Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 186: Nha đầu vô địch bại hoại



Edit: ..Lam Thiên..

sơn động này, có phải hay không rất nguy hiểm a......

Ô ô, không cần a, nương phát hỏa, nhưng đừng liên lụy đến bé a, bé mới là tiểu hài tử vô tội a.

“Nhân vương, ngươi như vậy thật không thoải mái, chúng ta là vợ chồng, ta giúp ngươi tháo nó xuống, được không?”

Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng nói xong, trưng cầu ý kiến Nhân vương.

Chính là, lúc này Nhân vương hôn mê , căn bản không có khả năng nghe được.

Nương đây là người đối với chính mình tự nói đi, bé rõ ràng biết, Nhân vương không có khả năng đáp lời ......

Hoan Hoan âm thầm ở trong lòng nói xong, tay Đông Phương Ngữ Hinh đã vươn tới trước mặt nạ.

Cầm lấy, nhẹ nhàng mà cẩn thận , cầm lấy.

Sau đó, tay nâng lên, tay nâng lên , Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng đều có vài phần khẩn trương.

Nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần khi hắn là xấu nam ,người là không thể chỉ nhìn bề ngoài đúng không?

Chính là, mặt nạ một chút dịch chuyển, lộ ra là một gương mặt tái nhợt .

Cái trán, lông mày, ánh mắt......

Dung mạo như vậy, thế nào có chút quen thuộc đây? Nàng cảm giác, tựa hồ đã gặp qua hắn ở đâu?

Sưu, Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp hất toàn bộ ra, quả nhiên là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Nhân vương...... Cái lão vương gia trong truyền thuyết, thế nhưng......

tuổi trẻ như vậy?

Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cắn môi, Uất Trì Tà Dịch...... Thiên Thương thiếu đảo chủ.

Nhân vương dĩ nhiên là hắn??

Không, không đúng, tuổi không đúng, tuyệt đối không đúng, hắn không có khả năng lừa gạt tất cả mọi người.

Kia...... Người trước mắt là hắn, Nhân vương đâu? Nhân vương chân chính đâu?

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm bọn họ động phòng, nàng nhưng là đã xem qua thân mình của Nhân vương .

Nàng lúc đó thậm chí có chút kỳ quái, thân mình một cái lão nam nhân , làm sao có thể như vậy ......

trẻ tuổi như vậy? da thịt kia, khung xương kia, nhưng là nửa điểm cũng không lão.

Lại không biết, người này, thế nhưng sẽ là Uất Trì Tà Dịch a.

Cắn răng...... Nghiến răng...... tay gắt gao nắm lại.

Chết tiệt, Uất Trì Tà Dịch, ngoạn như vậy thật vui sao? Ngươi cũng dám gạt ta??

Đông Phương Ngữ Hinh muốn đánh người...... Phi thường muốn đánh người.

“Không đúng...... Mẫu thân thế nào liền bình tĩnh như vậy ......”

Hoan Hoan hồ nghi nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy có chút không thích hợp:

mẫu thân nàng không nên bình tĩnh như vậy, bé đã nghĩ tới trăm ngàn loại tình huống xảy ra khi mẫu thân biết thân phận thật của phụ thân, lại không nghĩ rằng, sẽ an tĩnh như vậy......

Hay là, mẫu thân cao hứng quá nên choáng váng?

Hoan Hoan lắc đầu, cảm giác khả năng này không lớn! Đó là vì sao?

Tiểu đầu thế nào cũng nghĩ không ra, bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh quay lung với bé , bé căn bản thấy không rõ biểu cảm của Đông Phương Ngữ Hinh .

Bất quá, quá mức quái dị , cũng liền đại biểu cho tình huống lúc này rất không bình thường.

Tiểu nha đầu mắt to vừa chuyển, nảy ra ý hay.

“Ô ô, nương...... Hoan Hoan hảo đói a......”

Hoan Hoan làm ra một bộ dáng mơ mơ màng màng khi mới tỉnh lại , Đông Phương Ngữ Hinh nghe thấy Hoan Hoan tỉnh lại, thân mình nàng liền cứng đờ......

Theo bản năng chặn lại Uất Trì Tà Dịch, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn nàng:

“Tỉnh??”

“Ân...... Mẫu thân, người sẽ không là không ngủ được đi? Còn có phụ thân thế nào ? đã khá hơn chút nào chưa mẫu thân?

Nhìn nha đầu thân thiết quan tâm, đối với ai cũng đều tốt.

“Không chết được ......”

Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh một tiếng, lấy ra đồ ăn ngày hôm qua còn dư, quăng cho Hoan Hoan.

“Nương, người không ăn?”

Hoan Hoan đi qua, thời điểm nhìn thấy Uất Trì Tà Dịch còn quay đầu nhìn thoáng qua, đương nhiên, đã ở giờ phút này, phát hiện mặt nạ không ở trên mặt, mà là bị quăng ở trên đất.

“A...... Mẫu thân, đây là mỹ nam thúc thúc sao?”

Tiểu nha đầu kinh ngạc hô, Đông Phương Ngữ Hinh quét mắt liếc Uất Trì Tà Dịch một cái, âm thanh lạnh lùng nói:“Còn đói không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.