Đích Nữ Bình An

Chương 29



"Đúng vậy! Nàng dâu lão Ngũ nhanh dẫn thân gia phu nhân đi xuống nghỉ ngơi đi, hai tỷ muội ngươi cứ ôn chuyện, đến buổi tối thì đến phòng khách, trong phủ ta cũng nên thiết yến đón gió tẩy trần cho thân gia phu nhân." Lão thái thái ở một bên nhìn ra được thân phận của Quý phu nhân không thấp như phỏng đoán của Nhị phu nhân, nhất định là có lai lịch lớn, không cớ gì lại đi đắc tội với người ta, huống chi người ta còn là khách ở xa tới.

Quý phu nhân cũng vừa tới Phùng gia, rất nhiều tình huống không hiểu rõ lắm, nếu xử lý không tốt sợ muội muội mình ở nhà chồng sẽ không có chỗ đặt chân, nhìn lại Dương thị một chút, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, tinh thần cũng không tốt, liền muốn trước hết để nàng ấy trở về viện nghỉ ngơi rồi nói sau, hết thảy còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Vì vậy, đám người Quý phu nhân và Bình An hành lễ với lão thái thái, đỡ Dương thị trở về trong viện Ngũ Phòng, Phùng Ngũ Gia vẫn đi theo sau lưng mọi người, sắc mặt rất không dễ nhìn.

Trở lại trong viện, mấy người đi đến đại sảnh chính phòng ngồi, Quý phu nhân sai nha hoàn ma ma bên cạnh mình đi lấy nước cho Dương thị rửa mặt, lại đến phòng bếp hầm cháo tổ yến tới hầu hạ Dương thị ăn xong, lúc này Dương thị mới trở lại bình thường, bắt đầu khóc lóc kể lể với Quý phu nhân. Quý phu nhân ở một bên nghe uất ức mà Dương thị phải chịu trong những năm này, rất chua xót đau lòng, không nhịn được hung ác liếc mắt xem thường nhìn Phùng Ngũ Gia ngồi ở gần cửa. Phùng Ngũ Gia tự biết đuối lý, buồn bực ngồi ở một bên không dám hé răng.

Lúc này lại thấy ngoài cửa có nha hoàn tới.

"Ngũ Gia, Tiểu Trương di nương mời ngài qua đó một chuyến."

"Chuyện gì?" Phùng Ngũ Gia lại không giống trước kia, bị Tiểu Trương di nương dùng một đầu ngón tay là có thể quyến rũ đi qua đó, hôm nay lại ngay trước mặt người nhà mẹ đẻ của Dương thị, một chút mặt mũi vẫn phải có, sao có thể để một di nương chạy đến trong phòng chủ mẫu tới kêu hắn thì đi luôn được. "Có chuyện thì nói, không có việc gì thì xuống đi!"

Tuy Dương thị đang nói chuyện với Quý phu nhân, nhưng thấy nha hoàn của Tiểu Trương di nương tới đây gọi Phùng Ngũ Gia, ánh mắt liền ảm đạm, nghe thấy Phùng Ngũ Gia lại khác ngày thường đi cự tuyệt Tiểu Trương di nương, trong lòng Dương thị tức giận la ầm lên với hắn: "Ngươi đi đi! Làm sao ngươi lại không đi? Ngươi đã sớm mặc kệ sống chết của mẹ con chúng ta rồi cơ mà!"

Phùng Ngũ Gia biết hôm nay Dương thị có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không dám cùng nàng so đo nhiều, cúi đầu ngồi ở một bên không lên tiếng.

Nha hoàn kia chạy trở về chỗ của Tiểu Trương di nương, nhưng chốc lát sau lại chạy trở lại.

"Tiểu Trương di nương bị đau ngực, nói đau không chịu nổi rồi."

"Vậy mời đại phu đi, tới tìm ta làm cái gì?" Sắc mặt Phùng Ngũ Gia không tốt hướng về phía nha hoàn quát lên.

Thấy nha hoàn kia trở về đáp lời, Quý phu nhân không khỏi nhăn mày lại, trong nội viện này di nương cũng quá không hiểu quy củ rồi, cũng không biết Tam muội ở trong viện này đã nhẫn nhịn như thế nào đây, lại để cho người ta xem thường như vậy, hoàn toàn không đem người chủ mẫu là nàng ấy để ở trong mắt.

"Tiểu Trương di nương này chính là người năm trước ngươi nói cho ta ở trong thư đấy à." Quý phu nhân hỏi Dương thị.

