Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 79: Muôn đời không đoái thân



Thành Côn trúng phải năm thành công lực của chính mình, suýt nữa hộc ra một búng máu, ráng vận khí đè xuống, tay lại không ngừng, bất chấp nguy hiểm do nội lực cạn kiệt, tiếp tục tấn công Lộ Dao đứng giữa không chút chần chừ. Lộ Dao chỉ cảm thấy đối diện có một luồng khí âm hàn ập tới trong nháy mắt tập kích toàn thân, ngay cả hô hấp dường như cũng có thể hít lấy hàn khí xộc thẳng vào tạng phủ. Song gần như cùng một lúc, nàng cảm giác nơi eo bị siết, là Ân Lê Đình đứng xéo đằng sau quàng lấy eo nàng, vận tâm pháp Võ Đang mượn lực đả lực, cấp tốc cuốn thế tới đằng trước qua một bên, liền đó ôm nàng xoay mười mấy vòng liên tiếp hóa giải kình lực. Lúc này Du Liên Châu, Du Đại Nham và Trương Tùng Khê cướp lấy vị trí ban đầu của Lộ Dao, ba người gần như đồng thời tung chưởng phong tỏa chỉ lực của Thành Côn, tay không hề ngừng, đồng dạng là mượn lực đả lực, song lại phân chưởng lực của Thành Côn gần như một thành ba, mỗi người hóa giải một thành, còn dư không tới một nửa bị đẩy trở về. Quần hào bốn phía chỉ thấy bốn người tiếp một chiêu nhanh như chớp, liền đó ai nấy đều thối lui hơn mười bước mới đứng lại được. Tuy mấy người Du Liên Châu thối lui nhiều bước nhưng ngừng lại là đứng vững được. Còn bên này sắc mặt Thành Côn tái xanh mang theo mấy phần xám xịt, thật sự dọa người.

Kết quả cuộc chiến này thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Trận pháp và chiêu thức của năm người có đủ rộng mở, đủ hùng hồn, đủ linh động, phối hợp nhịp nhàng cực kỳ ăn ý như một, thật sự khiến người thán phục. Tuy mười chiêu này không có chiêu nào tấn công song lại phân lực mượn lực, khiến Thành Côn bị thương bởi nội lực của chính mình.

Lúc này Ân Lê Đình và Lộ Dao không bận tâm được nhiều đến thế, hai người vội vàng xông lên, Ân Lê Đình nôn nóng hỏi: “Nhị ca tam ca tứ ca sao rồi? Có bị thương không?”

Mấy người còn chưa kịp lắc đầu, Lộ Dao đã vươn tay bắt mạch, tuy mạch đập ba người hơi gấp nhưng mạnh mẽ không có dấu hiệu nội thương. Du Đại Nham nói trước: “Chúng ta không sao cả, chính sự quan trọng, Tiểu Lộ.” Trương Tùng Khê cũng đưa mắt ra hiệu cho hai người yên tâm. Bấy giờ cả hai mới khẽ thở phào, quay đầu nhìn Thành Côn.

Thành Côn bị thương không nhẹ, quanh thân có một luồng hàn khí xâm nhập mạch đập của lão. Lão căm hận nhìn Lộ Dao trừng trừng, ánh mắt như kiếm. Lộ Dao chẳng hề bận tâm đi tới gần, mỉm cười, đảo đôi mắt to tròn, lên tiếng: “Thành Côn Thành tiền bối, lần này đã tâm phục khẩu phục chưa?”

