Giật mình tỉnh lại nghe giọng nói mềm mại của Lạc Quỳnh Anh vang lên: “Giai nhân xảo tiếu trị giá thiên kim, đương nhật ngẫu tình thâm. Kỷ hồi ẩm tán, đăng tàn hương noãn, hảo sự tẫn uyên khâm. Như kim vạn thủy thiên sơn trở, hồn yểu tra, tín trầm trầm. Tiểu lâu phong nguyệt, lưỡng xử nhất bàn tâm [1]”.
[1] Bài thơ này là Lạc Quỳnh Anh nói về mong muốn của nàng. Dịch nôm na nghĩa: “Nụ cười mỹ nhân đáng giá ngàn vàng, chợt nhìn thấy lâm vào tình sâu. Vài lần rượu, đèn tàn thơm ngát, cuối cùng chuyện tốt cho đôi uyên ương. Bây giờ muôn nghìn cách trở, hồn cách xa vạn dặm, bức thư trầm lặng. Tiểu lâu phong nguyệt, hai tâm chia hai nơi”.
Hay cho một “lưỡng xử nhất bàn tâm”! Trong đầu Nghiêm Tuyển tràn ngập lửa ghen, nghe thấy câu đó thì càng cháy mạnh.
Ngoài Cảnh Thừa Nghêu ra nàng còn có người khác?!
“Bệ hạ thấy thế nào?”. Lạc Quỳnh Anh cười ngọt ngào, coi như không nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Tuyển.
Nghiêm Tuyển nheo mắt không nói câu nào mà kéo tay Lạc Quỳnh Anh xoay người bước đi. Thôi Nguyên Bái đứng cách đó đang chờ đợi Nghiêm Tuyển ra lệnh.
Lạc Quỳnh Anh nhịn đau, nghe rõ giọng nói lạnh lẽo của Nghiêm Tuyển vang trong Quỳnh Lâm uyển [2]: “Chuẩn bị liễn, trở về Tử Thần cung”.
[2] Quỳnh Lâm uyển: vườn trong Quỳnh Lâm điện.
“Bệ hạ, ngự yến....”. Thôi Nguyên Bái chần chừ.
“Trẫm nói rồi, về Tử Thần cung”. Mắt Nghiêm Tuyển sáng như đuốc như muốn đốt cháy hai mắt của nàng, nàng lại ra vẻ không để ý vẫn cười cười.
Xuống phượng liễn, nàng bị Nghiêm Tuyển kéo thẳng vào Tử Thần cung, ánh đèn hai bên sáng quắc, cảnh vật xung quanh hoa lệ, Lạc Quỳnh Anh giương mắt nhìn thêm vài lần.
Kể ra cũng buồn cười, từ khi nàng làm hoàng hậu của Kim Lương thì đây là lần đầu tiên nàng vào chỗ ở của Hoàng đế.
Tử Thần cung có diện tích khá lớn, phân ra thành bốn điện, bên trái Thiên điện là Ngự Thư phòng, tiếp đó là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi ngắm cảnh Dao Hoa điện. Bên phải Thiên Điện là Tàng thư các của Đế Vương, tiếp theo là...
Tẩm điện.
Lạc Quỳnh Anh lảo đảo bị Nghiêm Tuyển kéo vào Tẩm điện. Thôi Nguyên Bái đã đoán được Thánh ý [3], cung nhân chỉ đi đến Tàng thư các cũng không dám theo tới.
[3] thánh ý: ý của vua
“Buông ta ra!”. Lạc Quỳnh Anh không muốn bị hắn kéo vào tẩm điện, trong bụng cảm thấy sợ hãi, dùng sức giật cánh tay đang bị hắn nắm chặt.
Ai ngờ đột nhiên Nghiêm Tuyển dừng lại xoay người ép nàng trên cánh cửa. Lưng nàng đụng mạnh vào cánh cửa, kim trâm sau gáy bị đụng, một đóa kim hoa khẽ rơi xuống trên tà váy đỏ thẫm, vàng và hồng lẫn vào nhau, ánh mắt hỗn loạn.
Nàng bị đau, mở mắt ra thì thấy gương mặt lạnh lùng âm trầm như bị cuồng phong che phủ, tiếng rên rỉ mềm mại của nàng bị hắn nuốt vào.
Mắt phượng như băng, Nghiêm Tuyển đè hai tay của nàng trên cửa, thân hình như bàn thạch đè nàng, áo bào đen tuyền lẫn lộn với áo khoác đỏ thẫm, xốc xếch, lộ ra sự mập mờ không rõ.
Nàng muốn kêu to lên nhưng môi lưỡi lại bị hắn ngậm chặt không thả, hắn thô lỗ bú mút, trêu chọc, khuấy đảo lưỡi mềm của nàng, từng chút một đánh tan sự chống cự của nàng.