Dương thị gật gật đầu, trên mặt vô cùng chua xót, tận lực tránh đi đề tài này, hỏi: "Đại tỷ, sao tỷ tới không gửi thư nói trước cho muội biết một tiếng, để muội còn chuẩn bị? Đại tỷ phu và Tĩnh An, nàng dâu Tĩnh An không đi theo à? Bọn họ vẫn khỏe chứ?"

Nghe Dương thị nhắc tới "đại tỷ phu", Phùng Ngũ Gia ở một bên không khỏi dựng lỗ tai lên nghe.

"Vẫn khỏe lắm, lần này đại tỷ phu muội tạm thời được phái đến Xích Giang làm việc, ta cũng chưa kịp thông báo cho muội, nghĩ tới dù sao lập tức sẽ gặp mặt mà." Sau đó lại đem chuyện Tú Bình sinh non nói cho Dương thị, Dương thị nghe được mà lắc đầu đau tiếc.

Mấy người hàn huyên một hồi thì thấy nha hoàn mới vừa rồi kia vội vã chạy tới: "Ngũ Gia, không xong, Tiểu Trương di nương ở bên kia ầm ĩ nói không muốn sống."

"Cái gì?" Phùng Ngũ Gia ngồi không yên, Tiểu Trương di nương gả đến đây không bao lâu, người trẻ tuổi dáng dấp lại xinh đẹp, là người mà hắn yêu chiều nhất, bình thường không nhìn nổi nhất là nàng ta phải chịu uất ức, hiện giờ nghe người làm nói nàng nghĩ không thoáng, liền đứng lên muốn đi đến đó, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong, hắn dùng ánh mắt liếc qua Dương thị, hi vọng được nàng đồng ý.

Quý phu nhân đã sớm nhíu mày rất tức giận, quay đầu lại nói với Dương thị: "Tam muội, đều là người trong hậu viện của muội, chuyện như vậy một đại lão gia như Tam muội phu xử lý sẽ không tốt, hay là ta cùng muội qua đó xem một chút đi." Nhìn mặt mũi Dương thị lúc này đã có chút huyết sắc, nghĩ thầm chuyện như vậy dù bà né tránh không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nếu không thì bà ở trong viện của Ngũ Phòng nghỉ ngơi cũng không được yên ổn.

"Bình An, đi theo phía sau Thập Tứ tỷ của con, đến lúc đó giúp đỡ khuyên giải đấy." Quý phu nhân gọi Thập Tứ Nương đi, chính là muốn tất cả mọi người trong nội viện này nhận rõ ai mới là chủ mẫu ai mới là tiểu thư.

Đoàn người đi tới Tây sương phòng - chỗ ở của Tiểu Trương di nương, Phùng Ngũ Gia theo sát ở phía sau.

Vừa tới sân đã nghe được có nha hoàn vào trong nhà thông báo: "Ngũ Gia tới." Một chữ cũng không nói đến Dương thị và Thập Tứ Nương.

Trong nhà kia bắt đầu truyền từng tiếng khóc thút thít: "Ta là người bị ghét, còn sống còn có ý nghĩa gì chứ. . . . . ."

Quý phu nhân và Dương thị mới vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Tiểu Trương di nương đưa lưng về phía cửa, đang đứng trên băng ghế ném lụa trắng lên trên xà nhà.

Vốn đi theo ở phía sau, Phùng Ngũ Gia cũng bất chấp tất cả xông lên phía trước ôm lấy Tiểu Trương di nương xuống: "Tiểu tổ tông của ta ngươi làm cái gì vậy?! Việc này có thể đùa giỡn sao?"

Tiểu Trương di nương bị Phùng Ngũ Gia ôm vào trong ngực chặn lại tầm mắt, không phát hiện phía sau còn có người, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé thành quyền không có hơi sức đánh lên trên người Phùng Ngũ Gia: "Để cho ta chết để cho ta chết đi, ta không sống nổi. . . ."

Phùng Ngũ Gia nhẹ lời khuyên giải an ủi nàng ta, Dương thị ở một bên nghe được mà trong lòng chua xót không dứt, hắn lại chưa từng nhẹ lời dịu dàng với nàng như vậy, đứng ngốc ở một bên cũng không biết tiếp lời như thế nào, nhất thời có vẻ hơi lúng túng.

Quý phu nhân ở một bên đúng lúc ho khan một tiếng, Phùng Ngũ Gia cùng Tiểu Trương di nương mới phục hồi lại tinh thần, Tiểu Trương di nương giùng giằng giãy ra khỏi ngực của Phùng Ngũ Gia, thấy mấy người Dương thị cũng ở trong phòng, không khỏi có chút giật mình.

