Cô không sợ chết, nhưng nếu là đây là cơ hội của Đông Phương Ngữ Hinh , cô đi qua lần nữa , chẳng phải là lại hại cô ấy một lần nữa sao?
Ngay lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên uỳnh một tiếng, bên kia phát sinh tiếng nổ mạnh to lớn.
Bọn họ vội vàng ngã xuống phía trước, ngay khi bọn họ quay đầu lại , chỉ thấy. . .
Trong ngọn lửa, Đông Phương Ngữ Hinh thoải mái mỉm cười.
Trong tay của cô , siết thật chặt cổ kiếm kia , giống như. . .
Chiến sĩ sắp phải ra chiến trường vậy, cổ kiếm kia với cô, lại đặc biệt tương xứng.
Có thể, Tiểu Lang nói rất đúng, đây là kết quả cô ấy muốn.
Mấy người cũng không nhịn được khóc lên, Đông Phương Ngữ Hinh dùng mạng sống , cứu bọn họ.
Nếu như, cô ấy không thể quay về. . .
Bọn họ đều mong muốn cô ấy có thể hạnh phúc, nhưng cái giá cho hạnh phúc này là. . .
“Hâm Nhi. . .”
Vu Thiển Thiển hô lên, cô. . .
Không bỏ được, vẫn không bỏ được cô ấy như cũ nha.
“Hâm Nhi, mong muốn em ở bên kia có thể hạnh phúc. . .”
Tiểu Lang cũng lặng lẽ nói, lần đầu tiên hắn thấy cổ kiếm này , cũng cảm giác khả năng có liên quan với Đông Phương Ngữ Hinh , không ngờ, cảm giác này đã thế còn quá chuẩn a.
“Hâm Nhi, tớ mong muốn cậu mỗi ngày đều có thể vui vẻ thoải mái. . .”
Tiểu Yêu Tinh cũng khóc lên, cô thế nhưng rất ít khóc.
Dùng lời của chính cô mà nói, chính là phụ nữ thích khóc sẽ mau già .
Cô thích chưng diện như thế , đương nhiên muốn kéo dài tuổi trẻ , loại chuyện nhanh già này , chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể làm.
Nhưng ngày hôm nay, cô dĩ nhiên khóc, vì một người phụ nữ xinh đẹp hơn bản thân mình .
“Hâm Nhi, em nhất định sẽ rất cao hứng, đúng không? Bởi vì em lại có thể nhìn thấy bọn họ. . .”
Phong Tử cũng thấp giọng nói, chỉ có điều tiếc nuối duy nhất là, Lý Kiệt đã thế còn chết quá đơn giản.
Nếu như hắn ta không chết, tất nhiên anh sẽ hầu hạ hắn ta thật tốt , để cho hắn ta cả đời đều không quên được ——
Khi tiếng nổ vang lên, Đông Phương Ngữ Hinh biết, tánh mạng của mình đã đến tận cùng.
Nhưng trong lòng của cô, cũng rất thản nhiên .
Bởi vì cô biết, cái tận cùng này không phải là kết thúc, mà là một cái khởi đầu khác.
Cổ kiếm vẫn luôn cùng cô, cô cũng tin tưởng nó là tới mang mình trở về.
Thân thể không cảm giác được bất kỳ đau đớn, cô lại cảm thấy tối sầm, mất đi tất cả ý thức.
Là chết sao?
Nhưng chết lần này, sao không phải là. . .
Trước khi ngất đi, Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu hỏi. . .
“Haizz, thật mệt mỏi a. . .”
Không trung, có một thanh âm già nua than thở. . .
“Ngươi mệt cái gì?”
Là một thanh âm khác.
Đó là hai ông lão , một cái trong đó, râu bạc, một là râu hoa râm.
“Ta mang nha đầu này trở về có thể không mệt mỏi sao?”
Ông lão râu hoa râm liếc mắt xem thường, lần này xuyên qua nhiều năm như vậy, còn không phải một cái thời không, dễ sao?
“Ha ha, ta biết ngươi ham chơi, đây không phải đúng là phù hợp tính tình của ngươi sao?”
“Ta. . .”
Ông lão râu hoa râm hết chỗ nói rồi, ông quả là ham chơi, nhưng vậy thì sao chứ?
Có cái gì không đúng sao? Hừ, lão già đáng chết này , lại bắt nạt mình.
“Được rồi, ngươi đi nhanh một chút đi, nha đầu kia đúng cam kết của ngươi, ngươi cũng có vui vẻ. . .”
Bọn họ đều là binh khí tồn tại đã lâu đã lâu rồi, thời gian để lại dấu ấn ở trên người của bọn họ.
Mà trên người của ông lão râu hoa râm, thời gian lưu lại dấu ấn là. . .