Thành Côn phẫn hận nghiến răng: “Tiểu bối nhà ngươi càn quấy như thế, lão phu há để mặc ngươi làm nhục, chụp thêm mấy tội danh không có?! Hôm nay…”

Nói còn chưa xong đã bị Lộ Dao búng tay cắt ngang: “Đủ rồi đủ rồi, đằng sau không cần nói nữa. Ta đoán được lão hồ ly như tiền bối nào dễ nhận thua. Cho nên ấy mà, tất nhiên sớm đã đề phòng chiêu này của tiền bối rồi. Hôm nay đông người thế này, xem cũng xem mệt rồi, ta bớt một ít việc đi. Giờ tiền bối có thể đè huyệt Thiên Đột một chút, xem có phải trước mắt trắng xóa không? Lỗ tai có nghe tiếng nhạc loáng thoáng truyền tới không?” Nói rồi nháy mắt, vẻ mặt khó dò. Thành Côn thấy thế, trong lòng chùng xuống, không nhịn được đè huyệt Thiên Đột, thấy quả nhiên trước mắt dường như có tia sáng xẹt qua, trắng xóa một mảnh, còn kèm theo âm thanh không rõ rệt loáng thoáng như tiếng nhạc lướt qua bên tai. Chưa kịp hoàn hồn thì nghe giọng Lộ Dao như từ xa lại gần: “Mới rồi quên nói với tiền bối, thuốc này chẳng những có thuốc viên, vãn bối rảnh rỗi còn làm thêm một liều thuốc bột, hít là trúng, hiệu quả còn tốt hơn thuốc viên nhiều. Vừa rồi thế công của tiền bối quá mạnh, vãn bối căng thẳng quá vẩy ra không ít. Triệu chứng của tiền bối bây giờ, cho thấy thuốc công hiệu rồi đó. Đợi lát nữa, sắc trắng trước mắt tiền bối sẽ trở nên xinh đẹp tươi rói, vậy là chúng ta có thể hỏi han tiền bối rốt cuộc mấy năm nay đã làm những gì. Nói rõ ràng, cũng đỡ mắc công người ta ngờ vực đúng không?”

Thành Côn đột ngột trợn tròn mắt, biết rõ nàng cố ý song lại bất lực: “Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm! Lão phu tung hoành nửa đời, hôm nay lại bị con nha đầu ranh nhà ngươi dạy dỗ!”

Lộ Dao nhún vai, ánh mắt lại đầy ý cười gian xảo “Nào có, nào có, tiền bối quá khen. Lộ Dao chẳng qua là một đại phu, chút đạo hạnh nhỏ nhoi sao bằng tiền bối cáo già, ngay cả võ nghệ cũng không bì kịp. Có điều hôm nay võ lâm tiền bối tại đây nhiều như thế, đợi tiền bối nói rõ ràng chuyện cũ năm xưa xong, có phải bị gán tội hay không tự có lý giải. Hơn nữa đến chừng đó không cần Lộ Dao ra tay nữa, tự khắc có cao thủ ở đây đích thân ra tay.” Nói rồi quay người kéo tay Ân Lê Đình đứng bên, cười nói: “Lục ca, huynh nói có phải không?”

Dưới ánh mắt lom lom của quần hùng giang hồ, Lộ Dao chẳng hề ngượng nghịu thản nhiên như thế làm tim Ân Lê Đình đập rộn, liền đó tâm tình nhảy nhót “Là đúng hay sai, tự có công luận giang hồ, Tiểu Dao bây giờ muội không cần quá nhọc lòng nữa.” Hai câu nói, câu trước vang dội mạnh mẽ, câu sau lại dịu dàng vô hạn. Nói chưa dứt đã thấy Lộ Dao đảo đôi mắt long lanh chớp mắt với mình.

“Thành tiền bối, thế nào, có phải ánh sáng trước mắt xinh đẹp rực rỡ lên một chút rồi không?”

Lúc này lòng Thành Côn lạnh buốt, cũng căm hận tột cùng, trong khoảnh khắc phát hiện quả thật ánh sáng trước mắt rực rỡ hẳn lên như Lộ Dao nói, ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng nói bên tai lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Lúc này trong sân chưởng môn, trưởng lão sáu đại phái đều có mặt đầy đủ, còn mấy hàng cao thủ của Thiên Ưng giáo, công phu Thành Côn có cao mấy cũng không địch lại chừng đấy người liên thủ. Thành Côn rõ ràng, nếu bị Lộ Dao moi ra lời thật, sợ là cao thủ tại đây đều không bỏ qua cho mình, đến chừng đó e rằng sẽ toi mạng đương trường dưới sự liên thủ của mọi người. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, đạo lý này lão hiểu hơn ai hết, thành thử quyết tâm, dốc hết chút sức lực cuối cùng, vận đủ kình lực dùng khinh công, vỗ một chưởng về phía Lộ Dao và Ân Lê Đình đứng chắn trước mặt, cướp lấy một con đường lui.

