Qua một ngày , đếm một ngày, nhẫn nhục chịu đựng , nhưng một khắc ta cũng không dám quên, thời điểm cha của ta chết thảm !
Sát thủ, là dựa vào giết người mà sống, nhưng các ngươi không nên đối với cha ta động thủ --
Biết đây là một âm mưu được thiết kế tỉ mỉ , Đông Phương Ngữ Hinh không dám chậm trễ, đó là thân nhân của cô, cô làm sao có thể để cho bọn họ gặp chuyện không may đây?
Cô vội vã lái xe đi qua, mà cổ kiếm, thế nhưng lại rất an tĩnh.
Nó không nói, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại biết nó là có ý thức của chính mình .
Cổ kiếm này, chắc hẳn cũng muốn trở về......
Đó là một thời đại dùng võ lực để nói chuyện, mà cũng chỉ có ở cái thời đại kia, nó mới có chỗ để phát huy......
Bên này, là......
Súng ống, đạn dược, thậm chí vi khuẩn virus,... có quá nhiều vũ khí, cổ kiếm, căn bản liền không có chỗ để phát huy uy lực....
Ngẫm lại một chút, ngươi nếu là cầm cổ kiếm cùng người ta quyết đấu, những cái khác không nói, chỉ cần người ta cho ngươi một phát súng, ngươi căn bản liền không cơ hội đánh trả , có đúng hay không?
Cho nên, ở bên này, nó bất quá là một vật phẩm dùng để thưởng thức, mà cổ kiếm kiêu ngạo, nên tự nhiên nó không muốn như vậy......
Bất lực, nó muốn trở về......
Trải qua chuyện này, Đông Phương Ngữ Hinh đối với nó cái nhìn cũng thay đổi rất nhiều, sau khi trở về, cô cũng sẽ không tiếp tục không nhìn tới nó nữa .
Bảo kiếm, chỉ có ở trong tay chủ nhân chân chính mới có thể phát huy hết giá trị của nó.
Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh đuổi tới , vừa vặn nhìn thấy bọn họ đang lén lút tiếp cận.
Lúc này, đúng là thời điểm thủ vệ giao ca.
Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng tiến lên, tóm Tiểu Lang lại.
“Vu Hâm, sao ngươi lại tới đây?”
Tiểu Lang vẫn đang nói chuyện , nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vu Thiển Thiển......
Hắn đã từng dặn qua cô, việc này đừng nói cho Đông Phương Ngữ Hinh biết.
Này cũng không phải là do bọn họ không tin Đông Phương Ngữ Hinh, mà là......
Với tình trạng hiện tại của cô ấy, có muốn giúp cũng không giúp được cái gì ......
Biết được cũng chỉ có lo lắng, chẳng bằng trực tiếp không nói .
“Hâm Nhi, cậu làm sao mà biết bọn tớ......”
Vu Thiển Thiển thật không biết nói gì, cô cũng rất oan uổng, bởi vì cô chưa từng cùng Đông Phương Ngữ Hinh nói qua nội dung lần này ......
Nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại có tìm được đến nơi này, vậy chỉ có thể thuyết minh......
Máy tính, máy tính của cô, Đông Phương Ngữ Hinh đã xem qua .
Hâm Nhi này, cũng quá thông minh, thế nhưng có thể đoán được mật mã của cô.
Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh vụng trộm nhìn máy tính của cô, nhưng Vu Thiển Thiển cũng không tức giận.
Cô càng lo lắng hơn là, nhiệm vụ lần này có chút nguy hiểm, mà Đông Phương Ngữ Hinh lúc này lại đi qua, bọn họ liền phải chiếu cố thêm cô ấy đâu?
“Ta...... Ai nha, trước đừng nói tớ , nhiệm vụ lần này không thể tiếp tục ......”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không biết nên nói như thế nào , cô vội vàng nói!
“Tại sao?”
Vài người đều nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, lúc này lại nói là phải dùng lại, này......
Hơn nữa, thời điểm bọn họ giao ca chỉ có một lúc, nếu như bỏ lỡ
“Hâm Nhi, cậu đi về trước chờ đi, chúng tớ phải nắm chặt thời gian ......”
Tiểu Lang thấy bọn hắn đã bắt đầu thay ca, vội nói......
Bọn họ ở đây đợi một buổi tối, không phải là chờ cái thời điểm hiện tại sao?
“Tớ...... Tiểu Lang, hôm nay thật sự không thể tiếp tục a......”
Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng nói:
“Cậu có biết người ở bên trong là ai không?......”
“Ai?”
Bọn họ chỉ biết là người kia đang ở trong đó, tiếp đó là thủ vệ......