Nàng là Đông Phương ngữ hinh, vừa mới gả cho Nhân vương.
Theo lý thuyết, dựa theo cẩn thận của Đậu Chí Kình, chắc chắn không động thủ nhanh nhưu vậy mới đúng.
Nhưng hắn làm, vậy khẳng định là có người nói với hắn cái gì.
Mà có thể để cho hắn tức giận đến mức lập tức động thủ, chỉ có...
Hài tử trong bụng của Đậu Yên Nhi.
Ha ha, trên đời này, vô cùng tàn nhẫn độc ác khó đối phó nhất, kỳ thật là nữ nhân.
"Ta... Muốn... Đây là hài tử của ta, đương nhiên ta muốn..."
Đậu Yên Nhi nhìn người đầy máu kia nhìn về phía mình, tự nhiên không dám nói cái gì, miệng nàng miễn cưỡng nói.
"Nếu muốn, Đậu Yên Nhi, ngày đó lại vì sao ngươi vụng trộm chạy ra ngoài mua thuốc xảy thai a?"
Đông Phương Ngữ Hinh, tự nhiên cũng thấy được hành động của Đậu Chí Kình, hừ, thật sự là đủ ngu xuẩn, lại bị chính muội muội của mình lợi dụng rồi.
"Ngươi nói bậy, ta làm sao có thể chính mình bốc thuốc... A... Bụng của ta, bụng của ta a..."
Lúc này, trong bụng lại càng đau đớn, tựa hồ, là kết quả nàng vẫn muốn, lập tức liền muốn xuất hiện rồi.
Thân thể của nàng lung lung lay lay đứng lên, vừa mới đứng vững, lại bỗng nhiên chụp vào cánh tay của Đông Phương Ngữ Hinh.
Võ công của Đậu Yên Nhi, tự nhiên Đông Phương Ngữ Hinh rất rõ ràng, chỉ là, nàng không nhúc nhích, không né tránh.
Đậu Yên Nhi vừa vặn tóm lấy, sau đó, không thể tin được nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
"Ngươi, Đông Phương Ngữ Hinh, vì sao ngươi không tránh ra?"
Vì cái gì không có tránh ra? Nói đến, vấn đề này hỏi thật đúng là đủ buồn cười, ngươi không phải muốn bắt ta sao? Ngươi là phụ nữ có thai, ta vì sao phải mau tránh ra? Kính già yêu trẻ bản tiểu thư vẫn lại là hiểu được.
Đông Phương Ngữ Hinh vô tội nhìn nàng, khó hiểu cười nói:
"Ngươi đúng là người phụ nữ có thai, một phụ nữ có thai thiếu chút nữa sinh non, ta cũng không phải người tang tận lương tâm, làm sao có thể tránh ra a?"
Sắc mặt Đậu Yên Nhi càng thêm trắng xanh, nàng dự liệu sẽ không sai, thế nhưng vì sao...
"Hoặc là nói, Đậu Yên nhi, chắc là ngươi hi vọng ta mau tránh ra?"
Một câu, làm như không chút để ý, lại để lộ ý đồ của Đậu Yên Nhi.
Đậu Chí Kình toàn thân là máu gian nan ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Đậu Yên Nhi, muội muội của hắn:
"Muội... Muội vậy mà gạt ta..."
Hắn bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, tuy nhiên không chết được, mà những người đó động thủ, nhưng thực sự cũng là chỉ để lại một cái mạng.
Hắn biết Đông Phương Ngữ Hinh khó đối phó, cho nên một mực nhẫn nại, mãi đến nghe Đậu Yên Nhi nói đến hài tử trong bụng nàng ta, hắn cho rằng Đông Phương Ngữ Hinh sẽ tiếp tục xuất thủ, cho nên mới sẽ...
Thế nhưng không nghĩ tới, toàn bộ, chẳng qua chỉ là một cái kế sách của Đậu Yên Nhi, một cái quỷ kế mà thôi.
Nàng vì trả thù, hủy diệt, thế nhưng là Đậu phủ bọn hắn.
"Này... Này tới cùng sao lại thế này a... Đại phu, kêu đại phu tới a..."
Đậu phu nhân nhìn người trên đất, lại nhìn nhìn Đậu Yên Nhi, bà cũng không biết nên cứu người nào mới tốt!
Đậu phủ làm sao vậy? Vì cái gì luôn luôn xảy ra nhiều chuyện như vậy a.
"Nàng không chết được..."
Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt nói xong, nàng lấy ra một viên thuốc màu trắng, một tay nắm lấy cằm của Dậu yên Nhi, dùng lực một chút, miệng của nàng ta hơi mở ra, Đông Phương Ngữ Hinh đem viên thuốc nhét vào.
"Ngươi không phải rất muốn hài tử này sao? Ta liền giúp ngươi bảo trụ..." (giữ lại)
Hừ, nghĩ muốn hãm hại ta? Cũng không ngẫm lại thân phận ngươi là cái gì.
Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đậu Chí Văn.
"Ta... tiểu nghiệt chủng... Nữ hài, bị mang đến rừng rậm Ma Thú rồi..."
Đậu Chí Văn sợ hãi bị đánh, hắn vội vàng nói, ánh mắt Nhân vương lạnh lùng, hắn không thể tưởng được bọn hắn lại quá nhẫn tâm như vậy!
*cúi đầu* xin lỗi Voi Còi, xin lỗi mọi người nay nhà Thiên bị mất điện nên bây giờ mới làm xong được. khiến mọi người phải chờ thật ngại quá, mọi người bỏ qua cho Thiên nhé!