Ai ngờ Lộ Dao và Ân Lê Đình căn bản không muốn cản lão, Võ Đang mọi người chờ chính là hành vi trốn chạy này của Thành Côn. Ân Lê Đình kéo Lộ Dao nhảy lui ra sau tránh né chưởng phong của Thành Côn, mặc lão nhảy vọt lên cướp đường mà chạy. Công lực Thành Côn thâm hậu, bị trọng thương mà vẫn nhảy bật lên đáp xuống ngọn cây gần nhất, thi triển thân pháp tính chạy. Như thế, lời Lộ Dao nói là thật hay giả không cần tra hỏi nữa, rõ ràng nếu không chột dạ, cần gì đang trọng thương còn gấp gáp trốn đi như thế.

Lúc này chưởng môn các phái cách sân hơi xa, mắt thấy Thành Côn muốn cướp đường mà đi, Lộ Dao và Ân Lê Đình lại chẳng nóng lòng, thậm chí còn không nhìn Thành Côn nữa mà nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lộ Dao cảm giác tay Ân Lê Đình nắm hơi chặt, cười cực kỳ ngọt ngào, Ân Lê Đình nhìn Lộ Dao bình yên vô sự, cười nói thong dong, tảng đá lơ lửng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống. Ngược lại, Diệt Tuyệt và Tông Duy Hiệp lập tức nhảy lên, cấp tốc đuổi theo, khổ nỗi khoảng cách vốn xa, Thành Côn lại dốc toàn lực chạy trốn, nhất thời khoảng cách càng xa hơn. Ngay lúc hai người giận dữ đuổi theo thì thấy trên đường đi của Thành Côn không biết từ đâu nhảy ra hai bóng người một trắng một xám, thân pháp nhanh như chớp giật cấp tốc xông tới nghênh đón Thành Côn. Lúc này trước mắt Thành Côn đã lờ mờ, chỉ phán đoán được phương hướng người tới song không nhìn ra diện mạo, nhưng lệ khí dày đặc thì cách ba trượng cũng cảm giác được. Thành Côn bị trọng thương bởi Chân Võ Thất Tiệt trận trước, kế đó lại miễn cưỡng vận công, sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Thành ra, lúc hai chưởng một trái một phải của hai người đối diện đánh trúng người, lão đã vô lực tránh né. Hai người bỗng dưng xuất hiện này chính là Dương Tiêu và Phạm Dao. Lúc Phó Thu Nhiên và Lộ Dao thiết kế toàn bộ sự việc hôm nay đã dự đoán được bước này, sớm đã nhờ vả hai người. Ban đầu đánh nhau không cần xuất hiện, chỉ ra tay lúc này vì lấy mạng Thành Côn. Vả lại hai người cảm thấy chuyện này chung quy cũng do Minh giáo mà ra, kết thúc trong tay Minh giáo tả hữu nhị sứ cũng là đương nhiên. Dương Tiêu đã nghe chuyện Thành Côn từ miệng Phạm Dao và Phó Thu Nhiên, thế nên một chưởng này vận hết công lực toàn thân vỗ ra. Phạm Dao động thủ với Thành Côn mấy lần, vì lấy mạng lão càng xuống tay không lưu tình. Hai người chỉ cầu tốc chiến tốc thắng, chiêu thức cực nhanh, gần như đồng thời đánh trúng chỗ yếu hại nơi bụng Thành Côn. Thành Côn bị một kích này, tâm mạch bị thương quá nặng, tứt thì đứt hơi.

