Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 89: Có thể đừng nhắc đến Bắc Minh quốc nữa hay không ?



“Phu nhân làm giá y cho Đại tiểu thư, thật sự rất đẹp...” Hồng Thược cũng nhịn không được thốt ra, nếu có một ngày nàng có thể mặc giá y mỹ lệ như vậy, cho dù chết cũng đáng!

“Chờ khi ngươi lập gia đình, ta nhờ nương làm cho ngươi một bộ.” Thượng Quan Khinh Vãn cười, làm nha đầu Hồng Thược nháy mắt đỏ mặt xấu hổ, hai vị phu nhân cũng đều cười ra tiếng.

Ngay lúc này, cửa viện truyền đến giọng nói cứng cáp trầm thấp của nam nhân: “Chuyện gì cười vui vẻ như vậy? Nói ra cũng làm lão phu đi vui theo a...”

Người tới chính là Thượng Quan Già, thấy hắn xuất hiện, Thượng Quan Khinh Vãn chậm rãi đứng dậy: “Cha, nương, nhị nương, các ngươi chậm rãi tán gẫu, nữ nhi sẽ không quấy rầy các người.”

“Đợi một chút ——” Vân Tử Mạn gọi một tiếng giữ nàng lại, cầm giá y trong tay đưa cho giá y: “Vãn Nhi, trước tiên con giữ nó đi.”

“Dạ, nương.”

Một bên Thượng Quan Khinh Vãn tiếp nhận giá y trong tay nàng, đồng thời xoay người rời đi, nghe thấy bên kia Thượng Quan Già thấp hỏi một câu: “Đã mang thứ lão phu muốn về chưa?”

Lời này hiển nhiên nói với Nhị phu nhân, thanh âm Xuân Hồng hạ càng thấp chút: “Hôm nay trong phủ trì hoãn một chút sự tình, chiều mai thiếp thân nhất định cầm về.”

Thanh âm càng ngày càng xa, Thượng Quan Khinh Vãn không nghe rõ, thần sắc rắc rối phức tạp biến hóa, thế nào hắn đột nhiên muốn tra xét?

Chẳng lẽ đã hoài nghi Nhị phu nhân?

............ phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ...........

Ngày gần đây, khách Lê Hoa Uyển thật đúng nối liền không dứt, hôm qua Nhị phu nhân cùng Thượng Quan Già đã tới, hôm nay Tam phu nhân cùng Thượng Quan Nghê Diệu cũng tới rồi, Liễu Tâm Lan vừa vào cửa khóe môi liền nở nụ cười.

“Nghe nói tỷ tỷ vì Khinh Vãn làm một giá y, đẹp không gì sánh kịp, muội muội cố ý mang theo Diệu nhi qua xem.”

Lần đầu tiên Thượng Quan Khinh Vãn thấy nàng ta cười chân thành như thế, giọng điệu kia nghe không giống giả, giống như thật sự vì bộ giá y đến.

“Giá y ta làm Vãn Nhi đã cất giữ rồi, hiện tại kêu cho nàng lấy ra cho các ngươi xem.” Vân Tử Mạn ôn nhu nói, giống như tính tình nàng vĩnh viễn đều như thế —— không nóng không lạnh, không nhanh không chậm.

“Giá y để trong tủ quần áo, kêu Hồng Thược mang Tam Nương cùng Nhị muội vào xem đi.” Thượng Quan Khinh Vãn lười nhác xem thư trong tay nói, đối với người không đặt trong lòng, nàng không có biện pháp thân thiện.

Vẻ mặt Liễu Tâm Lan cứng đờ, tuy có chút không vui, lại mạnh mẽ nhịn xuống, khóe môi hơi hơi run rẩy hai cái.

“Vãn Nhi, ngươi cũng quá không hiểu chuyện!” Vân Tử Mạn khẽ cáu ra tiếng, dù sao người tới là khách, thái độ lạnh lùng của Thượng Quan Khinh Vãn đối đãi hai mẹ con Liễu Tâm Lan rất không thích hợp, nàng làm nương đương nhiên không thể xem như không thấy.

“Dù sao cũng là đứa nhỏ, tính có chút trẻ con. Tỷ tỷ không cần trách cứ nàng, ngày khác chờ nàng gả tới Bắc Minh Quốc, tỷ tỷ muốn gặp một lần cũng đều khó khăn.” Liễu Tâm Lan giả bộ không để ý cười nói.

Hồng Thược nhanh chóng dẫn hai mẹ con Liễu thị vào phòng Thượng Quan Khinh Vãn phòng, Vân Tử Mạn đi đến bên người Thượng Quan Khinh Vãn, thấp giọng lời nói thấm thía: “Vãn Nhi, nương đã dạy con làm người nên có lễ tiết, hiện tại ở nhà mình con không hiểu quy củ Nhị nương còn có thể tha thứ ngươi, nếu ngày khác gả tới Bắc Minh Quốc, người bên ngoài có thể không dễ nói chuyện như vậy...”

“Nương, ngài thế nào lại tới nữa, có thể đừng nhắc đến Bắc Minh Quốc nữa hay không...” Thượng Quan Khinh Vãn căn bản không nghĩ tới phải gả đi Bắc Minh Quốc, mà lúc này người cả phủ Thừa tướng đều nói như vậy, thật giống như ngày mai nàng phải gả đi, mỗi ngày nói thầm bên tai như vậy, liền tính tính tình tốt cũng sắp bạo phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.