Đích Nữ Chi Chiến

Chương 2: Sống lại



“Tiểu thư, người lại gặp ác mộng?”

Canh hai nhị khắc, Tử Thanh hôm nay đến phiên gác đêm. Vốn nàng tại bên ngoài còn có chút nhàm chán đến muốn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiểu thư hét lên, liền vội vàng đẩy cửa xông vào. Quả nhiên, tiểu thư nhà nàng một đầu đầy hãn, mặt tái nhợt, đang ngồi thở dốc trên giường.

Cố Thanh Hoan đưa tay nhận lấy ly nước từ nha hoàn thân tín, ánh mắt có chút phức tạp.

“Ta không sao! Ngươi ra ngoài, một lát nếu cần, ta gọi là được.”

Tử Thanh nhìn Cố Thanh Hoan áo mỏng đã ướt đẫm, vội mở tủ lấy ra một chiếc áo sạch, lại hầu hạ Cố Thanh Hoan mặc vào, thế này mới an tâm rời khỏi.

Cố Thanh Hoan đáy lòng có chút đau.

Tử Thanh luôn là vậy, ôn nhu chu đáo. Tiếc là, sau khi nhìn thấy Hiên Viên Vũ, lại bị ái tình dẫn đường, dẫn tới phản bội nàng.

Ba ngày. Nàng sống lại đã ba ngày.

Nhìn khung cảnh quen thuộc, là khuê phòng của nàng khi chưa xuất giá, cho đến lúc này, Cố Thanh Hoan đôi khi vẫn cảm thấy phát mộng.

Nàng, thực sự trở lại!

Kiếp trước, tại lãnh cung, Cố Như Yên ngay trước mắt nàng, tàn nhẫn bóp chết hài tử của nàng, còn vu cho nàng có ý đồ gia hại nàng ta, dẫn đến Hiên Viên Vũ đại nộ. Một tờ thánh chỉ ban ra, tám năm nàng hao hết tâm trí, vì hắn mưu hoa, chịu bao khổ sở, đổi lại là kết cục ngũ mã phân thây!

Chỉ nghĩ đến thôi, Cố Thanh Hoan đã cảm thấy phô thiên cái địa hận ý tràn tới, như muốn nuốt chửng nàng. Hai tay khớp vào nhau đến trắng bệch, Cố Thanh Hoan cắn môi, âm thầm thề...

Lão thiên gia đã cho nàng cơ hội, vậy nàng nên hảo hảo nắm lấy. Những kẻ nợ nàng, nàng sẽ từng người từng người đòi lại...

Tử Thanh mới nói cho nàng, hiện tại là Thiên lịch năm thứ ba mươi hai, như vậy, nàng lúc này đã mười bốn tuổi.

Cố Thanh Hoan một chút cũng không muốn lại tiếp tục ngủ. Nàng ngồi dậy, tự rót cho mình một ly trà, rồi ngồi đó lẳng lặng suy nghĩ.

Trùng sinh, nàng như cũ vẫn là không được sủng Tướng phủ đại tiểu thư. Lợi thế của nàng, duy nhất chỉ có ký ức. Là ký ức của nàng, nhưng với kẻ khác, lại là tương lai chưa biết đến. Nếu như hảo hảo lợi dụng, không chừng có thể có đại thu hoạch.

Cố gia có tam phòng. Cố lão nhị Cố Thanh Sơn là đương triều Thừa tướng, bởi vậy, hiện tại Cố phủ liền do nhị phòng chưởng gia.

Cố Thanh Sơn có nhất thê tứ thiếp, trong phòng còn thêm hai ba cái thiếp thân nha hoàn, dưới gối lại có nhất tử tam nữ. Mà Cố Thanh Hoan là đích trưởng nữ, cũng là Cố phủ đại tiểu thư.

Đáng tiếc, mẫu thân nàng sớm thệ. Cố Thanh Sơn thê tử hiện tại tên Hứa Vân, là thiếp thất phù chính.

Hứa Vân đãi nàng không tệ, thường ngày đều là một bộ dạng quan tâm săn sóc. Kiếp trước, nàng chính là như vậy bị che mắt, nhận tặc làm thân mẫu, cuối cùng rơi vào thảm kết cục. Đã ông trời cho nàng sống lại, Cố Thanh Hoan âm thầm thề, sẽ không lại đi vào cố lộ. Không những vậy, kia thâm cừu đại hận, nàng sẽ từng chút từng món, hết thảy đòi lại!

...

Cố Thanh Hoan một mực suy nghĩ, một mực hồi tưởng, thoáng chốc đã qua vài canh giờ.

Cho đến khi nha hoàn Tử Thanh lần nữa đẩy cửa bước vào, nàng mới bừng tỉnh.

“Tiểu thư, người đã tỉnh?” - Tử Thanh trông thấy Cố Thanh Hoan ngay ngắn ngồi ở bàn, âm thầm ngạc nhiên. Không phải mới là giờ Mão sơ? Thường ngày, tiểu thư hầu như đều là, chưa đến giờ Thìn chưa thức dậy...

Tử Thanh nét mặt biến hóa, tuy chỉ thoáng qua rất nhanh, nhưng vẫn bị Cố Thanh Hoan nhìn ra. Nàng tuy bên ngoài vẫn là một cô nương chưa cập kê, nhưng linh hồn đã là người thành thục, thấy vậy, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Đích xác, nàng kiếp trước thường rời giường rất muộn, đối với việc Cố phủ nữ nhân nhóm buổi sáng tụ hợp, thỉnh an lão phu nhân hay tán gẫu gì đó, đều là chưa từng tham gia. Bởi vậy, chẳng những cùng di nương tỷ muội không thân, mà đối với Cố gia lão phu nhân cũng ngày một cách tâm.

Giờ đây nghĩ lại, nàng khi ấy, là cỡ nào ngu ngốc!

Trải qua nha hoàn hầu hạ xúc miệng cùng rửa mặt, Cố Thanh Hoan khiến Tử Thanh giúp nàng sơ một cái triều vân cận hương kế, bên trên chỉ cắm một cây bạch ngọc trâm cài. Lại xem khắp một lượt các rương, chín phần đều là rực rỡ xiêm y, qua một hồi, Cố Thanh Hoan mới lựa váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài là tử sắc ti tú hoa quỳnh áo choàng. So với ngày thường, đơn giản hơn không ít.

Cố Thanh Hoan cũng không như thường lệ nùng trang điểm, trái lại, nàng một chút phấn cũng không thoa, chỉ khẽ ngậm son. Nhìn vào gương đồng, thiếu nữ tú lệ mà trong trẻo, Cố Thanh Hoan không khỏi thầm gật đầu.

“Tiểu thư, người hôm nay... rất đẹp mắt a!” - Tử Thanh cũng có chút ngỡ ngàng. Tiểu thư ngày thường ưa thích trang điểm, y phục cũng muốn rực rỡ rực rỡ. Từ khi tỉnh lại, đột nhiên sở yêu có chút thay đổi. Nhưng mà, nàng cảm thấy, tiểu thư lúc này, so với khi trước càng đẹp đâu!

Cố Thanh Hoan nhẹ cười, cũng không có ý đáp lại.

Lúc này, bên ngoài vang lên một thanh âm ôn nhu:

“Bích Châu, tỷ tỷ tỉnh sao?”

Cố Thanh Hoan cả người như bị sét đánh!

Giọng nói này, đã từng cỡ nào thân thiết, là của nàng “hảo muội muội“. Từ khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy, trong lòng liền dâng lên một xúc cảm mãnh liệt, hận ý không kìm chế được, ào ào phát ra.

Cố - Như - Yên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.