“Nàng là người của trẫm, hoàng hậu của trẫm, đến chết vẫn vậy!”. Hắn cắn mạnh vào môi nàng một cái, đau đớn kèm theo mùi ngai ngái của máu rỉ ra môi, dính vào đầu lưỡi đang dây dưa của họ.
Nàng sợ hãi nhưng hai tay bị hắn kiềm chế không thể chống cự được, giơ hai chân lên thì lại bị hắn chặn lại.
“Buông ra.... Nghiêm tuyển, ngươi buông ta ra!”. Nàng quay mặt đi nhưng không tránh được môi lưỡi cuồng tứ của hắn, hắn hôn lên gò má hồng đào của nàng, mút từng miếng, quyết tâm đặt ấn ký thuộc về hắn trên mỗi tấc da thịt của nàng.
“Đầu tiên là Cảnh Thừa Nghêu, bây giờ là Thạch Quân Hòa, bọn họ không ai so được với trẫm vậy mà nàng lại đối tốt với bọn họ!”.
Tức giận, hắn dùng một tay xé triều phục cao quý trên người nàng, rút trâm hoa trên đầu nàng tiện tay ném nó xuống đất.
Tóc đen như suối tôn lên làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ mọng như là nụ hoa mới nở, đôi mắt ngập tràn hơi nước lo sợ nhìn hắn.
Nàng thế này, đẹp quá mức, đẹp đến nỗi ăn sâu vào lòng hắn.
Ngực của hắn co rút lại, chỉ cẫn nghĩ đến vừa rồi Thạch Quân Hòa lớn tiếng tỏ tình với nàng là cảm xúc ghen ghét lại kéo đến, che lất lý trí của hắn.
“Rốt cuộc người trong lòng nàng, là ai?”. Khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười lạnh, hắn phát giác, mình đã trúng độc của nàng. Bất luận là ngày hay đêm, thời thời khắc khắc nàng đều hiện lên trong đầu hắn.
“Ngươi không có quyền hỏi”. Mặc dù nhìn hắn đang giận dữ thật đáng sợ nhưng trong đầu nàng lại nhớ đến mấy hôm nay hắn đều gọi Diêu Kỳ đến thị tẩm, ngực nàng đau nhói, trả lời như gây sự.
Nàng vẫn không nguyện ý là một phi tần trong hậu cung, phải chia sẻ phu quân với nữ nhân khác, dù nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa cũng không bằng một đời một kiếp chỉ hai người, không bằng trời cao biển rộng của nàng.
Nhưng vì sao… khi nàng nhìn thấy hắn được lòng những nữ nhân khác thì lòng của nàng đào giày xé.
“Trẫm là phu quân của nàng, là ông trời của nàng, trong lòng của nàng chỉ có thể là trẫm”. Nàng đã thành công, Nghiêm Tuyển đã bị nàng chọc giận, đột nhiên cúi người cắn mạnh lên môi nàng.
Bàn tay to ngang tàng kéo vạt áo kim ngân, kéo áo ngực kim lụa, cả một vùng da tuyết trắng hiện lên trước mắt hắn.
Vô số lần trong đêm khuya hắn đã dò vào giường phượng, lần lượt dùng tay, môi thăm dò mỗi một nơi, mỗi một chỗ không bỏ sót chỗ nào, đều lộ ra.
Mỗi một lần như thế, khi nàng bị hãm trong vui sướng mà hắn mang lại, không ngừng tự nhủ với mình, nàng không thích hắn, không hề yêu vị đế vương không ai bì kịp này.
Vậy mà hôm nay, đứng dưới ánh sáng của hai hàng đèn cung đình, nàng tận mắt nhìn thấy hắn cúi đầu, môi mỏng ấm áp ngậm đóa hồng mai, cái lưỡi vòng quanh đỉnh, bú mạnh. Hình ảnh đó làm nàng run rẩy, hai chân khẽ run.
“Không… Buông ta ra”. Nàng muốn đẩy khuôn mặt hắn đang chui trước ngực nhưng đôi tay lại bị hắn giơ lên đỉnh đầu, chỉ có thể khẽ vặn vẹo eo, chỉ mong có thể thoát được môi lưỡi nóng bỏng kia.
Nàng rên rỉ mềm mại, thở dốc thật thấp như không còn chút sức lực nào đâu có giống đang kháng cữ, đây rõ ràng là thúc giục.
“Nàng cũng biết là trẫm đã nhịn bao nhiêu lâu? Chỉ vì trẫm muốn nàng quên đi bóng dáng của nam tử khác trong lòng nàng, hàng đêm đều chiều nàng. Rõ ràng nàng rất thích, chưa từng từ chối lần nào”.
