Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 181: Ta cõng ngươi đi



Edit: voi còi

"Ta không sao... Hoan Hoan, phụ thân đến bên này chờ nương của con..."

Hoan Hoan nho nhỏ, tự nhiên là không đỡ được Nhân vương cao lớn, hắn chật vật di chuyển bước chân tìm cái cây gần đó ngồi xuống dựa vào, muốn vận khí chữa thương, lại phát hiện bị thương tựa hồ không nhẹ.

"Hoan Hoan, mấy viên thuốc kia của con còn không?"

Đông Phương Ngữ Hinh cho Hoan Hoan viên thuốc, đều là thuốc bổ, có bổ khí nuôi dưỡng máu đấy, cực kỳ thích hợp với tình huống hôm nay của hắn...

"Có a... Phụ thân cho người..."

Hoan Hoan lấy túi kẹo bảo bối của bé ra, đưa cho Nhân vương, Nhân vương cầm lấy ăn hai viên, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi...

"Ngươi không sao chứ?" Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở lại, nhìn thấy Nhân vương đang dựa vào cây nghỉ ngơi.

"Thành công?"

Giọng nói Nhân vương yếu ớt hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu: "ừ..."

"Chúng ta vẫn phải tìm sơn động, địa phương an tĩnh chút, nàng phải nhanh luyện hóa..."

Nơi này không được, bốn phía đều là cây cối, vạn nhất gặp được ma thú, không dễ dàng đối phó.

"Ngươi thì sao?" Đông Phương Ngữ Hinh nói xong liền cầm cổ tay Nhân vương lên, chỉ là hơi thử một chút, mày thật chặt nhăn lại:

"Thứ kia, sao lại lợi hại như vậy..."

Thân thể Nhân vương cực kỳ suy yếu, kia thoáng một chút, để cho hắn bị nội thương rất nghiêm trọng.

Võ công của hắn cao hơn mình, lại vẫn bị đánh thành hình dáng này.

Rất khó tưởng tượng, nếu như mình bị đánh trúng, vậy...

"Ăn trước đi..."

Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược, đổ ra một viên nhét vào trong miệng của hắn, Đông Phương Ngữ Hinh bất mãn nói:

"Đến lúc này vẫn còn mang theo mặt nạ, nguoi không thất khó chịu a..."

Chẳng qua lúc trước cũng không phát hiện, lúc này cách rất gần mới phát hiện mặt nạ này thực sự là cực kỳ tinh xảo đấy. Chỗ miệng này, mở ra vậy mà không nhìn thấy cơ quan ở đâu.

"Thói quen..."

Nhân vương cười cười yếu ớt, hắn không biết Đông Phương Ngữ Hinh cho hắn ăn cái gì, nhưng thứ này, tuyệt đối là đồ tốt đấy.

"Người a..." Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ nhìn hắn, một người thói quen mang mặt nạ, nàng không biết vì cái gì, nhưng nguyên nhân trong đó, chắc chắn tuyệt đối không đơn giản.

"Nơi này không an toàn, ta mang ngươi tìm một chỗ chữa thương đi..."

Thuốc của tự nhiên là tốt nhất, nhưng cũng cần chữa thương, mà chính nàng vẫn còn phải luyện hóa hỏa, cho nên, bọn hắn cần phải tìm một nơi an toàn.

"Được..."

Nhân vương giãy giụa nghĩ muốn đứng lên, nhưng ngực đau lợi hại, Đông Phương Ngữ Hinh vội nói:

"Ngươi đừng cử động, ta cõng ngươi..."

"Nàng? Cõng ta?"

Nhân vương kinh ngạc nhìn cái tiểu nha đầu này, nàng nhỏ như vậy, lưng nhỏ như vậy có thể cõng được chính mình sao?

"Đúng... Đến đây đi..."

Nam nhân này, ánh mắt này là gì đây? Xem nàng vô dụng như vậy sao?

Đông Phương Ngữ Hinh có phần bất mãn, người nam nhân này quá khinh bỉ nàng, nữ nhân cũng không vô dụng như vậy có được hay không?

Nhân vương do dự một chút, hắn bây giờ thật sự không thích hợp đi đường, để cho nàng cõng đi.

Thật nặng... Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cắn môi, nhưng mà vân trong phạm vi nàng chấp nhận được.

"Hinh Nhi..."

Bỗng nhiên hắn mở miệng, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không ngừng lại, hỏi: "Ừ? Làm sao vậy?"

"Bỗng nhiên ta cảm giác, như vậy thật tốt..."

Đã từng, bọn họ thúc giục hắn nhanh rời khỏi, giải thoát khỏi thân phận này, khôi phục bộ dáng lúc trước của hắn.

Lúc đó, Nhân vương đã chết, Nhân vương phủ to như vậy, và tài sản của Nhân vương, đều lưu lại cho hai mẫu nữ bọn họ.

Chỉ là, lúc đó hắn do dự, chính hắn cũng không biết vì cái gì đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.