Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 176: Ngươi ở bên ngoài nuôi dưỡng nữ nhân?



Edit: voi còi

“A...... Đây là cái gì vậy a......”

Tay bị người nắm lấy, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Nhân vương đi lên hơn mười thước mới dám dừng lại, vừa vặn nhìn đến một cái cái đầu thật lớn nhô lên trên mặt nước.

“Ai, đây là ma thú rừng rậm a, cũng quá khủng bố thôi......”

Cái thứ kia, nếu là bị hắn bắt lấy, phỏng chừng có thể trực tiếp một ngụm nuốt luôn......

Mà ong vàng phía trước mới đi không lâu, các nàng cũng không dám tiếp tục đi tiếp.

“Thực xin lỗi, phụ thân, nương, là Hoan Hoan làm liên luỵ hai người......”

Hoan Hoan cúi đầu, nếu không phải bởi vì chính mình, phụ mẫu cũng sẽ không bị vây ở địa phương như vậy ......

“Con nói cái gì vậy? Hoan Hoan?”

Đông Phương Ngữ Hinh vuốt vuốt đầu của Hoan Hoan, thương tiếc nói:“Con không có việc gì là tốt rồi......”

Nàng ngẩng đầu nhìn Nhân vương, nam nhân này......

Thật không biết nên nói như thế nào, lúc này, nếu như nói tiếng cám ơn, kiền cảm thấy hơi quá đáng.

“Hinh Nhi, ta là tướng công của nàng, bảo vệ hai người, là tất nhiên ......”

Nhân vương nhàn nhạt mở miệng, tuy rằng vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, nhưng hắn lại chưa bao giờ hối hận qua!

Ma thú rừng rậm này, tuy rằng nguy cơ trùng trùng, nhưng......

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, có lẽ bọn họ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn cũng nói không chính xác .

“Phụ thân thật tốt......”

Hoan Hoan ôm Nhân vương, đầu ở trong lòng hắn cọ cọ, thấp giọng nói:

“Phụ thân, con thật sự là nữ nhi của người sao?”

Tuy bé không lớn, thế nhưng lời nói của bọn họ bế lại nghe rõ ràng, bé không muốn làm dã loại, lại càng không muốn bọn họ vũ nhục phụ mẫu của mình.

“Đương nhiên a......”

Nhân vương đương nhiên nói, Hoan Hoan nhăn long mày nhỏ, thở dài:

“Thế nhưng bọn họ nói không phải......”

Ánh mắt Nhân vương buồn bã! Hắn nhớ tới chuyện ngày đó.

Ngày đó, Hoan Hoan khóc tìm hắn, thậm chí hôn mê, ở trong lòng một tiểu hài tử, loại chuyện này, có lẽ vĩnh viễn đều sẽ để ý đi.

Mà chuyện của hắn, có phải nên nói rõ ràng cùng Đông Phương Ngữ Hinh hay không?

Hắn rất do dự, không biết có nên nói hay không.

“Hinh Nhi, nếu như ta bắt buộc phải lừa nàng, nàng sẽ tha thứ ta sao?”

Nhân vương thử hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu nhìn hắn:

“Không biết, xem tình huống đi...... Chẳng qua, bình thường, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, thì có thể tha thứ.”

Vấn đề nguyên tắc? Đó là vấn đề gì, Nhân vương muốn hỏi, cũng không dám nói

“Ngạch......”

“Nhân vương, ngươi có chuyện gì gạt ta? Chẳng lẽ là ở bên ngoài dưỡng nữ nhân?”

“Không...... Không có......”

Hắn không có hứng thú, hơn nữa, cho dù là thật sự muốn dưỡng, hắn sẽ dưỡng ở trong nhà mình, làm gì đến bên ngoài?

“Vậy...... Ngươi có chuyện gì gạt ta?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn hắn, chẳng lẽ hắn có hài tử khác?

Chẳng qua, không có nghe nói hắn có thê tử a, làm sao có thể có hìa tử?

“Cũng không có gì...... Đúng rồi, chúng ta mau chạy nhanh đi...... Muốn đi ra ngoài, không dễ dàng......”

Lúc này bọn họ đã hoàn toàn lạc đường, nhưng cũng không thể không đi.

Ba người đi tốc độ bất khoái, bởi vì vừa mới chạy trối chết, thể lực tiêu hao không ít.

Rất nhanh , tối rồi, trời tối là lúc ma thú thường lui tới cũng nhiều hơn, cho nên, bọn họ không thể tiếp tục chạy đi.

“Ở kia có một cái sơn động (hang núi)......”

Đông Phương Ngữ Hinh đối với mấy cái này có vẻ quen thuộc, huấn luyện trong rừng, lúc trước cũng không phải không luyện tập qua.

“Ừ...... Chúng ta đi thôi......”

Sơn động không lớn, hơn nữa bên trong tương đối khô ráo, là một nơi đón ánh mặt trời.

Nhân vương đi ra ngoài săn thú, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan ở liền phụ cận tìm chút rau dại và trái cây có thể ăn được, chờ đến khi Nhân vương trở về, Đông Phương Ngữ Hinh đã lấy ra này nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.