Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 90: Muốn dỗ nàng vui vẻ



Thấy nàng bĩu môi anh đào không vui, lời Vân Tử Mạn vừa thoát khỏi miệng đành phải lại nuốt về trong bụng, nàng không phải người dong dài, chính là nàng thật sự rất muốn truyền hết mọi năng lực của mình dạy cho nữ nhi.

Thấy nàng đột nhiên an tĩnh lại, Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được đảo mắt nhìn lại, vừa lúc thấy Vân Tử Mạn xoay người sang chỗ khác vành mắt đỏ hoe, trong lòng không khỏi run lên, bỗng dưng ngực có chút đau, bắt lấy tay nàng, thanh âm nháy mắt nhuyễn đi: “Nương, thực xin lỗi, Vãn Nhi chọc giận ngài...”

Từ nhỏ lớn lên cùng bà ngoại, sinh hoạt với Vân Tử Mạn khiến nàng cảm nhận được một loại yêu thương khác, nàng thực sự thích loại cảm giác được người nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng, nhìn thấy người bản thân quý trọng khổ sở, tâm nàng cũng đau.

“Nương không tức giận, sao nương có thể giận con! Con là nữ nhi nương....” Tâm Vân Tử Mạn, đã sớm bị tiếng xin lỗi của nữ nhi hòa tan, vuốt đầu nhỏ trong lòng, lòng ngổn ngang trăm nỗi cảm xúc.

“Phu nhân, Tam hoàng tử muốn gặp Đại tiểu thư, nói có chuyện quan trọng.”

Thanh âm quản gia ở cửa viện truyền đến, gián đoạn mẹ con thân mật, tầm mắt Vân Tử Mạn cùng Thượng Quan Khinh Vãn theo phương hướng nhìn lại, liếc mắt liền nhìn thấy Nam Cung Nguyên Thác phía sau quản gia đi vào Lê Hoa Uyển.

Thoạt nhìn cả người hắn đều lười biếng, tao nhã, có cảm giác ấm nóng, khi đối diện với mắt thủy của nàng, đôi mắt kín đáo động tâm hiện lên ánh sáng lộng lẫy chớp động, không nhiễm hạt bụi nào, ba ngàn sợi tóc đen phiêu dật xuất trần, quần áo cẩm bào phong độ phiên phiên, phát huy cao quý nhã trí đến cực hạn.

“Nô tì thỉnh an Tam hoàng tử.” Vân Tử Mạn thấy người tới, đầu tiên ánh mắt hơi giật mình, phản ứng lại liền hành lễ, không quên thầm túm ống tay áo nữ nhi kéo kéo.

Đương nhiên Thượng Quan Khinh Vãn hiểu ý tứ mẫu thân, là cấp bậc lễ nghĩa! Kỳ thực nàng lén chơi với Nam Cung Nguyên Thác, cho tới bây giờ đều không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, nhưng mới vừa bị Vân Tử Mạn răn dạy vì việc này, lúc này nàng không thể không ngoan ngoãn nghe lời.

“Thần nữ thỉnh an Tam hoàng tử.” Thanh âm Thượng Quan Khinh Vãn ôn nhu dịu nhẹ cất lên, không quên ngầm cho một ánh mắt Nam Cung Nguyên Thác.

Ánh mắt thoáng căng thẳng, mất tự nhiên hắng giọng một cái: “Miễn lễ! Bổn vương có chút việc muốn nói chuyện một mình với Thượng Quan Đại tiểu thư, làm phiền Thừa tướng phu nhân tạm thời tránh mặt.”

Như nhìn ra đáy mắt nghi hoặc của Vân Tử Mạn, Nam Cung Nguyên Thác nhanh chóng bổ sung một câu: “Ách... Thỉnh Thừa tướng phu nhân yên tâm, bổn vương chỉ nói mấy câu, một lát là được, nói xong bổn vương liền đi.”

“Không không không, nô tì không có ý gì khác, Tam hoàng tử... Các ngươi từ từ nói chuyện.” Vân Tử Mạn liên tục xua tay, vội vàng rời khỏi tầm mắt bọn họ.

Nhìn bóng dáng mẫu thân nhanh chóng biến mất, tầm mắt Thượng Quan Khinh Vãn lần nữa dời đến trên mặt Nam Cung Nguyên Thác, chỉ thấy hắn nháy mắt với nàng hai cái, ra vẻ thần bí sát gần tai: “Chuyện hội đấu giá bổn vương đã sắp xếp xong xuôi, buổi sáng mai tổ chức ở Tiệm đồ cổ, ngươi có tới hay không?”

“Ngày mai? Đương nhiên bổn tiểu thư phải đi, nhưng ta mở y quán...” Thượng Quan Khinh Vãn khinh nâng càm, một bộ dạng đương nhiên miệng.

“Tốt lắm, ngày mai bổn vương chờ ngươi ở Tiện đồ cổ!” Nam Cung Nguyên Thác chớp mắt, bởi vì hai ngày trước Thượng Quan Khinh Vãn tức giận hắn thất trách, thật vất vả gặp mặt, hắn nhịn không được muốn dỗ nàng vui vẻ.

“Đợi một chút!” Thượng Quan Khinh Vãn cho rằng hắn đi, quát chói tai giữ hắn lại, hạ giọng hỏi: “Rốt cục ngươi đã nói chuyện hòa thân Bắc Minh Quốc với Hoàng thượng chưa? Cả giá y nương ta cũng làm giá y xong rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.