"Tỷ. . . . . . Tỷ tỷ cũng tới à?"

Dương thị bị ép, không còn cách nào mới đành mở miệng nói: "Mới vừa rồi nghe nha hoàn nói ngươi nghĩ không thông, nên tới đây khuyên nhủ."

Viền mắt của Tiểu Trương di nương liền đỏ lên, quay đầu không để ý tới Dương thị, chỉ hướng về phía Phùng Ngũ Gia phát giận: "Ta thật sự là sống không nổi nữa." Vừa nói vừa móc khăn tay ra lau nước mắt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa khiến Phùng Ngũ Gia vô cùng đau lòng.

"Làm sao vậy? Người nào làm ngươi không thoải mái sao?"

Tiểu Trương di nương len lén ngẩng đầu nhìn Quý phu nhân ở bên cạnh Dương thị một cái, khóc nói: "Sáng nay ta vừa rời giường thì cảm thấy ngực vô cùng ngột ngạt, nghĩ tới có lẽ qua một lát là tốt rồi, nhưng qua buổi trưa mà không thấy có chuyển biến tốt, ta không muốn đi quấy rầy tỷ tỷ đi mời đại phu cho ta, liền sai Quyên Nhi đến phòng bếp hầm chút cháo tổ yến để ăn. Quyên Nhi đến phòng bếp thì thấy Na Nhi đã hầm cách thủy xong một nối tổ yến rồi, nghĩ tới đều là đồ trong viện, nên cầm chén múc thêm một chút. Không ngờ có một nha hoàn không biết từ đâu chạy tới nói, tổ yến này không phải cho chúng ta ăn, chúng ta không xứng ăn. . . . . ." Trương di nương càng nói càng đau lòng, "Đây đều là đồ trong viện, ta cũng không phải có ý muốn ăn chén kia, chẳng qua là Quyên Nhi thấy thân thể ta bị bệnh, nhất thời tình thế cấp bách, nhưng vào miệng người khác lại nói chúng ta sai, còn bị người khác trách mắng như vậy, Gia, ngươi nói xem, ta sống còn có ý nghĩa gì chứ?"

Quý phu nhân ở phía sau nghe liền hiểu rõ, biết Tiểu Trương di nương là chĩa mũi nhọn vào mình rồi, lên tiếng nói: "Cháo tổ yến này là ta sai người hầm cho chủ mẫu nhà ngươi ăn, nhưng không biết là nha hoàn nào lại lên tiếng chống đối di nương, vẫn là mời Quyên Nhi cô nương ra ngoài đối chất một phen đi." Quý phu nhân biết từ trước đến giờ nha hoàn trong phủ mình rất thức thời hiểu lễ nghĩa, quyết sẽ không trêu chọc loại mệng lưỡi gây họa này.

"Vị này là?" Tiểu Trương di nương cố ý trợn to hai mắt quan sát Quý phu nhân.

"Vị này là Quý gia phu nhân, là đại tỷ ruột nhà phu nhân ngươi." Phùng Ngũ Gia đứng gần đó, chỉ đành phải giới thiệu cho Tiểu Trương di nương.

Tiểu Trương di nương hành lễ với Quý phu nhân, bảo nha hoàn gọi Quyên Nhi lên, để nàng ấy tới đây đối chất, bên kia Quý phu nhân cũng gọi nha hoàn ở phòng bếp lúc ấy, hai bên đối chất, tình huống căn bản là bất đồng.

