Địch Hậu

Chương 6



Mặt Nghiêm Tuyển cúi xuống, có một suy nghĩ xuất hiện mạnh mẽ trong đầu hắn, ngón tay dài xoa cái cằm mịn như tơ của nàng, cúi người hôn lên.

Lạc Quỳnh Anh choáng váng, hai mắt trợn to, liếc qua thấy Thôi Nguyên Bái lui đến một góc xa, hai tay của nàng còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không thể động đậy.

Từng giọt từng giọt, một tấc lại một tấc, đầu tiên là môi mỏng chạm khẽ, rồi sau đó xâm nhập, đầu lưỡi thăm dò cạy mở làn môi nàng đang mím chặt.

Cảm xúc nóng ẩm kỳ quái dịu dàng ngấm vào, nàng đỏ mặt, mắt trừng đăm đăm, hai tay bị hắn nắm khép lại thành quyền.

Đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua hàm răng của nàng làm nàng không kháng cự nữa, mắt phượng nhếch lên mừng rỡ.

Hắn sinh trưởng trong gia đình đế vương, hai mươi tuổi hắn đã đăng cơ làm hoàng đế. Cho tới bây giờ hắn chỉ đặt toàn bộ suy nghĩ lên sự nghiệp thống trị của mình, hắn cũng tin rằng nữ nhân chỉ để thị tẩm chứ không thể dùng vào việc gì khác.

Còn nữa, cô gái có thể lọt vào mắt của hắn cũng rất ít. Nữ nhân trong hậu cung hay ghen tỵ, giảo hoạt, nhiều nghi ngờ, khẩu phật tâm xà.

Mặc dù các nàng ấy đều ái mộ hắn nhưng sau lưng vẫn cất giấu dã tâm nắm giữ quyền thế, vì vậy hắn ít đến hậu cung và cũng chưa từng chuyên sủng người nào.

Nhưng tư vị hôn nàng, như mật ngọt ngào làm hắn chỉ muốn trầm luân trong đó, không muốn tỉnh nữa....

Nghiêm Tuyển ôm sát thân thể thơm mềm vào trong ngực, gò má hơi chếch, tham lam hôn sâu hơn, nuốt cả những tiếng hừ hừ của nàng vào trog miệng.

Nhìn đôi mắt nàng từ ngạc nhiên đến mơ hồ dại ra, mặt đẹp ửng hồng, hắn vui vẻ khóe miệng giương lên. Hắn nóng bỏng nhấm nháp hoặc là khẽ cắn cánh môi mềm mại.

Mùi hương nam tử mát lạnh bá đạo tràn đầy giữa môi và răng, lưng nàng cứng ngắc, sau gáy tê dại, môi lưỡi cũng trơn mềm.

Một tiếng ưm tinh tế bật ra từ trong cổ họng của nàng, mềm mại đáng yêu ngọt ngào như thế làm nàng xấu hổ nhắm chặt hai mắt chỉ sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt đắc ý của hắn.

Nàng... bị làm sao vậy? Thân thể dường như có một cỗ nhiệt, tim tê tê dại dại, đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay của hắn muốn hắn vuốt ve.

Không! Nàng điên rồi phải không? Nàng không phải là phi tần của hắn, nàng đang làm cái gì, hắn đang làm cái gì? Hắn thật sự thích một kẻ vừa ngu vừa đần?

Lạc Quỳnh Anh không quan tâm hắn có nghi ngờ nàng hay không, dùng sức giằng ra quay mặt đi, không để cho hai môi mỏng của hắn tiếp tục trêu chọc nàng.

Không ngờ Nghiêm Tuyển chỉ cười một tiếng rồi hôn lên vành tai của nàng, hôn lên quỳnh hoa bạch ngọc, tiếng cười trầm thấp bay vào trong tai trêu chọc lòng nàng.

“Sao? Không thích trẫm hôn nàng như thế? Nhưng làm sao bây giờ? Nàng là Hoàng hậu của trẫm, là vợ của trẫm, nàng muốn trốn cũng sẽ không trốn thoát được, trẫm sẽ không để cho nàng có cơ hội đó”.

Lạc Quỳnh Anh nín thở, cảm thấy môi hắn mút vành tai trắng noãn của nàng, hai má đỏ như hai đóa hoa lửa, tim đập rối loạn.

Những lời này của hắn... không giống như đang nói cho kẻ ngu nghe, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì?

Trong lòng Lạc Quỳnh Anh hoảng hốt, còn chưa chú ý thì bên hông bị người ta ôm chặt, thân thể cứng ngắc bị Nghiêm Tuyển ôm vào.

“Nghiêm Tuyển.....”. Trong lúc hoảng hốt nàng hô lên tên của hắn, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đẹp của nam nhân đang cười cực kì sung sướng.

