Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
”Haizz, muốn cùng mẫu thân nói một câu cũng không thành. . .”
Tiểu Hoan Hoan trưởng thành.
Mặc dù chỉ là một tháng ngắn ngủn , nhưng. . .
Lần này bé và tiểu Nhạc Nhạc đến, thấy tình cảnh này dĩ nhiên không có nhìn lén. . .
Không thể không nói, tiểu nha đầu hiểu chuyện một ít rồi.
Bé tự giác né tránh, khiến cho tiểu Nhạc Nhạc cũng có chút giật mình mà?
Vừa rồi thậm chí hắn đang nghĩ khuyên can tiểu nha đầu như thế nào đâu?
Bởi vì, không có người lớn khác ở đây, mà tiểu nha đầu vẫn thích xem cái này.
Nhưng hình ảnh như vậy, thực sự không thích hợp bé xem a. . .
“Ha ha, chờ sau này có cơ hội. . .”
Tiểu Nhạc Nhạc rất vui vẻ tiểu nha đầu thay đổi, hắn lôi kéo tay của tiểu Hoan Hoan , vui sướng chạy đến phía sau núi. . .
Núi phía sau của Đan học viện này thì không ít, nhưng rất nhiều địa phương người bình thường cũng không dám tới.
Hắn là tiểu hồ ly, vốn chính là thứ ở trong núi , đối vơi mọi thứ trong núi, đều có một loại mẫn cảm trời sinh .
Chẳng vậy, để cho hắn phát hiện một chỗ rất tốt.
Chỗ đó cách đan học viện hơi xa, tiểu Nhạc Nhạc thần bí nói:
“Tiểu Hoan Hoan, nhắm mắt lại. . .”
“Ặc. . . Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi làm cái gì a. . .”
Tiểu Nhạc Nhạc vẫn luôn nhỏ hơn chính mình , có lời gì trực tiếp tự nói với mình, khi nào . . .
Thần thần bí bí như thế rồi?
Tiểu Hoan Hoan có phần không giải thích được, chỉ có điều tiểu Nhạc Nhạc lại chu miệng lên:
“Dẫn ngươi đi một chỗ tốt a, nhắm mắt lại chưa. . .”
Nhìn tiểu Nhạc Nhạc nói thần bí như thế , tiểu Hoan Hoan yên tâm nhắm mắt lại, quả nhiên, thân thể dĩ nhiên bay lên.
Tay bé nắm tiểu Nhạc Nhạc thật chặt , hắn không nói để cho mình mở mắt ra, tiểu Hoan Hoan vẫn nhắm lại.
Tiểu Nhạc Nhạc quay đầu nhìn cái tiểu nha đầu ngây ngây ngốc ngốc kia , tiểu Hoan Hoan này a.
Nàng cứ yên tâm mình như vậy ?
Vẫn không lo lắng hắn bán nàng đi sao?
Chỉ có điều, nói đi nói lại thì, hắn mới sẽ không bán tiểu Hoan Hoan đâu?
Hắn tình nguyện chính mình chết, cũng sẽ không làm thương tổn đến tiểu Hoan Hoan chút nào.
Trong lòng có quyết tâm, dường như là hắn vẫn luôn cho rằng như vậy . . .
Tiểu Nhạc Nhạc len lén hít một tiếng, đáng tiếc tiểu nha đầu không biết tâm ý của mình a.
Rất nhanh, đến cái sơn động kia rồi , tiểu Hoan Hoan chỉ nghe được có tiếng nước tí tách .
“Đây là. . .”
Bé cố sức nghe, vẫn không mở mắt ra như cũ .
“Được rồi, có thể. . .”
Tiểu Nhạc Nhạc rốt cục lên tiếng, tiểu Hoan Hoan lúc này mới trợn mắt, đây là. . .
Nhũ nước thế này à?
“Oa, ngươi làm sao phát hiện cái chỗ này?”
Xinh đẹp, nhũ nước đủ loại màu sắc . . .
Giống như là. . .
Bé đã từng thấy nhũ nước, nhưng nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy qua mà? ——
“Thích không?”
Tiểu Nhạc Nhạc lấy lòng nói , tiểu Hoan Hoan vội vàng gật đầu:
“Bọn chúng có thể ăn sao?”
Cảm giác, giống như có vẻ có thể ăn a.
“Đương nhiên a, tiểu Hoan Hoan, ngươi nếm thử. . .”
Tiểu Hoan Hoan để sát vào một cái nhũ nước, vươn đầu lưỡi liếm một chút, oa, ngọt ngào, dĩ nhiên là ngọt ngào mà ?
“Ha ha, muốn ăn liền nhanh ăn đi, tiểu Hoan Hoan, cái này cũng là đồ tốt nha. . .”
Hắn làm sao cũng không nỡ ăn đấy?
Tiểu nha đầu dùng sức gật đầu, sau đó dùng sức ăn.
Chỉ ăn chốc lát, bé lại cảm thấy thân thể nóng lên.
“Tiểu Nhạc Nhạc, ta nóng quá a. . .”
Đây, đây là chuyện gì xảy ra ?
Là những nhũ nước này có vấn đề gì đó à? Nhưng nếu như thật sự có vấn đề, tiểu Nhạc Nhạc sẽ không. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.