Lúc này Diệt Tuyệt và Tông Duy Hiệp đã đuổi đến nơi nhưng chỉ có một chưởng của Tông Duy Hiệp đánh trúng hậu tâm Thành Côn. Mà Diệt Tuyệt, nhìn thấy Dương Tiêu áo trắng đột ngột thu Ỷ Thiên kiếm lại, nhìn trừng trừng gương mặt Dương Tiêu, giây lát không nói hai lời chuyển hướng Ỷ Thiên kiếm đâm thẳng về phía Dương Tiêu. Hai mắt Dương Tiêu nheo lại, khóe môi nhếch lên hơi nở nụ cười, ống tay áo dài vải thô trắng phất lên, hất ra một chiêu chênh chếch, hoàn toàn không hỗn chiến với Diệt Tuyệt, mở miệng: “Phạm huynh đệ, đi thôi.” Nói rồi khinh công dưới chân không ngừng, nhanh nhẹn lướt đi. Diệt Tuyệt cấp tốc đuổi theo, khổ nỗi khinh công kém một bậc, không tới một lát đã bị Dương Tiêu bỏ rơi, song vẫn một mực đuổi theo không buông “Dương Tiêu, tên tiểu tặc này đừng chạy! Đấu với lão ni ba trăm hiệp đã!”

Phạm Dao ở bên đang muốn xem náo nhiệt, nghe Dương Tiêu gọi cũng không tiện ở lại, quét mắt quan sát toàn trường, thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao sóng vai mà đứng, mỉm cười nhìn hai người nháy mắt cực nhanh, kế đó trong tiếng bàn luận râm ran của quần hùng quay lưng bỏ đi, phút chốc sau đã biến mất trên đường núi.

Hai người tới rồi đi bất quá giây lát, như kinh hồng thoáng qua, trong sân cơ hồ không ai nhận ra, mãi đến khi nghe Diệt Tuyệt quát lên giận dữ mới có người đoán ra thân phận hai người.

Lộ Dao và Ân Lê Đình thấy hai người đi xa, cũng không bận tâm gì khác nữa, vội vàng lên kiểm tra xác Thành Côn. Lộ Dao cẩn thận kiểm tra, ba lần bốn lượt xác nhận tâm mạch Thành Côn đã đứt, hoàn toàn tắt thở, thực sự đã chết rốt cuộc cũng thở hắt ra. Mấy ngày nay lao tâm lao lực, lại thêm trận ác đấu hôm nay, quả thật tốn quá nhiều tâm sức của nàng. Bây giờ mọi sự đã xong, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Về phần Ân Lê Đình, từ hôm Trung Thu nghe Phó Thu Nhiên và Lộ Dao trình bày kế hoạch cho Võ Đang chư hiệp, trái tim liền bị treo lên, cứ sợ lúc mọi người kịch đấu Lộ Dao sẽ bị thương. Càng huống chi Lộ Dao phải trực diện nói chuyện công kích Thành Côn mấy lần, chàng càng sợ Thành Côn đột ngột bùng nổ đả thương nàng, thành thử hôm nay, từ lúc Lộ Dao bắt đầu đối diện Thành Côn, cơ hồ tay chàng chưa từng buông lỏng trường kiếm. Cuối cùng hai người cũng buông bỏ nỗi lo trong lòng, kề vai mà đứng, hai bàn tay năm ngón tay quấn quít dưới ống tay áo, không cần ngôn ngữ mà tâm ý tương thông, nhất thời, nơi quần hùng giang hồ tụ hội này lại sinh ra mấy phần tình cảm dịu dàng hòa hoãn.

Một phen biến cố, quả thật vượt xa dự đoán của các phái. Đến lúc này, có người bừng tỉnh ngộ, có người quay mặt nhìn nhau, có người thổn thức vô hạn, nhiều hơn cả là những người quan tâm hướng đi của Đồ Long đao. Thành Côn chạy trốn trước khi chết, khác nào thừa nhận lời Lộ Dao nói là thật, song không ít sự tình mọi người vẫn không hiểu rõ đầu đuôi, lúc này tất cả đều nhìn về phía Võ Đang. Nhưng giờ khó khăn lắm Lộ Dao mới buông lỏng, thể lực lại bị tiêu hao quá lớn sau trận kịch đấu, nào để tâm được đến bao nhiêu ánh mắt của những người không liên quan như thế, nắm tay Ân Lê Đình một câu cũng không muốn nói. Mấy người Du Liên Châu thấy thế bèn bước lên giải thích chuyện Thành Côn cấu kết Nhữ Dương Vương phủ, mưu đồ suy yếu thế lực giang hồ cho các phái biết. Võ Đang chư hiệp đương nhiên rành rẽ quy củ lễ tiết giang hồ, làm loại chuyện này nhẹ nhàng không tốn chút sức. Ngược lại thả cho hai người Lộ Dao Ân Lê Đình trốn đằng sau thảnh thơi.

