Nghỉ tạm một lát,
Thẩm Tĩnh Sơ dìu Ninh thị chậm rãi xuống núi, trở lại chỗ xe ngựa, nha
hoàn giúp đỡ Ninh thị và Tĩnh Sơ lên xe. Xe ngựa hướng về thành, khoảng
nửa ngày đã đến được cửa thành.
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài, nhớ tới hoàn cảnh của mình kiếp trước lúc gả cho Lý Thế Hành,
ngày nào cũng ru rú trong nhà, rất ít ra khỏi cửa, hôm nay thấy cảnh
tượng phồn hoa này lại có chút hoài niệm, muốn tận hưởng một chút thời
gian, bèn hướng Ninh thị làm nũng “Mẫu thân, nữ nhi hơi đói, muốn ăn
bánh thủy tin của Tùng Hạc lâu. Nếu đã ở ngoài, không bằng mình ăn chút
điểm tâm rồi về?”
Ninh thị chạm nhẹ chóp mũi nàng, cười “Đồ tham ăn” rồi ra lệnh Bảo Âm cho xe chạy tới Tùng Hạc lâu.
Xe ngựa dừng ở Tùng Hạc lâu, sáu người cùng lên nhã gian lầu hai, Thẩm
Tĩnh Sơ chọn ngồi cạnh bàn chỗ cửa sổ, ánh náng ấm áp chiếu vào, nhìn kẻ ăn xin ven đường bên dưới, Tĩnh Sơ hạ lệnh Noãn Tuyết cầm chút bạc đi
đổi tiền, bố thí cho bọn họ.
Ninh thị nhìn cử chỉ hành vi của Tĩnh Sơ cảm thấy an lòng hơn, nữ nhi dường như đã không còn nhỏ nữa. Tĩnh Sơ
nhìn những kẻ ăn mày hớn hở đón nhận tiền, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn
nhiều.
Điểm tâm chưa dọn lên, Tĩnh Sơ vẫn vui vẻ nhìn người qua lại
bên dưới. Ninh thị thấy ít có cơ hội ra ngoài, không ngăn cản nàng vui
vẻ, bản thân chỉ ngồi nhấm nháp trà. Thẩm Tĩnh Sơ trong mắt tràn đầy ý
cười, sau khi trọng sinh, nàng cảm thấy cuộc sống tuyệt vời biết bao,
nàng nhất định phải quý trọng hạnh phúc mình có được.
Tất cả đều tuyệt vời như vậy.
Bỗng nhiên, ý cười trong mắt nàng vụt tắt.
Nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía xa, tay áo màu lục nhẹ nhàng phất
phơ theo bước chân của hắn. Biểu cảm trên mặt nàng cứng ngắc, hô hấp như dừng lại.
Nàng dường như có thể nghe thấy có tiếng sấm norod dùng
trong lòng, làm cho thân thể gầy yếu run lên, nàng giống như ngừng thở,
gắt gao nhìn chằm chằm kẻ kia. Đúng vậy, hắn chính là Lý Thế Hành, không một chút biểu cảm, ánh mắt lãnh khốc như sương, cả đời này nàng cũng
không quên được. ĐỜi trước, nàng không thể cưỡng lại ánh mắt lạnh lùng
đó, đến nỗi không phát hiện ra được những lúc dạt dào tình cảm là vì
muốn thiết kế cạm bẫy.
Nàng không tự giác nắm chặt tay, đến lúc móng
tay bấm sâu vào da thịt mới cảm thấy nỗi đau thấu xương. Nàng lấy lại
bình tĩnh, bỗng nhiên vô cùng bình tĩnh “Noãn Tuyết, tiền vừa mới đổi
còn không?”
Nàng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn kẻ dưới lầu, giọng nói hơi lạc đi.
Noãn Tuyết không biết nàng muốn làm gì, chỉ đáp lời “Vâng còn ạ”
Thẩm Tĩnh Sơ buông tay, Noãn Tuyết đem túi tiền dâng lên, nàng bèn mở túi và hạ lệnh “Một chút tiền vừa rồi không đủ thành tâm, hôm nay là vì cầu
phúc cho Thẩm gia, phải tiêu nhiều hơn chút mới đúng”
Nàng chưa nói xong thì đã đem hết tiền đổ ra ngoài, lớn tiếng hô “Tiền rơi!”
