Mà việc này quá lớn, lớn đến mức đã vượt ra khỏi năng lực chịu đựng của bọn họ , cho nên. . .
Trần Minh và mọi người thương lượng một chút, vẫn là kiên quyết cự tuyệt việc này.
Tuy rằng, nếu như ở đây bán đấu giá, đích xác có thể làm cho danh tiếng của bọn họ rung động mạnh mẽ.
Thậm chí, để cho phòng đấu giá của bọn họ nâng cao mấy cấp độ .
Nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi có thể bảo đảm cuộc bán đấu giá này thuận lợi hoàn thành a?
Nếu như ăn không vô, phòng đấu giá liền trực tiếp xong đời.
Trần Minh biết đạo lý này, cho nên. . .
Đương nhiên, đây là nói sau.
Chỉ là, lúc hắn cự tuyệt, người của Mật Các dường như có phần mất hứng.
Nhưng Trần Minh cũng không nói thêm cái gì, hắn vốn là không có ý định nhận lấy.
Bọn họ thật sự nói rất nhiều chỗ tốt , nhưng hắn nhất định không đồng ý.
Vốn là việc này cứ như vậy trôi qua, nhưng làm cho người ta không nghĩ tới là, qua vài ngày, người của Mật Các không tới, hoàng thượng lại làm cho hắn vào cung một lần.
Hoàng thượng, coi như là một người đáng tin.
Hắn đã đáp ứng Đông Phương Ngữ Hinh sẽ chăm sóc phòng đấu giá, mấy ngày nay cũng chưa từng làm khó bọn họ.
Bỗng nhiên triệu kiến, Trần Minh có phần ngoài ý muốn, nhưng lại không thể không đi gặp hoàng thượng.
Mà lúc ở trong cung , hắn cũng nhìn thấy Tứ vương gia và Lục vương gia, mà ý của hoàng thượng , chính là để cho bọn họ nhận cuộc buôn bán này.
Trần Minh nói lo lắng của mình, hoàng thượng lại nói:
“Trẫm sẽ giúp ngươi. . . Hơn nữa, Mật Các cũng đã từng hứa hẹn , sẽ phái người bảo đảm việc an toàn này . . .”
Hoàng thượng cũng nói như thế , Trần Minh không tiện cự tuyệt, vì vậy chỉ có thể đáp ứng.
Hắn mặc dù là sản nghiệp của Đông Phương Ngữ Hinh , nhưng Đông Phương Ngữ Hinh không ở, hắn không có năng lực chống lại hoàng thượng .
Vì vậy. . .
Mà ý của Lục vương gia , chính là lúc đó hắn không có ngăn cản.
“Ta cũng không biết người của Mật Các cùng hoàng thượng nói như thế nào , lúc đó ông ấy rất kiên định, ta đã từng thử khuyên can rồi, nhưng ông ấy không đồng ý. . .”
Lục vương gia tự trách nói, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười:
“Hoàng thượng không phải nói sẽ hỗ trợ bảo vệ sao? Người củaMật Các , cũng sẽ tự mình phái người tới bảo đảm an toàn, chuyện này không sai nha, miễn phí cho phòng đấu giá Tâm Tưởng Sự Thành chúng ta một cơ hội nổi danh, vì sao phải tự trách chứ ?”
Sự tình đã xảy ra, nếu ngươi tiếp tục truy cứu cũng không có ý gì.
Cho nên, không bằng dứt khoát tiếp thu.
Hơn nữa, Mật Các làm như vậy, tất nhiên có tính toán của bọn họ, nàng ngược lại muốn nhìn thử ý định của bọn họ.
Nửa tấm bản đồ kia ở chỗ của nàng , việc này sẽ không có người biết mới đúng.
Mà Kỳ Thiên Quốc, nếu như sự tình không có gì không đúng mà nói, đoán chừng. . .
Đông Phương Ngữ Hinh cười nhạt một tiếng, có lẽ, chuyện này quả là chơi càng ngày càng vui——
“Hinh nhi, ngươi thực sự sẽ không trách tội ta sao?”
Từ lúc chuyện xảy ra sinh cho tới bây giờ, trong lòng của hắn vẫn bất an.
Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh nói thản nhiên như thế , hắn cũng có chút không tin lắm.
“Sẽ không. . .”
Lục vương gia lúc này mới yên lòng lại, tất cả của hắn bây giờ, có quan hệ trực tiếp với Đông Phương Ngữ Hinh.
“Bây giờ cách lúc bắt đầu còn có một chút thời gian, Lục vương gia, ngươi gần đây cũng không tiến bộ lắm a. . .”
Bởi vì thực lực cách xa nhiều lắm, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ liếc mắt đã nhìn ra tu vi của Lục vương gia rồi.
Nói đến chuyện này, Lục vương gia có phần xấu hổ:
“Ta. . .”
Hắn đâu có dễ dàng tiến giai như vậy a, hắn không có vận may như Đông Phương Ngữ Hinh vậy .