Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 82: Nhớ năm đó, mười dặm hồng trang



Dứt lời, mẹ con hai người lắc lắc eo nhỏ vện mông, không quay đầu lại ra khỏi phủ.

“Xuy! Hồng Thược, ngươi nói hai nàng có thể làm chuyện gì đứng đắn?” Thượng Quan Khinh Vãn khinh thường lạnh lùng xuy một tiếng, cất bước đi tới Lê Hoa Uyển.

“Nô tì cũng không biết.” Hồng Thược nghiêng đầu nghĩ một lát, lắc đầu.

“Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ đi? Nhìn hai mẹ con các nàng cả ngày trang điểm xinh đẹp, là biết các nàng không làm chuyện gì đứng đắn rồi!” Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được duỗi tay chỉ chỉ đầu Hồng Thược, nha đầu này thật ngu ngốc một cách đáng yêu.

............ Đường phân tuyến hoa hoa lệ lệ............

Lê Hoa Uyển, từ bên ngoài về Thượng Quan Khinh Vãn mang hoa quế cao vào, hào hứng vào phòng Vân Tử Mạn:“Nương, xem nữ nhi mang cái gì về cho ngài mang nè?”

Không nghĩ tới mới vào cửa, ngoài ý muốn phát hiện Thượng Quan Già cũng ở chỗ này, nhất thời làm tươi cười trên mặt Thượng Quan Khinh Vãn cứng đờ, vào cũng không được, ra cũng không xong, lâm vào hoàn cảnh xấu hổ không biết làm sao.

“Vãn Nhi đã trở lại? Ngươi mang cái gì cho nương?” Thượng Quan Già mở miệng trước hóa giải không khí xấu hổ.

“Ách... mua một ít điểm tâm ở Vân Phương trai, nương thích ăn... Hoa quế cao.” Thượng Quan Khinh Vãn mất tự nhiên hắng giọng một cái, đem bao vây tốt tay tin đưa tới.

Hôm nay thoạt nhìn khí sắc Vân Tử Mạn không tệ, không biết có phải bởi vì Thượng Quan Già đến, làm tâm tình của nàng chuyển biến tốt, tiếp nhận điểm tâm trong tay nữ nhi, ánh mắt phụ nhân lướt qua tia phức tạp, khi ngước mắt nhìn nành, miệng khe khẽ thở dài.

“Ngươi đúng là nên hiếu thuận nương ngươi, mấy năm nay vì ngươi, nàng ăn không ít khổ.” Giọng nói trầm thấp của Thượng Quan Già cứng cáp thuần hậu lộ ra lời nói thấm thía thâm ý, nhìn Vân Tử Mạn, lại nhìn Thượng Quan Khinh Vãn, ánh mắt càng thêm thâm thúy tối đen.

Mắt thủy Thượng Quan Khinh Vãn trong suốt, đột nhiên sắc bén nhìn phụ thân đại nhân, thanh âm thanh lãnh ôn nhu chậm rãi cất lên: “Liền tính nữ nhi đối tốt với nương, cũng không bù lại cha kia phân yêu...”

Thượng Quan Già nghiêm túc cứng cáp gò má nao nao, một bên Vân Tử Mạn bị những lời của nữ nhi dọa sợ tới mức ba hồn sáu phách đều bay đi một nửa, run run thanh âm dồn dập khẽ sẳng giọng: “Vãn Nhi, nha đầu kia ngươi nói bậy bạ gì đó? Cha ngươi không hề bạc đãi mẹ con chúng ta!”

Thấy nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dung nhan tú lệ lọt mắt vào hắn, đầu tim Thượng Quan Già khẽ run lên, tuy Vân Tử Mạn là phu nhân chính phòng, nhưng vợ chồng bọn họ đã không biết bao nhiêu năm không ở cùng nhau, hắn nhắm mắt lại cơ hồ đều quên nàng có bộ dáng như thế nào.

Khó có được hôm nay đến Lê Hoa Uyển một chuyến, nữ nhi Thượng Quan Khinh Vãn nói một câu, mới khiến hắn vô ý nhìn phụ nhân nhiều một chút, cũng làm Thượng Quan Già đột nhiên phát hiện, kỳ thực dung mạo nữ nhi Khinh Vãn đột biến như thiên tiên, kỳ thực lớn lên rất giống mẫu thân nàng.

Này cũng gợi lên làm hắn nhớ lại lúc còn trẻ, nhớ rõ năm đó khi hắn cưới Vân Tử Mạn, khi đó nàng từng được bao vương quý công tử xem là đối tượng theo đuổi, người không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, nữ hồng cũng có thể nói là thiên hạ vô song.

Có thể cưới được Vân Tử Mạn, đã từng làm Thượng Quan Già cảm thấy vinh quang, chính là sau này nàng mang thai, hắn liền trước sau cưới hai vị di nương vào cửa, mà Vân Tử Mạn cũng không phải là người tranh thủ tình cảm, cũng dần dần bị hắn lạnh nhạt.

Đến sau này, bởi vì sau khi Vân Tử Mạn hạ sinh Thượng Quan Khinh Vãn thân thể suy yếu, Thượng Quan Già liền chuyển nàng tới biệt viện Lê Hoa Uyển thanh lãnh tĩnh dưỡng, trong lúc đó cảm tình hai người cũng càng thêm xa lạ, mà trùng hợp nữ nhi nàng sinh có chút vấn đề, liền càng khó vãn hồi tâm hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.