Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1139: Hán tử say cản đường



“Ha ha, nàng quá đa tâm rồi, Hinh Nhi, bọn hắn chỉ có một người liên hệ, cũng không có ai biết chính xác địa phương bọn hắn ở đâu, bằng không, làm sao có thể an tĩnh như vậy đây?”

Chỉ có một người liên hệ?

Nhưng...

Mọi người thì tin không? Mà Trần Minh, vẫn luôn cực kỳ ổn trọng, tại sao lại đồng ý chuyện này?

Chẳng lẽ, hắn đã nhìn thấy qua tấm bản đồ kia rồi hả?

Rất nhiều vấn đề liên tiếp mà đến, đây tựa hồ cũng phải chờ tới Kỳ Thiên quốc mới có thể cởi bỏ.

Thậm chí, phải chờ tới sau khi vật kia đi ra.

Bởi vì thời gian bọn họ đi có chút sớm một chút, cho nên...

Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, cơ hồ là tốc độ rùa bò.

Tiểu Nhạc Nhạc và Tiểu Hoan Hoan cũng không nghịch ngợm, bọn chúng biết lần này không phải đi chơi đùa.

Hai người khó được bắt đầu luyện công, không có việc gì thì ở trên xe tu luyện.

Hài tử đều đã chăm chỉ như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không dám lười nhác, trên một đường này trái lại thành một đường tu luyện rồi.

Rất nhanh, thời gian từng chút trôi qua, hai xe ngựa siêu cấp khoa trương, cuối cùng đã tới Kỳ Thiên quốc.

“Tránh ra, tránh ra...”

Vừa đến kinh thành, liền nghe đến tiếng hô hữu lực vài phần.

Đông Phương Ngữ Hinh tò mò vừa muốn vén rèm xe lên nhìn xem, Uất Trì Tà Dịch lại bắt được cánh tay của nàng.

“Ai nha, đây là vật gì? Tại sao lại xấu như vậy đây?”

Xấu?

Lúc này, bên ngoài xe ngựa, những thứ trang trí này nọ lúc đầu, bởi vì vẫn chạy đi, khẳng định có phần tổn hại, lại thêm dọc theo đường đi tro bụi gì gì đó nữa, nhìn qua có phần xấu cũng rất bình thường.

“Ai nha, gia, người cẩn thận một chút, cẩn thận một chút...”

Có người khuyên, Đông Phương Ngữ Hinh đẩy ra một chút khe hở, nhìn đến một nam tử bị người đỡ, người nọ cúi đầu, đặc biệt nghiên cứu xe ngựa của nàng.

“Ai nha, mẫu thân, tại sao dừng lại?”

Tiểu Hoan Hoan cũng nghe phía bên ngoài kêu la, bé mở mắt ra, có phần không vui mừng.

Người nào cản trở xe của bọn họ a, thật sự là hơi quá đáng.

“Không biết, là có người uống rượu say đi.”

Đông Phương Ngữ Hinh nói cho bọn họ tin tức, nhưng là ai cũng không nói.

Chẳng qua vừa vào kinh thì gặp được một hán tử say, đây thật là đầy đủ...

May mắn - -

“Con đi ra xem một chút...”

Tiểu nha đầu hưng phấn nhảy xuống.

Trên một đường này bọn nó chỉ có thể nhàm chán tĩnh toạ tu luyện, mẫu thân không thể chơi, tiểu Nhạc Nhạc không có ý nghĩa, cả ngày cùng một chỗ không có ý mới gì.

Mà lúc này, bỗng nhiên đến đây một người để cho chơi đùa, sao bé có thể không hưng phấn, không kích động?

Tiểu hài tử, vốn dĩ ưa thích chơi đùa, đặc biệt sau thời gian dài nhàm chán như vậy.

Mà tiểu Nhạc Nhạc, nhìn Tiểu Hoan Hoan nhảy xuống, nó cũng đi theo xuống, mặc dù tuổi tác tại đây, nhưng...

Dù sao nó cũng là tâm tình của tiểu hài tử.

Hơn nữa, chỉ có như vậy, nó cùng với Tiểu Hoan Hoan mới có nhiều tiếng nói chung hơn.

Màn xe mở ra một thoáng, người nam nhân kia tựa hồ nhìn đến trong xe có một vầng sáng rực rỡ chiếu xuống.

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, hai tiểu hài tử trước sau nhảy xuống, che người ở bên trong.

Hắn vốn là uống không ít, lúc này...

Tưởng rằng chính mình hoa mắt, là mỹ nữ sao?

Kỳ thật chỉ là hai hài tử.

Trách không được xe ngựa này bất đồng như thế, thì ra là một đôi tiểu hài tử ở mặt trên.

Tiểu hài tử có vẻ sợ hãi xóc nảy, cái này trái lại cũng rất có khả năng đấy.

Hắn nghĩ như thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.