“Quần áo nàng ướt cả rồi, trẫm ôm nàng về Ngọc Ninh cung”. Cánh tay sắt ôm chặt lấy nàng, Nghiêm Tuyển ôm thân thể thơm mềm sát vào lồng ngực, mắt phượng mị hoặc quyến rũ nàng.

Tim nàng như có một vật gì đó gõ nhẹ xuống, nàng vội vàng quay mặt đi, không nhìn tới cặp mắt.... như muốn câu đi hồn nàng.

Trong bóng đêm mờ mịt, trên mặt hồ một mảnh đen kịt, ngẫu nhiên có một lá cây khô chầm chậm rơi xuống tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Lạc Quỳnh Anh ngồi bên trong nhà thủy tạ, thân thể nghiêng sang một bên, một cánh tay đặt lên lan can, một tay ra sức lau cánh môi: “Cái tên tiểu nhân vô sỉ!”.

Nghiêm Tuyển đã dịch dung bước vào trong thủy tạ thì nghe thấy nàng thấp giọng mắng, môi mỏng dưới lớp mặt nạ da người giương lên.

Tối nay nàng khoác trên người một cái áo khoác màu hồng cánh sen thêu bướm trắng vờn hoa, vạt áo bị gió đêm thổi vén lên, cài trâm ngọc, mái tóc đen dài tung bay theo gió.

Nghiêm Tuyển im lặng tựa vào thành lan can ngọc nhìn Lạc Quỳnh Anh.

Từ sau khi lập hậu tới nay, hắn đối với hoàng hậu ngu không hề quan tâm nên cung nhân mới không làm tròn trách nhiệm nuôi nàng thành mảnh mai nhỏ gầy như thế này, thân hình chỉ hơn đứa bé mới lớn một chút.

Lạc Quỳnh Anh vẫn chìm trong suy nghĩ không hề phát hiện Nghiêm Tuyển đang đứng ở lối vào thủy tạ. Nàng giơ tay lên xoa cánh môi một hồi sau đó lấy sáo ngọc đeo bên hông nhẹ nhàng thổi.

Bài “Phượng Loan song vũ” uyển chuyển hàm xúc vang lên trong thủy tạ u tĩnh. Nghiêm Tuyển nâng khóe miệng, ánh mắt léo ra một tia giảo hoạt.

Hắn hiểu nàng đang dùng tiếng sáo để dẫn phương hướng cho Hoa Phương, để nó có thể bay tới, không đưa nhầm lá thư cho thủ hạ của hắn.

Quả nhiên một lúc sau, trên bầu trời đêm một con chim cánh hồng mỏ trắng rũ hai vánh đậu vào nhà thủy tạ.

Nghiêm Tuyển tren mặt đeo mặt nạ da người, mặc trang phục thị vệ áo xanh, cố ý đi vào đúng lúc này: “Con chim này thật tốt”.

Lạc Quỳnh Anh thấy tiếng nói thì chấn động, thân thể vừa mới cúi thấp muốn gỡ lá thư trên chân của Hoa Phương thấy có bóng người tới gần vội vàng thu tay về.

“Hình như trên chân của nó có cái gì?”. Nghiêm Tuyển thấy đáy mắt nàng hốt hoảng cố ý làm bộ đưa tay muốn lấy lá thư.

Trong lòng Lạc Quỳnh Anh cả kinh, đôi tay ôm lấy Hoa Phương, thân thể chuyến hướng, để cho Hoa Phương bay đi, miệng thì gấp gáp rối loạn nói: “Không thể chạm vào, không thể chạm vào! Ta nghe nói loài chim này sẽ mang đến bất hạnh, rất đáng sợ, ngươi đừng có đụng vào!”.

Nghiêm Tuyển cười thầm trong bụng, trên mặt cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Đã như thế thì tại sao ngươi còn chạm vào nó?”.

Lạc Quỳnh Anh vội vàng biện minh: “Là ta không tốt, không nên thổi sáo vào ban đêm mới gọi nó đến, ta lo lắng nó gây bất hạnh cho ngươi chứ sao”.

“Hóa ra là như vậy”. Nghiêm Tuyển rõ ràng cười một tiếng, ánh mắt lơ đãng khẽ liếc, Ảnh vệ ở phía sau liền hiểu ý chỉ của hắn.

Ảnh vệ lặng lẽ không tiếng động bay vào trong rừng cây, lấy cung bạc giấy kỹ ra lặp lại chiêu cũ, bắn rơi Hoa Phương bay khỏi thủy tạ một đoạn, nhanh nhẹn tiến lên tháo thư tín sau đó lại lui về chỗ tối.

