Bích Nhi đưa tay nhỏ vuốt ngực, không ngừng thở gấp. Nàng thực mệt muốn chết!
“Đã xong?” - Cố Hương Ngưng đang ăn nho ăn đến cao hứng, nhìn thấy Bích Nhi, bèn vứt đĩa nho sang một bên, vội hỏi.
“Nô tỳ qua tám cái tiền trang cùng hiệu cầm đồ, đây là kết quả.” - Bích Nhi cẩn thận lấy ra vài tờ giấy, bên trên dày đặc chữ.
“Ừ, tốt lắm!” - Cố Hương Ngưng cười tít mắt, đưa đĩa nho về phía tiểu nha hoàn. “Thưởng cho ngươi!”
“Tiểu thư, đây là cái gì?” - Bích Châu ngồi một bên bóc nho, không khỏi tò mò nghiêng đầu qua.
“Hắc hắc... giá thị trường a...”
Cố Hương Ngưng cười khà khà, chăm chú xem đống giấy mà Bích Nhi đã đưa. Được một lúc, nàng vỗ vỗ tay, cao hứng cực: “Hai ngươi tự mình nhìn một chút. Sao hả? Đã thấy chưa?”
“Tiểu thư, nô tỳ không biết chữ!” - Bích Châu rất thành thực lắc đầu.
“Tiểu thư, nô tỳ cũng không.” - Bích Nhi nhỏ giọng. Tiểu thư nhà nàng không biết lại muốn làm cái gì, ngay từ sáng sớm đã lệnh cho nàng lấy cớ xuất phủ mua đồ trang điểm, thực tế lại đi khắp các tiền trang cùng tiệm cầm đồ, hỏi hỏi chưởng quầy muốn bán đi trang sức... Mấy tờ giấy này, đều là họ tự mình ghi chép, nàng một chút cũng không hiểu...
“Ách, là vậy?”
Cố Hương Ngưng thở dài. Bỏ đi, coi như nàng vô tâm!
“Này nha... Ta sai ngươi mang theo cái vòng cổ kia, là tám lượng hai, không sai? Đông thành Vân gia mua giá ba trăm tám mươi chín lạng bạc, Tây môn Nạp Lan lão bản đồng ý trả bốn trăm lẻ ba lạng bạc... Lâm gia tiền trang, Quách gia tiệm cầm đồ, ừ, không sai biệt lắm. Như thế, cùng một món đồ, mỗi nơi nguyện ý ra một con số, chúng ta phải biết lựa chọn, hiểu không?”
“Oa... tiểu thư, người thực lợi hại!” Bích Nhi cảm thấy đầu óc choáng váng hai tai ù đi. “Nhưng là, nô tỳ nghe vẫn không hiểu...” Nàng là nha hoàn nha, đối với thư tính hoàn toàn mù tịt!
“...” Cố Hương Ngưng lần đầu cảm thấy, người với người giao tiếp, đôi khi thực sự quá khó khăn!
Ngừng lại một lát, nàng lần nữa thở dài: “Không quan hệ! Tóm lại, chúng ta đem theo mấy thứ này, đi qua Nạp Lan gia, toàn bộ đổi thành bạc trắng.”
Cố Hương Ngưng đem một cái tráp lớn đổ đầy ra bàn. Nàng từ trước bị dưỡng thành tính tình tục khí, yêu nhất vàng ròng một loại. Nắp tráp vừa hé, đã thấy quang mang rực rỡ đập vào mắt. Bên trong tất cả đều là hoàng kim được làm thành vòng tay, vòng cổ, còn có trâm sai gắn đầy những loại đá xanh đỏ rất to.
Cố Hương Ngưng thở dài. Nghĩ đến cố chủ khi trước, quần áo diễm lệ lại thêm đống trang sức trên đầu, tưởng tượng thế nào cũng thấy giống một cái tráp di động!
“Tiểu thư, toàn bộ đem bán?” Bích Nhi trợn mắt, cảm thấy không thể tin nổi. Tiểu thư không phải yêu thích nhất mấy thứ này? Như thế nào bỗng dưng muốn bán?