Nhưng ngôn ngữ càn rỡ kích thích nàng, nàng xấu hổ nhắm mắt lại, trong cơ thể không kiềm chế được dấy lên một cỗ tình triều.
Tất cả kháng cự chỉ là lừa mình dối người.
Mỗi đêm, chỉ cần nghĩ đến Diêu Kỳ đang nằm trên giường hắn là nàng không thể nào ngủ được, như đang chờ gì đó theo bản năng, ngẩn người chờ đợi.
Cho đến nửa đêm, nàng cảm thấy một đôi tay nóng rực mơn trớn thân thể mềm mại của nàng, môi mỏng hôn lên mỗi tấc da như tuyết, nàng không hề ngửi thấy hương thơm nữ nhân trên người hắn thì lòng nàng mới bình yên lại.
Mỗi đêm nàng đều vờ như không biết hắn lên giường nàng, chơi đùa vỗ về thân thể nàng… Dường như giả vờ như không biết chuyện gì có thể không cần nhìn thẳng vào sự thật trong lòng nàng có hắn.
“Nàng nhìn này, nhị hoa xinh đẹp đã nở rộ vì trẫm”. Lưỡi Nghiêm Tuyển dò xét, trêu chọc đỉnh tuyết phong, nơi đó dưới sự tham lam ngậm mút của hắn từ từ thẳng lên.
Đầu lưỡi nóng rực, êm ái, tới tới lui lui, liếm một chút rồi lượn quanh, sau đó còn liếm phần bầu vú tuyết trắng.
Môi lưỡi hắn thay phiên đùa giỡn, bầu vú tuyết trắng dính nước bọt sáng bóng, đỉnh vú như hai đóa hồng mai nở trên nền tuyết trắng vểnh lên, rơi vào trong miệng của hắn.
Bú liếm, ngậm mút, từng hành động của hắn đều làm nàng điên cuồng. Nàng cắn chắn môi dưới không để mình hô thành tiếng.
Hắn biết rõ tính khí ngang bướng của nàng nên càng mút mạnh hơn, lòng bàn tay bưng lấy vú mềm của nàng, ôm cả trái tim đang đập mạnh của nàng.
Bàn tay nắm chặt lấy, đỉnh vú lọt vào giữa 2 ngón tay, vểnh lên làm người ta thương yêu, vì vậy hắn dùng đầu ngón tay khẽ vuốt, vặn chuyển, kéo nhẹ.
Kích thích như vậy làm nàng run run, thân thể như bị nhiều cơn sóng đánh vào, cuối cùng không nhịn được mà rên tỉ ra tiếng.
“Ưm...”. Giọng nói kiều mị như tơ lọt vào tai hắn.
“Nàng xem kìa, nàng cũng thích trẫm đụng vào nàng như vậy”. Mắt phượng nâng lên, ánh mắt thâm thúy, sâu trong đáy mắt là lửa nóng khát vọng. Hắn nhìn thẳng vào đôi ngươi mơ màng của nàng trên môi nở nụ cười tà.
Hắn kéo vòng cổ ngọc Lưu Ly , cởi bỏ xiêm áo cao quý, trêu chọc thân thể mềm mại, trên người nàng chỉ còn lại quần lót kim lụa che đậy thân thể.
Thân thể bạch ngọc mềm mại, giống như đóa hoa quỳnh đang nở, tinh khiết mê người.
Hắn nhìn nàng, ngọn lửa trong đáy mắt như đốt lên ngọn lửa trên da thịt lạnh lẽo của nàng.
Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, cả người nàng nhũn ra, hai chân run rẩy nhưng không thể che đậy thân thể hay ngăn không cho hắn dùng ánh mắt cuồng tứ như vậy nhìn nàng.
Ngón tay thon dài xoa xoa cằm nàng, gương mặt xinh đẹp hiếm có hơi ngửa ra sau, đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước. Lời nói ngăn cản dừng ở đầu lưỡi, không thể nào nói nên lời.
Nghiêm Tuyển cúi đầu mút cái miệng nhỏ nhắn làm hắn say mê, dây dưa với cái lưỡi của nàng buộc nàng phải đáp lại hắn, không rõ nước bọt là của ai.
Bàn tay xoa nơi tròn trịa mềm nhũ, nàng cảm giác bầu vú càng trướng căng, hoa lôi bị đùa giớn đã cứng rắn đứng thẳng, một sự khát vọng ùa lên đánh tan sự phòng bị trong lòng nàng.
Môi lưỡi tiếp tục đùa giỡn dây dưa phát ra tiếng động mập mờ, hắn cắn nuốt mút tất cả những gì của nàng. Không biết từ lúc nào hai tay nàng đã vòng chặt gáy hắn.