Ân Lê Đình móc khăn tay trong lòng, nhúng nước trong túi nước cho ướt rồi đưa Lộ Dao “Nếu mệt thì lau mặt trước, sẽ dễ chịu hơn chút. Chúng ta sẽ được về nhanh thôi.”

Lộ Dao đón lấy, khẽ dỗi: “Ôi, chuyện nào của giang hồ các huynh cũng tốn sức hết. Giày vò từ sáng sớm, còn mệt hơn muội chẩn bệnh buổi sáng nhiều.” Tuy nói như thế song ý cười trên mặt không hề suy giảm.

Ân Lê Đình đang định mở miệng thì bỗng nghe một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: “Lộ cô nương thật là có bản lãnh! Loại thuốc ép người ta nói thật này đúng là thần kỳ!”

Lộ Dao và Ân Lê Đình đồng thời quay đầu, thấy Diệt Tuyệt mặc đạo bào rộng thùng thình màu đen, lạnh lùng nhìn Lộ Dao chòng chọc “Lộ cô nương có loại thuốc này, người giang hồ chúng ta đều phải e sợ ba phần.”

Hai câu khiến quần hùng chung quanh nghe được rùng mình. Vừa rồi lúc Lộ Dao đề cập loại thuốc này với Thành Côn, không ít người nghe mà đổ mồ hôi lạnh. Dù sao ai cũng có chuyện không muốn người khác biết, nghe được tác dụng của loại thuốc này, không khỏi thầm may mắn người Lộ Dao đối phó là Thành Côn mà không phải mình.

“Thuốc này của Lộ cô nương, nếu rơi vào tay người cố ý, e rằng giang hồ đều bị người ta chế ngự. Đến chừng đó, chẳng phải lại ra một Thành Côn khác sao?” Câu này Diệt Tuyệt sư thái nói cho quần hùng chung quanh nghe, cố ý làm khó Lộ Dao. Bà ta nhận định Lộ Dao tất có liên hệ với hai người Dương Tiêu và Phạm Dao, lại thêm vừa rồi đấu với Dương Tiêu không có kết quả, bây giờ sực nghĩ ra Lộ Dao.

Lúc này tâm tình Lộ Dao rất tốt, nghe xong cũng không giận, mỉm cười nói “Không giấu gì sư thái, đây cũng là lần đầu tiên Lộ Dao nghe nói đến loại thuốc này.”

Quần hùng bốn phía không ai không ngẩn ra, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Thật ra là ta lừa Thành Côn mà thôi, trên đời này đào đâu ra loại thuốc đó chứ? Ta dùng chẳng qua là mông hãn dược hơi cải biến phương pháp phối chế, thêm vào một ít bột a phù dung mà thôi. Có thể khiến trước mắt người ta trắng xóa, bên tai loáng thoáng âm thanh ảo giác. Có điều chỉ một lát là hết liền. Còn mấy cái đằng sau đều là ta lừa cho Thành Côn nói thật cả. Tại lão có tật giật mình, chịu không nổi mới muốn chạy trốn, mới chứng minh lời ta nói không giả.”

Lần này, tiếng xôn xao của chưởng môn đệ tử các phái, quần hùng giang hồ cơ hồ bùng nổ trong nháy mắt. Lộ Dao nhún vai tỏ vẻ vô tội nhìn Diệt Tuyệt sư thái: “Sư thái, cái này gọi là binh bất yếm trá, đối phó với lão hồ ly như Thành Côn không dùng chút thủ đoạn sao được? Nếu không giang hồ này còn bao nhiêu người chết nữa?”