“Toàn bộ.” Cố Hương Ngưng trảm đinh triệt thiết. “Dẫu sao cũng sẽ không dùng, chẳng bằng đổi thành bạc cho tiện lợi!”
“Chúng ta? Tiểu thư ý tứ là, người cùng bọn nô tỳ... cùng nhau đi?” - Bích Châu lại đặt trọng tâm vào việc khác.
“Đương nhiên a!” - Cố Hương Ngưng gật mạnh đầu. Hai tiểu nha hoàn này, có chút ngốc! Nếu để mình các nàng cầm đồ đi bán, thì nàng Cố Hương Ngưng mới là đồ ngu!
Nói xong rồi, nàng mới nhớ đến, chỗ này là cổ đại, đối với nữ nhân hình như rất hà khắc. Nàng muốn ra ngoài, không biết có gặp nhiều khó khăn?
“Bích Châu, Bích Nhi. Ta muốn xuất phủ, có phải hay không cần đến chỗ nhị thẩm xin phép?”
“Ách, tiểu thư... theo quy củ, hẳn là nên như thế...”
“Các vị tiểu thư khác... đều là vậy a...”
Bích Nhi cùng Bích Châu ngập ngừng, làm Cố Hương Ngưng nhạy bén nhận ra một tia không đúng: “Kia... khi trước, ta thế nào?”
“Tiểu thư trước đây... khụ khụ... nói là không thích dài dòng, cho nên...”
Cố Hương Ngưng câm nín rồi.
Cái gì gọi là không thích dài dòng? Đây căn bản là ngang ngược thành tính, trưởng bối cũng không để vào mắt.
Này... con mẹ nó quá bá đạo, quá sảng khoái rồi!
Cố Hương Ngưng cười hắc hắc, tâm tình tăng vọt, lập tức ôm lấy mấy cái tráp đi ra khỏi cửa.
Bích Nhi cùng Bích Châu trợn mắt nhìn nhau. Tiểu thư nhà các nàng... cứ thế liền đi rồi?
“Tiểu thư...”
“Đợi đợi nô tỳ a...”
....
Nạp Lan tiền trang nằm ở giữa Tây môn, bên cạnh một tửu lâu lớn.
Cố Hương Ngưng cùng Bích Nhi, Bích Châu ra khỏi tiền trang, nhìn thấy ba tầng tiểu lâu sang trọng, không khỏi nghĩ đến mấy món ăn tinh xảo trên truyền hình. Nước miếng không tự chủ ứa ra, bụng cũng đánh trống biểu tình, nàng liền không cần suy nghĩ bước vào.
“Tiểu thư, người đi đâu a?” - Bích Châu hoảng hốt, vội kéo kéo tay Cố Hương Ngưng.
“Còn đi đâu? Tất nhiên là ăn cơm trưa!” - Cố Hương Ngưng nhíu mày. Nha đầu Bích Châu này, rõ như vậy còn muốn hỏi, máu lên não cũng quá chậm đi?
“Tiểu thư, không thể a! Nơi đó quá nhiều nam nhân... này...”
“Có cái gì không thể? Ta vào dùng bữa, không phải kiếm nhân tình, ai có thể nói gì?” - Cố Hương Ngưng không cho là đúng.
Bích Châu mặt đỏ lựng, còn Bích Nhi mếu máo như muốn khóc.
Thiên a! Tiểu thư nhà nàng tuy nói thường xuyên xuất đầu, nhưng phần lớn đều là ngồi trong xe ngựa, còn chưa có lộ diện, thanh danh đã cực tổn hại. Nay tiểu thư lại muốn vào nơi phức tạp như vậy, tất bị gièm pha, sau này còn có thể gả người?
Chủ tớ ba người đều không hay biết, trong chiếc xe ngựa phía sau, có một nam nhân ngồi tựa vào đệm nhung, hai mắt nhắm hờ, bạc môi vẽ lên một độ cong.
Kiếm tình nhân, ba chữ này, là tiểu thư khuê các có thể đường hoàng nói ra?