Đúng lúc Lạc Quỳnh Anh quai người đi nên không phát hiện được, toàn bộ tâm trí đều đặt vào bóng dáng màu xanh đột nhiên xuất hiện: “Tại sao ngươi lại tự tiện ra khỏi lãnh cung? Ngươi không sợ bị người khác bắt gặp sao?”. Nàng thấy hắn không nghi ngờ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nơi này gần với lãnh cung, vào đêm rất vắng lặng, trừ những người rất can đảm ra thì sẽ không có ai đến”.

“Đúng là như thế, ta thích nơi này an tĩnh thanh u, mặc dù thỉnh thoảng có những âm thanh kỳ lạ nhưng cũng không cản trở nhã hứng muốn tới nơi này của ta.

“Như vậy có thể thấy ngươi can đảm hơn so với người thường rất nhiều”. Nàng còn có thể nghĩ ra kế giả bộ ngu, lừa dối hắn một quãng thời gian dài như thế, có thể thấy lá gan của nàng lớn hơn người thường rất nhiều.

“Ngươi cũng không kém. Ngươi vô tình gặp ta hai lần, hai lần ta đều khoác áo trắng ngươi cũng không coi ta như nữ quỷ khóc đêm, còn dám đi vào thủy tạ nói chuyện với ta, có thể thấy được ngươi cũng can đảm hơn người”.

Nghiêm Tuyển đến gần, dưới ánh trăng hắn thấy cánh môi nàng sưng đỏ, bộ ngực hắn căng thẳng.

Nhưng mà giờ phút này hắn là Tần Duyệt với diện mạo xấu xí không thể tùy ý đụng vào nàng, chỉ có thể nén xuống khát vọng muốn vuốt ve nơi mềm mại của nàng.

Thấy trong đáy mắt hắn nổi lên tia sáng khác thường, lúc này Lạc Quỳnh Anh mới nổi lên sự phòng bị, vội vàng rũ cổ trắng, lo lắng thấp thỏm nói: “Tối nay ta còn có việc không thể ở lâu, ngươi cứ ở nơi này”.

Nàng cúi mặt xuống, vội vàng muốn đi qua hắn, nhưng trong một khắc đi qua người hắn, cổ tay bị hắn nắm được.

Nàng cứng đờ người, một cảm giác quen thuộc len vào trong tim, nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Rõ ràng nàng biết đó là hai người khác nhau nhưng khi Tần Duyệt nắm tay nàng thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là nhớ đến Nghiêm Tuyển.

“Ánh trăng tối nay đẹp như này, tại sao không ở lại ngắm cùng ta?”. Nghiêm Tuyển không muốn để nàng đi, chỉ cần lấy mặt nạ xuống thì nàng sẽ không dùng diện mạo chân thật nói chuyện cùng hắn.

Mặc dù hắn có thể vạch trần ngụy trang của nàng, dùng uy nghiêm của Đế vương bắt nàng không thể giả ngu nhưng nếu làm như thế thì có thể nàng sẽ chán ghét hắn.

Chí ít hắn nhận ra được khi nàng giả dang thành kẻ ngu cũng không chán ghét Nghiêm Tuyển mà là nàng phải che giấu bản thân mình, không muốn ánh mắt của Nghiêm Tuyển đặt trên người mình.

Không biết tại sao trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh Nghiêm Tuyển cười xinh đẹp, Lạc Quỳnh Anh hồi hồn, vội vàng rút tay đang bị hắn nắm như bị lửa đốt.

“Không, ngươi cứ thưởng thức đi, ta không có tâm tình”. Dứt lời nàng rút tay về trong áo khoác, chân bước càng nhanh đi về phía trước.

Lần này Nghiêm Tuyển không cản nàng chỉ nghiêng mắt nhìn nàng rời đi.

Đến khi bóng dáng màu trắng biến mất hoàn toàn ở cuối đường mòn, Ảnh vệ mới từ chỗ tối đi ra, trình lên thư tín.

Nghiêm Tuyển nhận lấy mở tờ giấy lụa ra, cúi xuống xem cụ thể.

Gần đây có khỏe không?

Trong lòng ta rất nhớ khanh. Hy vọng khanh đừng quên hiệp ước ngày đó, ta cũng sẽ giữ lời, hoàn thành tâm nguyện của khanh.

Nhìn thấy cuối thư đề lạc khoản là “Thừa Nghêu”, mắt phượng chợt lạnh lẽo, tuấn dung phủ sương lạnh. Nghiêm Tuyển mím chặt môi mỏng, xé nát thư tín rơi đầy đất.

Cảnh Thừa Nghêu, giọng điệu thật thân mật, nói với nàng như với thê tử, có thể dễ dàng nhận ra tình ý với nàng.

