Mấy thanh âm, cũng làm cho nữ nhân hỗn loạn trên đất hoàn toàn thanh tỉnh, bà mở mắt ra, nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, chưa hiểu được đến cùng là chuyện gì xảy ra, phách phách phách, vài tát đánh qua, đánh cho đầu óc của bà lại choáng váng .
Là Đông Phương Trình, đương kim đại tướng quân......
Tướng quân luôn luôn đều là thanh danh hiển hách, ở trong nhà có chủ quyền tuyệt đối, thế nhưng bỗng nhiên, thê tử của hắn, nương tử làm bạn nhiều năm như vậy, lại theo nữ tế (con rể) của hắn trên giường lăn lộn.
Trượng mẫu và nữ tế (mẹ vợ cùng con rể)......
“Lão gia...... Sao người lại đánh ta......”
“Ngươi cái lão bà này, vì sao? Vì sao sẽ là ngươi......”
Không đợi Đông Phương Trình nói chuyện, bỗng nhiên, một bóng người theo trên giường nhảy xuống, hắn đã mặc y phục vào, hắn hung tợn nhìn phu nhân, lạnh giọng hỏi.
Hắn chính là Tứ vương gia, nhi tử được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất.
Hai mắt của Tứ vương gia hung tợn nhìn Tưởng Văn Cầm, ánh mắt kia, làm cho người ta hoài nghi hắn sẽ lập tức giết bà.
Bởi vì Đông Phương Ngữ Phượng đề nghị, hắn đồng ý ......
Nhưng điều kiện tiên quyết là...... Hắn muốn được đến Đông Phương Ngữ Hinh.
Hắn tin tưởng nàng, cũng liền tùy ý nàng an bày, mà thời điểm đêm qua, thật là chiếm được “Đông Phương Ngữ Hinh”......
Hắn đã nói nữ nhân kia làm sao có thể sẽ là cái loại cảm giác này đâu?
Hắn cho rằng kia chẳng qua là ảo giác, nhưng......
Thế nào cũng không nghĩ đến, ngày hôm qua người cùng hắn cả đêm dây dưa, căn bản không phải là Đông Phương Ngữ Hinh, mà là lão bà Tưởng Văn Cầm này.
Hắn, thế nhưng cùng một cái lão bà làm vẻn vẹn một buổi tối...... (ặc, ta thấy hắn ta dã man thật, nôn nôn…sory các nàng k nhịn được…)
Nghĩ vậy, hắn liền ghê tởm muốn phun.
Hắn là đương kim Tứ vương gia, đường đường là một vương gia, làm sao có thể......
Thượng (xxoo) một cái lão bà đâu? Vì sao, vì sao?
Hơn nữa, hắn thật xác định ngày hôm qua nhìn đến người, là Đông Phương Ngữ Hinh.
Mà tình huống lúc này là...... Bị người đánh tráo? Không có khả năng, cảm giác lúc đó còn rất rõ ràng, cảm giác kia tuyệt đối không phải một nữ nhân tuổi còn trẻ.
“Ta......”
Lúc này, Tưởng Văn Cầm cũng rốt cục tỉnh táo lại, nhưng càng khiến bà hồ đồ.
Bà đồng ý với quyết định của Đông Phương Ngữ Phượng, cũng chuẩn bị giúp nàng, nhưng......
Vì sao sẽ biến thành bà vậy?
Cảm giác ngày hôm qua, thế nhưng thật sự tồn tại, cái kia không có giả.
Thân mình hiện tại giống như tan tác vậy, nơi nơi đều đau, chứng minh điên cuồng ngày hôm qua!
“Đông Phương Ngữ Phượng...... Ngươi...... Ngươi đến cùng đang làm cái quỷ gì?”
Ánh mắt Tứ vương gia chán ghét dời theo từ trên người Tưởng Văn Cầm, hai mắtcủa hắn âm lãnh nhìn về phía Đông Phương Ngữ Phượng.
“Ta...... Vương gia, thiếp thân......”
Đông Phương Ngữ Phượng đã triệt để dại ra, nàng càng không biết sao lại thế này.
“Còn thất thần làm cái gì? Chờ bị giết khẩu sao? Còn không mau cút đi......”
Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng liếc nhìn “người ngoài” một cái, vài người kể chuyện sợ tới mức vội vàng chạy trốn. Chuyện hôm nay của tướng quân phủ rất lạ, nhưng cũng tuyệt đối hoả bạo (sôi động).
Mà giờ phút này, tất cả mọi người chưa chú ý qua, bọn họ mới có khả năng chạy trốn.
“Chậc chậc, thật sự là phấn khích...... Mẫu nữ đồng thời hầu hạ một người nam nhân...... Tứ vương gia, diễm phúc của ngươi thật sự là sâu a......”
Nhân vương ha ha cười, khuôn mặt tuấn tú Tứ vương gia đen lại, hiện tại hắn thậm chí cũng không dám nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh ......
Đã từng, hắn thật sự yêu nàng, thật thích nàng, rất muốn có được nàng.
Thế nhưng lần đầu tiên, lúc tỉnh lại là nữ nhân Đông Phương Ngữ Hoa kia, muội muội của nàng......
Lần thứ hai, càng quá đáng hơn, ngay tại trước mặt nàng, để cho nàng nhìn đến bản thân lại cùng đại nương của nàng không mảnh vải cùng nằm trên giường.