Nói một hơi chẳng những Diệt Tuyệt sư thái ngọng miệng không nói, ngay cả quần hùng giang hồ, các phái nghe xong thiếu chút cũng lòi mắt ra. Lộ Dao nói xong, quang minh chính đại bày ra bộ dạng mệt mỏi không muốn nhiều lời, khiến ánh mắt mọi người đồng thời chuyển hướng sang Ân Lê Đình. Hôm nay từ đầu chí cuối, Lộ Dao và Ân Lê Đình chưa từng rời nhau một chút, mắt đi mày lại, thi thoảng thì thầm cười nói, lại thêm sự ăn ý vô hình giữa hai người, không ít người nhận ra gì đó, hơn nữa bình thường thanh danh uy vọng của Võ Đang thất hiệp cực cao, mọi người cùng chung ý tưởng chờ chàng xác nhận. Ân Lê Đình khẽ gật đầu: “Chuyện này quả thật như lời Tiểu Dao nói, do chúng ta thiết kế Thành Côn, chỉ vì moi ra lời thật.” Kế đó nhìn Lộ Dao, chắp tay nói với mọi người: “Nếu chư vị tiền bối có gì chưa hiểu, sau này có thể tìm Võ Đang phái ta. Hôm nay Tiểu Dao ác đấu một bận, tinh thần mệt mỏi cần nghỉ ngơi sớm, mong chư vị đừng làm khó.”

Mọi người thấy Ân Lê Đình gật đầu thừa nhận lời Lộ Dao, tuy kinh ngạc nhưng vẫn không thể không tin. Chỉ vì chuyện hôm nay thật sự quá bất ngờ, nhất thời không biết làm như thế nào. Lúc này ngược lại chưởng môn các phái đều nổi lên nghi ngờ, muốn biết vì sao Lộ Dao lại biết được nhiều bí mật giang hồ như thế. Song lời Ân Lê Đình mới rồi rõ ràng không muốn mọi người hỏi tiếp, các chưởng môn đều coi trọng thân phận không tiện khó xử Lộ Dao. Cộng thêm bây giờ thân phận Thành Côn bị vạch trần, cái gọi là biết tin tức Đồ Long đao và Tạ Tốn cũng khó mà làm mọi người tin tưởng, thế nên không tới một lát, mấy bang hội nhỏ như Hải Sa, Tam Giang ít người lanh lẹ, lập tức giải tán. Còn chưởng môn mấy đại phái, trù trừ nửa ngày, tuy không cam lòng chuyện Đồ Long đao và Tạ Tốn song cũng không thể tỏ thái độ quá rõ ràng, cuối cùng đành dẫn đệ tử trước sau rời đi. Chỉ có đệ tử Thiếu Lâm thu dọn thi thể Thành Côn, thủ pháp dịch dung này khá là kỳ diệu, nhất thời thế mà không phân biệt được thật giả, đành khiêng về trước, sau đó lại tra xét thân phận Viên Chân.

Bên này Lộ Dao nhìn quần hùng xuống núi, thở ra một hơi thật dài. Tuy biết các phái vẫn còn nghi ngờ vì sao mình biết nhiều bí mật như vậy nhưng rốt cuộc đó không phải chuyện họ quan tâm, chỉ mong qua một thời gian sẽ bị quên đi trong mớ lời đồn lộn xộn trên giang hồ.

