“Cái kia. . . Uất Trì Nhu Tình, ta thật ra cũng không có chú ý gì . . .”
Đối với chuyện này, nàng không hiểu nhiều lắm, bọn họ chỉ là suy đoán mà thôi.
Nàng đã từng nghĩ tới khả năng có liên quan với U Minh vương , nhưng. . .
U Minh vương, hình như không có điên cuồng như thế đi?
Lúc ban đầu, tuy rằng cũng rất tà mị, nhưng. . .
Chẳng bao giờ làm chuyện điên cuồng như vậy .
“Hinh nhi, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể tìm được người kia. . .”
Vẻ mặt Uất Trì Nhu Tình kiên định nói ngay, Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu.
“Thật ra, của ngươi nhiều tháng, nếu như ngươi lo lắng, có thể về trước đi. . .”
Uất Trì Nhu Tình cùng mình không giống, bụng của nàng lớn hơn.
“Ha ha, trên đảo liền an toàn sao?”
Cái này. . .
Dường như, có phần đạo lý. . .
“Hinh nhi, ngươi cũng có tính toán gì không?”
Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, nàng lấy ra một tờ bản vẽ, cười nói:
“Đúng vậy, ngươi chính là tôn nữ của tam trưởng lão , ta nghĩ chúng ta có thể làm một trận pháp, bảo hộ chúng ta. . .”
Mà điều kiện cơ bản của trận pháp này nhất chính là, từ bên ngoài không nhìn ra, nhưng. . .
Bọn họ nếu như dám đi vào, liền trực tiếp có đi không trở lại.
“Ừ. . . Cái chủ ý này không sai, Hinh nhi, chúng ta cùng nhau ngẫm lại. . .”
Uất Trì Nhu Tình cũng cảm thấy rất hứng thú, tuy rằng nàng theo tam trưởng lão học qua, nhưng chưa bao giờ thực tế thao tác qua.
Đây cũng là lần đầu tiên đối địch nhỉ ? ——
“A, tiểu Nhạc Nhạc, ta cướp được, ta cướp được a. . .”
Tiểu Hoan Hoan ôm một quả cầu đỏ thẫm , vui mừng hô.
Gương mặt Tiểu Nhạc Nhạc đầy vạch đen, tiểu nha đầu, đây là quả cầu gì nha, ngươi cũng đoạt?
Mà quốc sư, thân thể cao lớn, thật vất vả mới chen đến, cũng thấy trong lòng tiểu nha đầu cái ——
Tú cầu màu đỏ lớn kia . . .
Được rồi, đây là tú cầu.
Nhưng. . .
Hắn vừa mãy chỉ một lúc không có đuổi kịp, cái tiểu nha đầu này sao lại. . .
Haizz, hết chỗ nói rồi.
Người ta ném tú cầu, con bé cũng xông vào giúp vui.
Vừa nãy hắn quả là có thể dùng võ công tới được, nhưng. . .
Nhiều người như vậy, công khai sử dụng võ công, dường như không tốt lắm. . .
“Ai cướp được tú cầu?”
Bỗng nhiên, trên đài truyền đến một giọng nói có phần nghiêm túc, mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, là một nam tử nhìn qua cũng chỉ khoảng chừng năm mươi tuổi .
Quốc sư vừa định để cho tiểu nha đầu ném tú cầu đi, nhưng lúc này mọi người lại xoạt một tiếng tránh ra, cách xa một con đường.
Cứ như vậy, tiểu nha đầu, tiểu Nhạc Nhạc, quốc sư, ba người, liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lão giả kia, trước tiên thấy được quốc sư, dung mạo của quốc sư cực kỳ xuất sắc, hơn nữa võ công cũng cao, khí chất tốt, người nọ rất hài lòng gật đầu.
Vừa định để cho quốc sư đi qua, nhưng. . .
Trên tay của hắn, tựa hồ là trống không, cái gì cũng không có. . . Nam nhân sắc mặt cứng đờ, này. . .
Đây coi như là tình huống gì?
Hắn lần nữa nhìn về phía bên người quốc sư , là một đôi hài tử.
Một cái nam hài, một nữ hài tử, cũng không lớn, lẽ nào này là hài tử của hắn?
Mặt của hắn lập tức liền đen lại:
“Lão phu không phải đã nói, thành gia không thể đoạt tú cầu sao?”
Hắn là đã từng nói như thế, hơn nữa đã từng để cho bọn họ kiểm tra thân phận của người tiến vào , nhưng. . .
Đây là chuyện gì xảy ra ? Thế nào có mang theo hài tử tới?
“Cha. . .”
Nữ tử mang theo cái khăn che mặt, đầu tiên nhìn thấy quốc sư , nàng liền thẹn thùng cúi đầu.