Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1097: Giải thích tương đương với che giấu



”Ha ha, thật là một hài tử thông minh , trước tiên ngươi . . .”

Người nọ dặn dò vài câu, Mẫn Vô Tình nghiêm túc nhớ kỹ, đây là nhiệm vụ thứ nhất của cậu, tự nhiên là phải hoàn thành thật tốt ——

“Hinh nhi. . .”

Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở về, người bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp . . .

Đây là. . . Tà Dịch. . .

Thân thể Đông Phương Ngữ Hinh căng thẳng. . . Tà Dịch, Tà Dịch ra ngoài?

Bọn họ thật đúng là có cảm ứng a.

Nàng mới ra ngoài, Uất Trì Tà Dịch dĩ nhiên cũng xuất quan vào hôm nay ?

Không dám nói lời nào, chỉ lo lắng đây chẳng qua là ảo giác của mình.

Nhưng, cái ôm này thực sự thật ấm áp a.

“Hinh nhi. . .”

Bên tai lại truyền tới một tiếng gọi nhỏ giọng , vành tai tê tê, hắn dĩ nhiên. . .

Cắn tai của mình một cái.

Thân thể Đông Phương Ngữ Hinh run lên, Uất Trì Tà Dịch này . . .

Mới ra ngoài cứ không đứng đắn như vậy .

“Ô ô, đau quá. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh ra vẻ nói, Tà Dịch cũng không lo lắng:

“Hừ, ta không dùng lực. . .”

Người này tưởng lừa gạt hắn a, hắn có ngu ngốc như thế sao?

“Hắc hắc, Tà Dịch, chàng cũng đi ra?”

Đông Phương Ngữ Hinh rất hưng phấn, thanh âm này, cũng không phải kích động.

“Cái gì gọi là cũng. . .”

Tà Dịch nghe xong, xoay thân thể của Đông Phương Ngữ Hinh qua, sắc mặt không vui nhìn nàng:

“Nàng đừng nói với ta, nàng bế quan?”

Người nữ nhân này, ngay lúc đó không phải là đang luyện chế thi thể của Long vương à?

Nàng không phải là đáp ứng mình luyện chế xong liền nhất định nghỉ ngơi cho khỏe rồi ư?

Haizz, nha đầu kia, xem ra chính mình không nhìn chằm chằm chút, nàng quả là một chút cũng không biết yêu quý thân thể của chính mình như thế nào a.

“Ta. . .”

Nhìn Uất Trì Tà Dịch dường như tức giận, Đông Phương Ngữ Hinh mới nghĩ đến chuyện đã từng đáp ứng hắn.

Nhưng. . .

Nàng nghịch ngợm le lưỡi, cười lấy lòng nói:

“Lúc đó chẳng qua ta cũng là. . .”

“Có câu nói như thế nào nhỉ? Hinh nhi, ta nhớ kỹ chính là nàng nói với ta, giải thích tương đương với che giấu. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, nàng đã từng nói lời như vậy sao?

Tại sao nàng lại không có cảm giác gì nha.

Chỉ có điều. . .

“Ai nha, lúc đó luyện chế Long vương cho vui, ta cũng không có chuyện gì làm, đã nghĩ điều chỉnh một chút thôi. . . Chàng cũng biết, vào lúc ta tĩnh tọa , có đôi khi so với nghỉ ngơi càng thoải mái chứ?”

Cái đó phải xem tình trạng .

Chuyện này, Uất Trì Tà Dịch đương nhiên cũng biết, hắn cũng không phải tức giận thật , chỉ là. . .

Không muốn Hinh nhi mệt mỏi , như vậy mà thôi.

“Nàng a, lúc nào đều là nàng có lý a. . .”

Đối với Hinh nhi, hắn cũng không có cách nào, nha đầu kia có đầy bụng lí lẽ đâu?

“Ha ha, Tà Dịch, chàng đoán thử một chút ta vừa mới thấy người nào. . .”

Uất Trì Tà Dịch ôm Đông Phương Ngữ Hinh vào trong lòng một lần nữa , Đông Phương Ngữ Hinh dựa vào, làm bộ tùy ý nói .

“Ai?”

“Mẫn Vô Tình. . .”

“Vậy là ai?”

Uất Trì Tà Dịch có phần không rõ, người này rất lợi hại phải không? Mới ra ngoài?

Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi:

“Đây là nhi tử của đối thủ của chàng . . .”

Đối thủ của hắn, Uất Trì Tà Dịch suy nghĩ một chút, ai chứ?

U Minh vương, dường như con của hắn không gọi cái tên này.

Bây giờ nếu như để cho Mẫn Bá Thiên biết, phỏng chừng trực tiếp tức giận hộc máu.

Hắn vẫn luôn xem là đối thủ, lại chưa bao giờ coi hắn là thứ gì .

“Là nhi tử của Mẫn Bá Thiên . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh tốt bụng nhắc nhở, Uất Trì Tà Dịch phản ứng quả nhiên đủ thản nhiên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.