Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1034: Nữ nhi thật lợi hại như vậy?



Edit: PDN

Trong lòng của U Minh vương kiên định hơn, thực lực của hắn bây giờ, tuy rằng không so được với Long vương , nhưng. . .

Người còn lại, hắn thật là không nhìn trong mắt.

Hắn nhất định có thể. . . , hắn tự nói để bản thân nỗ lực lên ——

“Ta đây đã hôn mê bao lâu?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn vẻ mặt ân cần mọi người, môi của nàng có phần khô khốc, Nữ vương vội vàng đưa cái chén qua , Đông Phương Ngữ Hinh nhanh uống một ngụm.

Đời người, hạnh phúc nhất là cái gì?

Hạnh phúc đơn giản nhất , chính là thời điểm khi ngươi khát nước, có người sẽ cho ngươi đưa tới một chén nước .

Quan tâm kia, tuy rằng rất nhạt, nhưng làm cho người ta càng uất ức.

Lúc ban đầu Đông Phương Ngữ Hinh quả là đã từng tưởng tượng quá nếu như khi mình khát nước có người đưa nước tới, vậy nàng nhất định sẽ. . .

Ha ha, vậy mà bây giờ thật sự có, có điều là mẫu thân, không phải là một nửa kia, cái này cũng rất cảm động!

“Hinh nhi, lúc ngươi hôn mê. . .”

Quốc sư nói đơn giản tình huống gân đây một lần, Đông Phương Ngữ Hinh chau mày ——

Nói như vậy, Uất Trì Tà Dịch và tiểu Hoan Hoan vẫn ở chỗ Long vương ?

Long vương vốn là thông minh, lợi hại.

Tiểu Hoan Hoan có thể ẩn dấu thời gian lâu như vậy, nói rõ điều gì?

Nói thật , cho tới bây giờ nàng sẽ chưa từng xem nhẹ Long vương. . .

Người này có thể đi tới mức bây giờ , tuyệt đối không chỉ là dựa vào là vận may. . .

Nhưng bây giờ. . .

Tuy rằng nữ nhi của nàng và tướng công cũng rất ưu tú, nhưng. . .

Tiểu Hoan Hoan, cho dù là thông minh đi nữa chẳng qua cũng là đứa bé. . .

Nó làm sao có thể bình an ở bên người Long vương thời gian dài như vậy?

Mà Uất Trì Tà Dịch, nếu như vẫn luôn mất trí nhớ, không nhớ ra được nàng và tiểu Hoan Hoan, vậy tiểu Hoan Hoan tất nhiên rất nguy hiểm.

Long vương muốn tin tức của tiểu Nhạc Nhạc , đây là khẳng định.

Hắn vẫn là vì đan dược sẽ không giết tiểu Hoan Hoan, nhưng. . .

Một chút thủ đoạn, nói không chừng hắn biết dùng.

Nghĩ đến tiểu Hoan Hoan khả năng gặp nguy hiểm, Đông Phương Ngữ Hinh sẽ không sống được.

Cũng có thể. . .

Tiểu Hỏa Cầu và tiểu Hoan Hoan là có khế ước, tuy rằng bọn họ bây giờ cách rất xa, cảm giác không nhạy cảm lắm, nhưng. . .

Nếu như tiểu Hoan Hoan thật sự có nguy hiểm, Tiểu Hỏa Cầu vẫn có cảm giác như cũ .

Nhưng bây giờ Tiểu Hỏa Cầu không có cảm giác, điều này nói rõ tiểu Hoan Hoan là rất an toàn.

Dựa theo trí thông minh, và tuổi của tiểu Hoan Hoan , không có khả năng an toàn thời gian dài như vậy.

Vậy. . .

Đông Phương Ngữ Hinh có phần không thể tin được, lẽ nào. . .

Nàng bỗng nhiên nhìn về phía mọi người, Nữ vương có phần không giải thích được, hỏi:

“Hinh nhi, làm sao vậy?”

“Ta. . . Mẫu thân, ta không sao, ta chỉ là bỗng nhiên cảm giác, hay là, Uất Trì Tà Dịch đã khôi phục nhớ. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh nói suy đoán của mình cho mấy người Nữ vương một lần, Nữ vương cau mày suy nghĩ. . .

Sao bà lại không nghĩ đến điểm này chứ?

“Ặc. . . Nếu là như thế này, vậy bọn họ chẳng phải là. . .”

Nếu như Uất Trì Tà Dịch đã khôi phục, hắn là vì ẩn núp, không đúng, hình như bọn họ ở chỗ này.

“Hinh nhi, con nói không sai, Tiểu Hỏa Cầu đã từng nói. . .”

Nữ vương có phần xấu hổ, bọn họ chưa nói cho Đông Phương Ngữ Hinh đâu, nàng dĩ nhiên tự mình đoán được.

Cái này, đổi thành Đông Phương Ngữ Hinh hết chỗ nói rồi, chuyện trọng yếu như vậy , bọn họ dĩ nhiên không tự nói với mình?

“Ha ha, Hinh nhi, cái này. . . Con vừa nãy mới vừa tỉnh lại, chúng ta còn chưa kịp nói cho con biết nha. . . bây giờ con cần nghỉ ngơi nhiều. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.