Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1161: Nguồn gốc cổ mộ



Ánh mắt của Mật Phong tối sầm lại, hắn nhìn ra Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phải muốn cười hắn, chính là trời sinh thích nói chút chuyện cười nho nhỏ đi.

“Ha ha, vậy cứ tiếp tục gọi ngươi tiểu Mật Phong ( tiểu mật phong = ong mật nhỏ: cách viết của hai chữ này khác nhau nhưng đồng âm, đây là ĐPNH chơi chữ trêu đùa Mật Phong) đi, xưng hô này, rất thân thiết a. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh cười đắc ý, trái lại Uất Trì Tà Dịch có phần không vui:

“Nương tử, ngươi muốn cùng ai thân thiết chứ?”

Ặc, cái này. . .

Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, nàng nói sai cái gì rồi phải không?

Mật Phong lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, bên ngoài đồn đãi, tình cảm của hai người vô cùng tốt, lúc này xem ra, quả nhiên không giả.

Tình cảm của bọn họ. . .

Tốt đến mức làm cho người ta đố kỵ, nhưng hắn sẽ không đố kị, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn.

“Thiếu đảo chủ. . .”

Mật Phong cắt đứt lời của hai người, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu lại nhìn lại.

Đông Phương Ngữ Hinh có phần xấu hổ, nàng thế nào đã quên bên người còn có người khác nhỉ?

“Cái kia, Mật Phong, ngươi tìm chúng ta có thể có chuyện gì không?”

“Ha ha, phu nhân, thật ra chuyện là như vầy. . .”

Chuyện này, hắn chưa từng nói cho Hắc Cẩn Trí, bởi vì hắn không xác định trong tay của bọn họ có địa đồ.

Nhưng lúc này, nghe xong thủ hạ báo lại, hắn phân tích thật cẩn thận một chút, sau đó là tổng hợp lại chuyện của mấy người Đông Phương Ngữ Hinh , hắn biết tung tích của nửa tấm bản đồ còn lại.

Nếu đã xác định, vậy. . .

Hắn liền dứt khoát tới thẳng thắn với bọn họ ——

“Đã từng có một vị cổ nhân, hắn thiếu chút nữa đã tu luyện tiến đến cảnh giới cao nhất . . .”

Mật Phong lẳng lặng nói:

“Thiên phú tu luyện của ông ấy cực cao, hắn chính là người thành lập Mật Các chúng tôi !”

Cái gì?

Cái này, đổi thành Đông Phương Ngữ Hinh giật mình.

Mật Các người sáng lập, cũng chính là bọn họ tổ tiên?

Vậy. . .

Vì thế nếu thực sự mở cái cổ mộ kia, tiểu Hoan Hoan. . .

Nghĩ đến dự định của tiểu Nhạc Nhạc , bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy rất. . .

Không có hy vọng.

Nếu như thật sự chính là tổ tiên của bọn họ, vậy linh hồn của người kia, ở một khắc sau cùng , khẳng định sẽ đem đồ tốt để cho đời sau của hắn , mà không phải bọn họ.

Sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh trầm xuống, Uất Trì Tà Dịch cũng nghĩ đến cái này, trong lòng hắn có phần tiếc hận.

“Tu luyện của hắn vốn là cực kỳ thuận lợi, nhưng. . . Đáng tiếc là, hắn có một người bạn rất thân, người bạn kia thiên phú cũng rất cao, bọn họ vẫn kết bạn tu hành. . . Nhưng, ngay lúc hắn muốn lên cấp , bằng hữu đang hộ pháp cho hắn, vừa lúc đó, người bạn kia lại. . .”

Câu chuyện rất bi kịch .

Con người, bạn thân đi nữa, cũng có lòng ghen tỵ.

Lúc lên cấp , bình thường cần tuyệt đối. . .

An tĩnh, thanh tâm, phải tìm một chỗ không người, thậm chí cần tìm người giúp đỡ hộ pháp

Người kia, có thể để cho bằng hữu của hắn hộ pháp cho hắn tình cảm của hai người nhất định là tốt vô cùng.

Nhưng bằng hữu của hắn, lại vẫn như cũ phụ kỳ vọng của hắn .

Đông Phương Ngữ Hinh gục đầu xuống, chuyện như vậy, rất bình thường.

Con người, luôn luôn có ham muốn cá nhân

Mà vị tổ tiên kia của hắn, bản thân bị trọng thương, đã trốn vào cổ mộ năm xưa tự xây dựng vì bản thân mình .

Vì giữ lại cho đời sau một niệm tưởng, hắn làm địa đồ của cổ mộ .

Cơ quan bên trong trùng trùng điệp điệp, không có địa đồ thì hoàn toàn không vào được.

Hắn ở bên trong một mình , vừa chữa thương, vừa. . .

Tiếp tục tu luyện, nếu như thành công, đương nhiên trường sinh bất lão, nếu như thất bại, sẽ chết ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.