu đó, Kim Hoa vẫn nhìn tôi, ánh mắt có chút cô đơn.
Bởi vì thành tích của tôi quá kinh người nên mấy người leo sau cũng không có ý chí, người leo cao nhất cũng chỉ đến tầng thứ mười, nếu như là trước kia thì như vậy đã xứng đáng được hoan hô vang dội rồi, nhưng bây giờ có cái mốc hai mươi tầng ở trước mặt, nên bọn họ không đáng được nhắc tới.

Sau khi rời sân ai nấy đều oán hận A Ngưu, nếu như không phải hắn chọc vào tên người Hán đó thì bây giờ mọi chuyện đâu có như vậy.
Tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý đến biển lửa mà tôi và A Ngưu sẽ quyết đấu.
Mọi người đều biết xuống biển lửa không giống như lên núi đao.

Lên núi đao là dùng kĩ xảo và sự gan dạ, nhưng xuống biển lửa cần có công phu thật sự, không thể làm giả.
Những người lợi hại xuống biển lửa đều có vết chai rất dày ở chân.
Trước khi xuống biển lửa mọi người đều rửa chân trước, nói cho dễ nghe là lễ nghi, thật ra chính là để cho chân mình dính chút nước.

Tôi không xuống nước bởi vì việc này căn bản không cần thiết.
A Ngưu thấy tôi không xuống tắm liền giễu cợt: "Tự tìm cái chết!"
Người tham gia xuống biển lửa không nhiều, chỉ có năm người, hiển nhiên môn công phu này không mấy người dám khiêu chiến.
Lúc xuống biển lửa là mỗi cá nhân riêng lẻ, từng người lần lượt đi lên, càng về phía sau tất nhiên càng dễ hơn vì nhiệt độ của sắt sẽ càng ngày càng thấp.

Thấy không ai muốn lên đầu tôi liền mở miệng nói: "Để tôi lên đầu tiên đi, coi như là bồi thường cho việc vừa nãy khiến A Ngưu bị thương."
"Nên như vậy!" A Ngưu cười gằn một tiếng.
"Tâm ca, sao hôm nay anh toàn làm chuyện điên rồ vậy!" Tiểu Liên lo lắng không ngừng giậm chân.
Tôi không nói nhiều, ngồi xuống nhìn khối sắt được nung đỏ một chút, sau khi xác định nhiệt độ liền trực tiếp giẫm lên.

Miếng sắt phát ra tiếng xèo xèo, hơi nước bốc lên.
"Đáng đời ngươi! Cho rằng mình lên núi đao có thành tích tốt thì liền kiêu ngạo tự mãn." A Ngưu cười lạnh, nghe âm thanh thì cho rằng tên người Hán đã bị thương.
Tôi lại cười cười, trên người đầy mồ hôi, nơi này nhiệt độ cao khiến tôi rất khó chịu, hơn nữa không cẩn thận quần áo sẽ chị cháy mất, tôi liền xắn ống quần lên, c ởi áo lót ra vứt cho Tiểu Liên.
"Cái này, không thể nào, tại sao anh chàng người Hán đó có thể ở trong biển lửa lâu như vậy?!" Có người kinh ngạc kêu lên.
Điều quan trọng khi xuống biển lửa là cần giẫm qua càng nhanh càng tốt, không giống như tôi trực tiếp đứng trên không nửa ngày, thật là chưa ai từng thấy qua!
Tôi làm như không thấy biểu hiện của bọn họ vậy, quay đầu về phía A Ngưu làm động tác ngoắc tay, sau đó đi như bay nhanh chóng lướt qua hai mươi khối sắt nung đỏ.
Tốc độ quá nhanh, những người xung quanh chỉ có thể há hốc mồm nhìn.
Trong nháy mắt, tất cả hoàn toàn bị sốc!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.