Còn nàng thì sao? Có phải cũng động tâm với thái tử Đông Kỳ cho nên mới giả bộ ngu dốt làm hắn chán ghét nàng.

Trên thư tín Cảnh Thừa Nghêu có viết sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng, đến tột cùng là tâm nguyện gì?

Đối với ta mà nói, có nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa cũng không so được với bầu trời rộng lớn..... Nếu như không phải Nghiêm Tuyển tiến đánh Hoa Lệ quốc, lại phải cưới con gái Hoàng thất của Hoa Lệ quốc để trấn an lòng dân thì ta đã sớm chạy trốn tới những mánh đất mênh mông, trải qua những ngày tháng tự do, cần gì phải ở trong nhà tu vàng son này?

Lời nói thì thầm đêm đó của nàng chợt hiện lên trong đầu hắn.

Hắn trở về Tử Thần cung, dùng một tay kéo mặt nạ da người xuống vứt trên ngự án, cởi áo xanh thị vệ hắn chỉ mặc bộ chiếc áo gấm mỏng, khuôn mặt trà đầy lửa giân.

Hắn hiểu ra được rằng, tâm nguyện của nàng là rời khỏi hoàng cung!

Nàng là hoàng hậu của hắn, là vợ của hắn, kể cả nàng âm thầm đối đầu với hắn, cố ý giả bộ ngu để lừa hắn làm cho hắn chán ghét nàng coi thường nàng thì hắn vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng mà nàng lại muốn rời khỏi hắn đến bên người một nam nhân khác!

Không, không thể, không có khả năng!

Nếu như hắn vẫn đối đãi với nàng như một kẻ ngu thì cũng không sao. Nhưng mà hắn lại phát hiện được diện mạo thật của nàng, sự thông minh của nàng, nét xinh đẹp của nàng, sự dịu dàng động lòng người của nàng, vẻ mặt khát vọng tự do của nàng, lúc nàng nói đến thân thế đau thương, cho dù là nàng giả bộ ngu cười ngây ngô, mỗi lời nói mỗi hành động cố ý chọc giận hắn, tất cả đều đóng chặt trong tim hắn.

Rốt cuộc thì nàng và Cảnh Thừa Nghêu có quan hệ sâu đến mức nào? Chẳng lẽ trước khi nàng vào Kim Lương đã có tình cảm với hắn?

Sự ghen tỵ trong lòng hắn che đi lý trí, che mất sự tỉnh táo.

Hắn không thể nhẫn nhịn được nữa! Mắt phượng phẫn nộ nheo lại, Nghiêm Tuyển đứng dậy đột ngột, đụng vào cung nữ đang dâng trà nóng làm đổ chén trà.

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!”. Cung tỳ thấy nước trà bắn hết lên cẩm bào của Nghiêm Tuyển sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Nghiêm Tuyển cũng không thèm nhìn một cái, lạnh lùng bước đi.

Một làn khói trăng bay ra từ trong bếp lò màu vàng, Lạc Quỳnh Anh cho cung nhân lui xuống, nàng cởi áo khoác chỉ mặc một cái áo trong gấm bạch đơn bạc, rút chiếc trâm ngọc trai ở sau đầu xuống để cho tóc dài rủ xuống như suối.

Bỗng nhiên nghe thấy ngoài điện có tiếng bước chân lộn xộn, tâm nàng vừa động muốn lấy áo khoác trên bình phong thì đã thấy có một bóng dáng cao lớn đi vào trong điện.

Nghiêm Tuyển? Tại sao hắn lại tới tẩm điện của nàng vào lúc này? Lạc Quỳnh Anh kinh ngạc tới mức quên giả bộ ngu.

“Sao nàng thấy trẫm tới đây lại kinh ngạc thế?”. Nghiêm Tuyển đi thẳng tới trước mặt nàng, mái tóc đen dài tung bay phía sau, mắt phượng tức giận híp lại, trên môi là nụ cười trào phúng.

“Bệ hạ....”.

Nghiêm Tuyển cười lạnh: “Nàng gọi sai rồi, không phải là bệ hạ mà là Nghiêm Tuyển”.

Hắn làm sao thế? Không biết bị ai đạp vào đuôi, trong mắt và trên mặt đều đầy lửa giận. Mặc dù nàng rất hoang mang nhưng nàng biết rõ không nên trêu chọc vào con thú đang cuồng nộ, vội vàng cười hì hì, giả bộ ngu ngốc không hiểu hắn đang nổi cơn thịnh nộ.

“Xin lỗi, nhất thời ta quên mất”. Nàng cười cong cong mắt, lấy lòng nói: “Tại sao người còn chưa ngủ? Chẳng lẽ ban đêm người đói bụng nên tới đây tìm ta cùng dùng bữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.