Thì ra là Quyên Nhi đi phòng bếp đun nước thì thấy nha hoàn Quý gia ở đó đang hầm cháo tổ yến, lại thấy nàng vô cùng lạ mặt, hỏi nàng là hầm cháo cho ai, nha hoàn Quý gia liền nói đúng sự thật. Quyên Nhi đi trở về bẩm báo cho Tiểu Trương di nương, Tiểu Trương di nương đã sớm nhận được tiếng gió nói tỷ tỷ của Dương thị tới, hiện giờ lại biết trong phòng bếp hầm một nồi tổ yến lớn, trong lòng liền ghen ghét: luôn nói tổ yến ở trong phủ thiếu hụt, bình thường muốn ăn một ít còn phải đi tổng khố (chỗ quản lý việc chi tiêu ăn măc trong phủ) xin phép, thân tỷ tỷ của nàng tới liền hầm một nồi cơ đấy, vậy không cần tiền à. Ngày thường ở trong viện, Tiểu Trương di nương làm việc ngang ngược đã quen, liền gọi Quyên Nhi đi bưng nồi tới, một hớp cũng không muốn để lại cho bên kia. Bên kia nha hoàn Quý gia là được phu nhân chỉ thị dùng tổ yến của mình, đương nhiên là bảo vệ nồi không để cho Quyên Nhi bưng đi, hai người tranh chấp không ít, vừa vặn gặp phải Thúy Hồng tới lấy nước nóng cho Dương thị rửa mặt, bình thường nàng ấy đi theo Bình An cũng nhanh mồm nhanh miệng thành quen, liền khiển trách Quyên Nhi mấy câu, nói đây là đồ cho đương gia chủ mẫu, một đứa nha hoàn cũng tới cướp đoạt, đúng là quá không biết nặng nhẹ không phân biệt được tôn ti rồi, lại đẩy nàng ta một cái rồi bảo nha hoàn bên cạnh bưng nồi đi. Quyên nhi trở về nói cho Tiểu Trương di nương, Tiểu Trương di nương lại nhất quyết không tha làm ầm ĩ lên.

"Tam muội, bình thường muội quản giáo người trong viện thế nào vậy, lại còn có chuyện như vậy xảy ra?" Quý phu nhân không thể tin nhìn Dương thị, chỉ thấy mặt của Dương thị lúc đỏ lúc trắng.

Bình An cũng kéo Thập Tứ Nương qua hỏi "Thập Tứ tỷ tỷ, quy củ nhà tỷ cho phép nha hoàn cướp đoạt đồ của chủ tử sao?"

Mặt Thập Tứ Nương đỏ lên lắc đầu một cái, nói: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là bình thường nương hay nhẫn nhịn, khó tránh khỏi có vài người không đúng mực." Thập Tứ Nương cũng là lấy hết dũng khí mới dám nói ra lời này.

"Vậy cũng không được!" Quý phu nhân trừng mắt, quát lên: "Chuyện như vậy là một không hai, làm hạ nhân thì phải có bổn phận của hạ nhân, mạo phạm chủ nhân thì phải lĩnh phạt!"

Tiểu Trương di nương thầm liếc Quý phu nhân một cái, quay đầu nhìn Phùng Ngũ Gia làm nũng: "Gia, cũng do Quyên Nhi đau lòng thân thể ta, ngực ta thật sự rất đau mà!"

"Vậy nhanh chóng mời đại phu tới xem một chút đi, bệnh này sao có thể kéo dài?" Quý phu nhân ở một bên lạnh lùng nói: "Hạ nhân không đúng mực, làm di nương cũng không thể không có chừng mực như vậy!" Khi nói chuyện không chút nào nể tình Tiểu Trương di nương.

"Tam muội, nha hoàn Quyên Nhi kia nên phạt! Dựa theo quy củ nhà ta thì chuyện như vậy là phải bị ăn đòn, nếu ngươi không có đủ người, để cho ma ma nhà ta tới thi hành đi!" Đề tài lại vòng vo trở lại, sao bà lại dễ dàng để Tiểu Trương di nương đổi chủ đề được, xoay người kêu hai ma ma thân thể cường tráng đi bắt Quyên nhi.

"Ngươi dám?" Nhất thời tình thế cấp bách, Tiểu Trương di nương không khỏi bật thốt lên, biết mình lỡ lời, lại chuyển hướng nhìn Phùng Ngũ Gia, "Gia, ngươi nói câu gì đi."

Thấy Phùng Ngũ Gia muốn mở miệng nói chuyện, Quý phu nhân khoát tay, ngăn cản hắn nói: "Tam muội phu, chuyện hậu trạch này ngươi cũng không cần quan tâm. Tam muội ta ngày trước làm không được tốt, khiến hậu viện bát nháo, để cho ngươi chê cười rồi. Ta phải nói với nàng vài câu, để nàng tận lực làm tốt bổn phận chủ mẫu một viện của mình, chớ có chuyện gì cũng không có chủ kiến." Nói xong quay đầu lại nói với Thập Tứ Nương: "Thập Tứ Nương, con cũng vậy, giúp đỡ gia mẫu con xử lý chuyện nhà, về sau gả cho người ta cũng phải biết vài quy tắc."

Sau đó không để ý tới Phùng Ngũ Gia đang đứng đó lỗ mũi đôi mắt nhăn thành một đoàn, sai ma ma đưa Quyên Nhi đến sân viện, Thập Tứ Nương vội vàng tiến lên chỉ cho các nàng biết nơi để ghế dài và mộc côn (gậy gỗ).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.