Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc

Chương 33: Chương 33




Edit: Mean
  Lão Dịch gửi số cho lão Trần xong, một tuần sau đó tâm trạng đều không tốt, chiều thứ sáu hắn nhận được cuộc gọi từ Vưu Thanh.

  ”Chú, tối có đến không?”
  Lão Dịch nào còn tâm trạng muốn đi, cho nên từ chối: “Không, không có thời gian, lần sau lại nói.


  ”Vậy thì lần sau,” Vưu Thanh nói, “Bọn họ nghe nói chú có bạn trai, còn muốn nhìn bạn trai chú một chút.


  Nghe vậy mặt lão Dịch không hiểu sao nóng lên, ho khan lung tung ứng phó vài câu rồi treo máy.

  Sau khi màn hình điện thoại tối đi, hắn mở ngăn kéo lấy ra một cái điện thoại khác, mở WeChat nhấp vào hộp thoại trên cùng.


  Nội dung trò chuyện của hắn với đối phương dừng lại ở đoạn tán gẫu buổi trưa, lão Dịch nhìn chằm chằm vào chữ “Ồ”, thầm nghĩ may mà mình chưa cho số đồng nghiệp, nếu không thái độ của hắn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí thân thiện với người ta thì sao đây.

  Lão Dịch nghĩ ngợi rồi bắt đầu gõ: “Đang bận gì vậy?”
  Ước chừng năm phút đồng hồ, bên kia trả lời: “Nấu cơm.


  ”Ồ,” Lão Dịch gửi một biểu tượng cảm xúc, “Mỗi lần tìm anh toàn bận nấu cơm, chắc anh nấu cơm ngon lắm nhỉ?”
  “Cũng được.

” Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia gửi qua một bức ảnh.

  Lão Dịch mím môi nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp ba món một canh, nghĩ chỉ có một người nấu nhiều món như vậy cho ai ăn, sao phải chụp cho người chưa gặp mặt xem, là khoe khoang hay mời gọi?
  Lão Dịch bị axit bổ não của mình tạt chết, nhưng vẫn khen: “Trông ngon quá!”
  Hồi lâu bên kia mới trả lời: “Vậy sau này có cơ hội làm cho cô ăn.


  Lão Dịch suýt rớt điện thoại, ngón tay gõ nhẹ vào avatar của họ Trần rồi ném điện thoại vào ngăn kéo.

  Nhưng điện thoại không bao lâu đột nhiên vang lên, lão Dịch giật mình, vừa lấy ra xem mới biết là cuộc gọi của lão Trần, nhất thời không biết làm sao, để rung nửa ngày không dám động vào.

  Cuối cùng không có ai trả lời, cuộc gọi cắt đứt, ngay sau đó WeChat vang lên tiếng nhắc nhở, lão Dịch hoảng loạn bấm vào nhìn thấy trên đó có một định vị và một câu: “Ngày mai sáu giờ chiều, không gặp không về.



  Suy nghĩ đầu tiên của lão Dịch là định vị khách sạn, lão Trần đang nghiêm túc hẹn hò, suy nghĩ thứ hai là nhanh chóng tìm người thế thân thay hắn gặp mặt.

  Nhưng ngay khi ý tưởng thứ hai xuất hiện đã lắc đầu phủ quyết, lo lắng biết đâu tìm người làm lão Trần coi trọng, hoặc nếu lão Trần yêu người đó thì mình phải làm sao bây giờ.


  Vì chuyện này mà lão Dịch phiền chết đi được, tối đó vò đầu bứt tai hồi lâu mới ngủ, hôm sau tỉnh lại đã hơn mười hai giờ, nằm trên giường không biết dũng khí từ đâu quyết định tự mình đi gặp! Nếu lão Trần mắng hắn gạt người cũng chịu luôn! Dù sao cũng lừa người ta rồi, còn quan tâm bị mắng sao?
  Lão Dịch bên này tự cổ vũ mình, nhà lão Trần bên kia có khách.

  Vương Mai Lan vén tóc ra sau tai, nở nụ cười xinh đẹp với lão Trần, cô nhìn xung quanh hỏi lão Trần: “Lôi Lôi không ở nhà à?”
  ”Ở trường học,” Lão Trần rót cho cô ly nước, “Gần đây thế nào?”
  Vương Mai Lan cười rạng rỡ, cho anh xem chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Anh ấy đã cầu hôn em!”
  Lão Trần vui vẻ: “Thật sao? Chuyện khi nào?”
  ”Mới tháng trước, anh ấy…”
  Vương Mai Lan vui vẻ kể cho lão Trần nghe cảnh vị hôn phu cầu hôn mình, nói xong nghĩ đến mục đích đến đây nên hỏi: “Anh gọi em đến đây gạt người?”
  Lão Trần gật đầu.

  “Sẽ không phải lại là Lôi Lôi nữa chứ?” Vương Mai Lan cau mày, “Em đã nói rồi, nếu anh thật sự không muốn Lôi Lôi yêu thì cứ nói thẳng đi, tìm người lừa con bé làm gì.


  Lão Trần thở dài rồi nói: “Không phải lừa con bé, mà là lừa đối tượng hẹn hò.



  Vương Mai Lan: “Đang êm đẹp sao phải lừa người ta? Lúc trước không phải anh nói muốn tìm đối tượng sao? Nếu không thích người ta thì đừng liên lạc nữa.


  Nói đến đây, cô nhìn thấy dáng vẻ lão Trần hơi buồn bã, đầu óc chuyển một vòng, nghi hoặc hỏi: “Anh có người mình thích rồi?”
  Lão Trần bị sự nhạy bén của cô làm cho kinh ngạc, do dự vài giây rồi đáp: “Anh không biết, nhưng có thể chắc chắn là anh có hảo cảm với người đó.


  Thấy anh ủ rũ như vậy, Vương Mai Lan đoán có lẽ đã có chuyện rồi, cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay lão Trần an ủi: “Được rồi, em sẽ giúp anh lần cuối.


  Lão Trần cười cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn.


  Tác giả: Gần đây tôi bị bệnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.