Ước chừng nửa khắc, khoảng đất trống rộng thênh thang chỉ còn lại Võ Đang mọi người. Sự tình trù tính bấy lâu cuối cùng cũng kết thúc. Giờ mấy sư huynh đệ nhớ lại võ công Thành Côn thi triển mới rồi, may mà có Chân Võ Thất Tiệt trận, bằng không nếu đơn đả độc đấu, thật sự là hung hiểm vô cùng. Bây giờ tất cả bình an vô sự, nhìn nhau mà cười, tình đồng môn thủ túc trong đó không cần nhiều lời. Lúc này Du Liên Châu đi đến trước mặt Lộ Dao “Mấy ngày nay Tiểu Lộ và Phó trang chủ hao hết tâm tư vì chuyện Thành Côn, càng lao tâm khổ tứ vì chuyện ngũ đệ bấy lâu, ác đấu một trận càng nguy hiểm. Hôm nay may có diệu kế này vạch trần người kia, bằng không lưu lại tai họa khôn cùng. Một loạt chuyện trước sau, Võ Đang ta không thể tạ bằng lời nữa, phần tình nghĩa này ghi khắc trong lòng.” Xưa nay Du Liên Châu làm người nghiêm túc trầm mặc kiệm lời, nhưng chính mắt nhìn Lộ Dao tận tâm tận sức tính toán vì Trương Thúy Sơn hơn nửa năm nay, hôm nay còn bị cuốn vào tranh đấu giang hồ, vì thế lời này xuất phát từ tận đáy lòng, từng câu từng chữ khiến người ta động tâm.

Lộ Dao thấy Du Liên Châu như thế, hoảng hồn nhảy dựng lên, lập tức đứng thẳng người, xua tay liên tục: “Sao Du nhị ca lại xa lạ như thế? Lộ Dao xem chư vị là bằng hữu, tốn chút tâm tư là chuyện nên làm mà.” Nói rồi sờ mũi cười: “Càng huống chi nếu không có Chân Võ Thất Tiệt trận của các vị, chút công phu cỏn con này của ta cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhìn Thành Côn, làm gì dám động thủ. Lần này trái lại có cơ hội để lộ công phu trước mặt quần hùng một hồi, cơ hội hiếm có nha!”

Du Đại Nham nghe xong cười lớn: “Nhị ca, Tiểu Lộ có một câu nói đúng đó. Muội ấy không phải người ngoài cần gì nói mấy cái này?” Dứt lời mỉm cười quan sát Lộ Dao và Ân Lê Đình đang đứng sóng đôi nhau “Lục đệ, đệ nói có phải không?”

Một câu ngầm hứa hôn như thế làm mặt Ân Lê Đình xoạch cái đỏ bừng, cúi đầu làm thinh không nói, mắt lại lặng lẽ liếc Lộ Dao, bàn tay dưới ống tay áo càng siết chặt hơn.

Lộ Dao cảm giác nhiệt độ nơi tay tăng đột ngột, cắn môi đang định dùng biện pháp cũ lấp liếm cho qua thì thấy mắt Trương Tùng Khê hơi cong lên, trong mắt xẹt qua chút ánh sáng, cười nói: “Mới rồi chiêu Thái Ất kiếm pháp của Tiểu Lộ dùng khá có tinh túy của công phu Võ Đang ta! Lục đệ không uổng công dạy.”

Lộ Dao nghe chàng dời đề tài, cũng bất chấp cụ thể là nó gì, vội vàng tiếp lời: “Đúng đó, mấy chiêu kiếm pháp này lục ca dạy cực kỳ tỉ mỉ, mỗi một thức đều so chiêu luyện tập với muội nhiều lần, rất vất vả.”

Trương Tùng Khê lại cười tươi rói, ánh sáng lấp lóa trong mắt, thong thả mở miệng: “Thái Ất kiếm pháp là một môn công phu tinh túy trong Võ Đang kiếm pháp ta, chiếu quy củ giang hồ không thể truyền cho người ngoài. Tiểu Lộ học thành thạo như thế, lần này lục đệ về núi e là bị phạt rồi, phỏng chừng không tránh được bị nhốt vào phòng tối năm ba tháng.”

Xưa nay không rành quy củ giang hồ, Lộ Dao nghe xong trợn mắt: “Hả?!”

[85] Là hiện tượng giữa ban ngày xuất hiện mười hai cầu vồng màu trắng vắt ngang qua mặt trời, hiện tượng này xảy ra lúc Đức Phật viên tịch. Trong câu này, nó tả thanh kiếm của Ân Lê Đình đột ngột xuất hiện chính giữa hai thanh kiếm của Lộ Dao, màu trắng của kiếm như là cầu vồng màu trắng giữa ban ngày ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.