Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 196: Dụ dỗ Tiểu Hỏa Cầu [ 1 ]



Edit: voi còi

Bọn họ cũng bị thương, vừa mới bị nhiều người vây công như vậy, cũng không phải là đùa giỡn.

Hoan Hoan đi đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch cũng đi qua.

Bọn họ đều bị thương, căn bản di động không được bao nhiêu.

“Trước ăn vào......”

Đông Phương Ngữ Hinh theo nhẫn trữ vật lấy ra một đan dược, đưa cho Uất Trì Tà Dịch một viên, hai người ăn vào, vội vàng ngồi xếp bằng vận công chữa thương.

Ngay tại lúc Đông Phương Ngữ Hinh muốn nhắm mắt lại chữa thương, bỗng nhiên nhìn đến ánh mắt hâm mộ của một đầu Hồng Mao sư tử.

“Bọn chúng...... Hình như cũng bị thương không nhẹ?”

Đông Phương Ngữ Hinh nghi hoặc hỏi, Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu:“Bị nhiều người vây công như vậy, tất nhiên bọn chúng bị thương không nhẹ ......”

“Này......” Nàng là luyện đan sư, đan dược trên người không ít, nhưng lại không chuyên môn nhằm vào ma thú.

Thể lực của Ma thú không tồi, nhưng bọn chúng nếu như bị thương, cũng đủ nặng, muốn phục hồi như cũ cũng không dễ dàng.

Nhìn bọn chúng tựa hồ cũng không muốn giết chính mình, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên có chút không đành lòng.

Tuy rằng hắn công kích qua chính mình, nhưng cũng bởi vì bọn họ xâm nhập địa bàn của sư tử.

“Trước tiên các ngươi đợi một lát, ta chữa thương một chút, đợi lát nữa giúp các ngươi luyện chế đan dược được không?”

Đông Phương Ngữ Hinh thiện ý mở miệng, hai đầu Hồng Mao sư tử kia đều quay đầu nhìn qua, không có đứng dậy, cũng không nhúc nhích.

Tiểu Hỏa Cầu vù vù thiêu đốt, cũng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, dường như nghĩ đến cái gì.

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng nhắm mắt vận công, nhưng mà, nàng vừa mới vận hành một vòng, bỗng nhiên cảm thấy trên tay ngứa ngứa, tựa hồ có cái gì đang liếm tay mình.

“A...... Ngươi......”

Vội vàng mở mắt ra, phát hiện dĩ nhiên là một cái Hồng Mao sư tử. Sư tử kia nhìn nàng mở mắt, cúi đầu cắn quần áo của nàng, lôi kéo đi thẳng về phía trước.

Đầu tiên Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu, nhưng mà rất nhanh liền hiểu được, nàng vội vàng đứng dậy đi theo, đã thấy hắn mang theo chính mình hướng chỗ sâu nhất đi đến.

Đi ước chừng một khắc chung (một phút đồng hồ), bỗng nhiên sư tử kia dừng lại, ở trên vách đá sơn động lấy tay xoa bóp một chút:

Ầm vang một tiếng, vách tường cứng rắn kia thế nhưng mở ra một cửa động to.

Mà trong động kia, có thứ gì đó đỏ đỏ hồng hồng......

Đây là......

Một loại năng lượng màu đỏ cực kì tinh thuần, đặc biệt thích hợp chân khí thuộc tính hỏa.

Thứ này, cùng nàng mà nói, quả thực là bảo vật bổ dưỡng a.

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn sư tử, chỉ chỉ chính mình, hỏi:

“Ngươi để cho ta dùng cái này?”

Sư tử gật gật đầu, thập giai ma thú, tuy rằng còn không có thể nói chuyện, nhưng rất có linh tính, lời nói của con người bọn họ đều hiểu được.

“Cám ơn......”

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng lấy một cái bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật ra, lấy đầy một lọ, mà chất lỏng trong động này, lúc này đã đi xuống hơn một nửa.

Nàng không dám mang toàn bộ đi, một lọ này, cùng nàng mà nói, đã rất trân quý rồi.

Chẳng qua......

Chân khí của Hồng Mao sư tử cũng là thuộc tính hỏa, một lát nữa khi luyện chế đan dược, cho bọn hắn tăng thêm một chút, hiệu quả kia tất nhiên là rất tốt.

Lúc một người một sư tử lại đi ra, Uất Trì Tà Dịch đã mở mắt ra, nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh đi ra, hắn chậm rãi thở hắt ra, tiếp tục nhắm mắt chữa thương.

Chất lỏng màu đỏ này, năng lượng cực kì thuần khiết, nếu như trực tiếp ăn vào, Đông vậy thì phỏng chừng Phương Ngữ Hinh sẽ ăn không tiêu.

Mà bây giờ nàng bị thương, thân thể cũng rất suy yếu, nếu như làm không tốt, sẽ có khả năng hoàn toàn ngược, mất mạng như chơi a.

Kia...... Không bằng luyện chế ra đan dược đơn giản, có dược liệu trung hoà một chút dược tính, cũng là vô cùng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.