Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 170: Lời thổ lộ ghê tởm nhất



Đậu Chí Văn không thể tin được nói, chẳng lẽ ngay cả chính mình đệ ấy cũng không tin sao?

“Lo lắng có người sắc đảm che trời......”

Đậu Chí Kình hừ lạnh một tiếng, chỉ có điều người này, lá gan thật sự là rất lớn.

“Chết tiệt, Đậu Chí Văn này vẫn là người sao?”

Lúc mà mấy người Đông Phương Ngữ Hinh tới, vừa vặn nghe được bọn họ nói như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh giận dữ, trực tiếp bay xuống, vèo một tiếng, một chưởng liền đánh hướng hai người bọn họ.

“Hinh Nhi, đừng giết bọn họ.... .......”

Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh lần này lực đạo không nhỏ, Nhân vương vội vàng ngăn lại.

“Hai tên súc sinh này, ta muốn giết hắn......”

Tuy rằng bị ngăn cản một phần lực đạo, nhưng vẫn đánh lên trên người của hai người bọn chúng, võ công của Đông Phương Ngữ Hinh không thấp, hai người tránh không kịp, đều bị thương.

“Hinh Nhi, đừng quên Hoan Hoan......”

Nhân vương đã nhắc nhở nói, tay của Đông Phương Ngữ Hinh mạnh mẽ dừng lại, đúng vậy, muốn đối phó bọn họ có rất nhiều thời gian, nhưng......

Hoan Hoan, tìm Hoan Hoan càng quan trọng hơn.

“Vương gia, vương phi, không tìm được tiểu thư nhỏ......”

“Chúng ta cũng không tìm được......”

Người của Đậu phủ rất nhanh bị người khống chế toàn bộ, những người có mặt đều bị bắt lại, Hoan Hoan lại không thấy đâu.

Cách chỗ bọn họ nói chuyện không xa, có một phòng chứa củi nhỏ, nơi này Đông Phương Ngữ Hinh nhớ được rõ ràng, chính là địa phương lúc trước giam giữ nàng.

“Đậu Chí Văn, nữ nhi của ta đâu?”

Đông Phương Ngữ Hinh nâng đầu của Đậu Chí Văn lên, hai mắt hung hăng nhìn hắn, súc sinh chết tiệt này, lần trước thực sự nên trực tiếp giết hắn xong việc.

“Không biết......”

“Không biết sao?”

Tay đột nhiên nắm lấy cằm của hắn, dùng sức sờ, chỉ nghe đến răng rắc một tiếng, Đậu Chí Văn bị đau kêu to lên.

“Còn ngươi? Đậu Chí Kình, ngươi cũng không biết?”

Một phen bỏ qua nam nhân không phải nam nhân đang khóc nức nở kia, giọng nói Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng nói.

“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi nên biết, ta sẽ không nói!”

Vẻ mặt Đậu Chí Kình trấn định nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, hắn không sợ chết, cho tới bây giờ cũng chưa sợ qua.

“Tốt, không tệ, so với hắn có dũng khí hơn......”

Đông Phương Ngữ Hinh cười lạnh nhìn hắn ta, vung quyền đánh tới trên bụng hắn, hung hăng đánh một cái.

“Phốc......”

Đậu Chí Kình phun ra một búng máu, hắn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:

“Ngươi cũng biết, lần đầu tiên lúc ta nhìn thấy ngươi, đã từng động tâm qua?”

Ngạch, đây là tình huống gì? Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Nhân vương, đã thấy mặt nạ hoàng kim của hắn ánh sáng lấp lánh, căn bản cũng không biết hắn sẽ có biểu cảm gì.

“Lúc đó, ta có cảm giác, người cả đời này ta muốn tìm, rốt cục xuất hiện ...... Ta Đậu Chí Kình, ánh mắt luôn luôn là cao. Nhưng thời điểm kia, trong mắt ngươi chỉ có Tứ vương gia, không có ta......”

Đậu Chí Kình chua sót cười, có chút trào phúng thở dài:

“Ta cho rằng, là thân phận địa vị của Tứ vương gia hấp dẫn ngươi, cũng không nghĩ đến, ngươi chẳng qua là vì báo thù......”

“Có thể được đến ngươi thích, ta nên cao hứng sao?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười cười:

“Chẳng qua, ngươi thích ta thật sự không tiêu hoá nổi, ngươi thích, chính là cướp đi nữ nhi của ta khiến cho ta lo lắng sao?”

Có một số người thích thực biến thái, hơn nữa, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm người như Đậu Chí Kình thích chính mình.

Nếu nói Tứ vương gia thích là vì đạt được, vậy Đậu Chí Kình thích, chính là hủy diệt.

“Ngữ Hinh, ta là bất đắc dĩ ......”

Đậu Chí Kình gục đầu xuống, hắn biết nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, lúc này, nữ nhi của nàng từ trong tay hắn biến mất, nàng sẽ không bỏ qua chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.