Hắn dừng lại, liếm cánh môi đã sưng đỏ của nàng. Nhìn vẻ mặt say mê của nàng, ngực hắn đập một cái thật mạnh, sau đó hắn ôm thân thể mềm mại đang dựa trên của điện bước nhanh về phía giường rồng màu vàng.
Màn lụa tung bay như ảo mộng, đèn cung đình sáng chói chiếu sáng bốn phía, trên giường có hai thân thể đang dây dưa bị nhiễm ánh sáng màu vàng nhạt.
Lạc Quỳnh Anh nhớ ở bữa tiệc nàng không uống giọt rượu nào vậy mà đầu lưỡi lại lưu mùi “Quân Mạc Tiếu”.
Nghiêm Tuyển cầm mái tóc dài đen mượt, đầu ngón tay nhẹ phẩy mái tóc qua đầu v* làm nàng run rẩy.
“Nàng là nữ nhân đầu tiên nằm trên chiếc giường này, trước kia trẫm thị tẩm phi tần đều ở giường của Dao Hoa điện”.
Nàng nghe nhưng im lặng không nói.
Quả thật khi nghe những lời này sự chua xót trong lòng nàng cũng nhạt đi không ít. Nhưng mà dù vậy, vẫn không thay đổi được việc hắn từng rong ruổi trên người nữ nhân khác.
Giống như hiểu nàng đang nghĩ gì, hắn lại nói: “Trẫm gọi Diêu Kỳ thị tẩm nhưng chỉ nằm cùng giường với nàng ta, đến bây giờ trẫm chưa chạm vào người nàng ta”.
Tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi họng, nàng nhẹ nhàng nhìn hắn: “Tại sao?”.
Khuôn mặt giân dữ, mắt phượng trừng lớn, bán tay nắm chặt lấy đôi vú mềm mại, hắn lạnh lùng nói: “Nàng còn hỏi? Nếu không phải trong đầu trẫm chỉ có nàng thì làm sao khi Diêu Kỳ cởi y phục, cả người trần truồng đứng trước mặt trẫm nhưng trẫm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, bắt nàng ta mặc quần áo vào”.
Niềm vui như sóng lan ra trong lòng.
Nhưng rồi trong lòng nàng lại có giọng nói mâu thuẫn: Hắn không đụng đến Diêu Kỳ thì sao? Sau này sẽ có vô số nữ nhân tuyệt sắc vào cung, hàng đêm đều mong hắn đến.
Mà nàng, cuối cùng nàng cũng chỉ là một người trong đó từng nằm với hắn.
Nhưng nàng không thể đè nén được vui thích, cuối cùng cũng bỏ qua phần lý trí còn lại. Nàng rũ mắt, thở khẽ”.
“Yêu ta”. Một câu nói nhàn nhạt, đôi mắt quyến rũ làm hắn điên cuồng.
Người cuồng ngạo như hắn bởi vì không chiếm được nàng nên lòng tự trọng của Đế Vương bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng nếu như hắn có được thân thể của nàng có lẽ hắn sẽ không hao tâm tổn sức vì nàng nữa.
Khi đôi mắt hắn chuyển sang người khác thì nàng có thể tỉnh mộng, không mong đợi gì ở hắn nữa.
Nghiêm Tuyển rũ mắt, ngón tay thon dài lướt qua mặt nàng, sau đó hắn cúi đầu hôn lên mỗi tấc da thịt trắng mịn của nàng.
............
Hoa nở hoa tà, chỉ trong nháy mắt sự đau đớn làm nàng rơi nước mắt, cũng trong nháy mắt nàng ở dưới sự yêu thương của hắn đã trở thành một đóa hoa tuyệt diễm.
Hắn vứt đi tôn nghiêm Đế vương, nén lại thú tính trong người chỉ sợ làm nàng đau, chỉ dám nhẹ nhàng ma sát, bàn tay vân vê hoa châu, dùng môi lưỡi múi môi mềm của nàng, dùng sự dịu dàng trấn an nàng.
Nàng đau nhưng cũng rất vui thích.
Cảm giác nơi đó bị xé rách, hắn cứng rắn chôn sâu trong cơ thể nàng, tất cả đều nói lên nàng đã là người của hắn.
Nước mắt rơi xuống khóe mắt, nàng nhắm mắt đôi môi hé mở, ngâm những tiếng nức nở ngọt ngào.
Đến khi mi tâm của nàng giãn ra, đau đớn dần lui thì người nào đó bắt đầu hoạt động bắt đầu mạnh mẽ chiếm đoạt lấy nàng.
“A....”. Nàng bị sóng triều liên tiếp đánh vào, khẽ cắn môi mềm, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh.
“Như vậy đã không chịu được sao? Hoàng hậu của trẫm không vô dụng như vậy”. Môi mỏng dính vào tai nàng, hắn cười khẽ, hạ thân tăng tốc làm nàng thở dốc không ngừng.