Dân chúng bên dưới lầu nghe được “Tiền rơi!” thì sửng sốt, lập tức thấy
đồng tiền bay đầy trời đang rơi xuống, còn tưởng là mộng, đến lúc tiền
nằm yên trên đất rồi mới như sực tỉnh, tranh nhau nhặt lấy. Có người đem tiền cắn thử, la to lên “Tiền thật!” Mấy người buôn bán xung quanh cũng không đứng yên, xông vào tranh cướp.
Lý Thế Hành hôm nay tâm
tình rất tốt, tuy rằng bên ngoài không biểu hiện nhưng không khỏi suy
nghĩ đến hai ngày sau hắn có thể dụ dỗ Thẩm phủ Lục nương, sau đó lợi
dụng cả Thẩm gia cùng Ninh gia. Như vậy, đế vị hắn muốn sẽ ngày càng gần hơn.
Nếu không phải vốn dĩ hắn trời sinh tính tình đạm mạc, chỉ
sợ không nhịn được biểu lộ vui sướng như thế ra ngoài mặt rồi. Bước chân nhẹ nhàng, tay áo đong đưa, biểu đạt chủ nhân tâm tình đang rất tốt.
Tính canh giờ thì đầu giờ Ngọ, hắn đã quên mất là cùng Thẩm Tĩnh Di ước định nên mới tới lúc này là giờ Ngọ hai khắc, giai nhân hẳn đang mong chờ
hắn tới lắm đây.
Lững thững đến gần khách sạn Duyệt Lai bỗng nhiên có giọng nữ hô “Tiền rơi”. Lý Thế Hành còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên nhóm ăn xin đang ngồi yên ven đường bỗng nhiên xông
ra, chen chúc lẫn nhau.
Lý Thế Hành bị người chen lấn, nhíu mày khó
chịu, đang muốn răn dạy thì lại bị người đẩy lảo đảo, chưa đứng vững thì lại một đám người khác xông tới, làm hắn không rõ phương hướng. Lý Thế
Hành cũng không phải không có chút công phu, chính là mấy lượt xô đẩy
này hắn bất ngờ không kịp đề phòng, xung quanh lại rất hỗn loạn, lại là
đám dân chúng trói gà không chặt, hắn có chuyện quan trọng, thật sự
không thể chấp nhặt với bọn họ.
Lý Thế Hành trong lòng chán ghét, bọn thảo dân kiến thức hạn hẹp, chẳng qua là mấy đồng tiền lẻ, bọn họ
bộ dạng nghèo kiết xác, hắn còn ngửi thấy mùi chua tởm lợm. Thì ra là
một kẻ ăn mày tả tơi xô xát bên người hắn, Lý Thế hành buồn nôn, một bên bị đám người chèn ép, một bên ra sức rời khỏi đám người này.
Đến lúc hắn thật sự rời khỏi được, nhẹ nhàng thở ra, sửa sang lại quần áo, thì
cảm thấy trên người có mùi hôi thối, không khỏi che miệng mũi, nén sự
bực bội bước vào khách sạn Duyệt Lai.
Theo thói quen bước lên lầu,
vào bên phòng cố dịnh, Lý Thế Hành mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng suy
nghĩ nên tắm một cái, xóa sạch mùi khó chịu. Vỗ nhẹ quần áo, bỗng nhiên
hắn phát hiện đã mất đi ngọc bội!
Đó là khối ngọc bội tốt nhất của hắn!
Đồ ăn mày chết tiệt! Trong lòng mắng thầm, mở ra cửa sổ, hắn vẫn thấy đám tranh cướp tiền!
Hắn oán hận mắng một tiếng, hôm nay rõ ràng là ngày đẹp, mặt trời sáng lạn, trời xanh trong động lòng người, nhưng lại bị trận hỗn loạn này làm
phiền tâm tình!
Hắn bực mình lẩm bẩm “Cũng chẳng biết là nữ nhân
nhà ai lại không quy củ như vậy, dám làm ra hành vi gây mất trật tự
trước dân chúng như thế, có cố ra vẻ lớn tiếng gây chú ý, thật đáng đánh hai mươi trượng”.
Đang muốn bước ra ngoài, trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, nhớ tới nữ nhân và chuyện sắp xảy ra, Lý Thế Hành cuối cùng
cũng đem sự hờn giận kia đè ép xuống.