Cùng bé ở một chỗ hình như không sai, hơn nữa khế ước , tiểu nha đầu này cùng mình chính là một thể ,đến lúc đấy , bé làm sao có thể tiếp tục giận mình được.
Tiểu Hỏa Cầu động lòng . Nhạc Nhạc đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh lại mất hứng .
"Xèo xèo. . . . . ."
Nhạc Nhạc vung vẩy móng vuốt nhỏ kháng nghị . Hoan Hoan cũng ôm Nhạc Nhạc, tuy rằng bé thật thích Tiểu Hỏa cầu, nhưng . . . . .
Bé và Nhạc Nhạc đã ở cùng nhau lâu như vậy , bé không nghĩ buông tha cho Nhạc Nhạc .
"Tiểu Hỏa cầu không phải ma thú .Hoan Hoan, con có thể đồng thời có được Nhạc Nhạc vàTiểu Hỏa cầu mà. . . . . ."
Uất Trì Tà Dịch giải thích cẩn thận xong, Hoan Hoan vui vẻ .Nếu không cần mất đi Nhạc Nhạc, đương nhiên bé thật vui vẻ nha.
"Có điều là, năng lượng của Tiểu Hỏa cầu vốn không nhỏ, lúc này cắn nuốt lam nhan chi hỏa, công lực đó lại càng mạnh mẽ.Một lúc nữa để nương con giúp con chuẩn bị chút đan dược, Hoan Hoan,con cũng đừng vội. . . . . ."
Một ngày trôi qua , đến hôm sau, cuối cùng Đông Phương Ngữ Hinh đã luyện chế ra đan dược, Thanh Tâm hoàn mà Hoan Hoan cần cũng chuẩn bị tốt .
Trước tiên,Tiểu Hỏa cầu chia ra một phần năm ngọn lửa cho Đông Phương Ngữ Hinh .Tuy chỉ là một phần năm, nhưng bởi vì Tiểu Hỏa cầu thật sự mạnh mẽ, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không dám lơ là .Nàng vội vàng luyện hóa,không dám xem thường mảy may.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng một chút. Uất Trì Tà Dịch nhìn có chút lo lắng, nhưng hắn biết bây giờ hắn cũng không giúp gì được cho Đông Phương Ngữ Hinh.
Mà Hoan Hoan thì cẩn thận cắn ngón tay, đem giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống trên thân Tiểu Hỏa cầu . Máu vừa mới rơi xuống, Tiểu Hỏa cầu liền tạch một cái, biến thành lớn gấp mấy lần ban đầu.
Sau đó,ngọn lửa màu đỏ dường như trùm lên, nháy mắt đã bao bọc Hoan Hoan lại .
Đó là một quả cầu lửa lớn, mà Hoan Hoan chính là trung tâm của cầu lửa.
Uất Trì Tà Dịch vốn đã nghe nói qua tình huống cùng dị hỏa khế ước , nhưng mà, đó chỉ là sách cổ ghi lại,từ trước đến giờ vẫn chưa tận mắt thấy việc này ,hôm nay là lần đầu tiên nhìn đến.
Trên người Hoan Hoan giống như bị thiêu cháy, mồ hôi trên mặt chảy không ngừng, hắn nhìn thật sốt ruột, muốn đi tới, Nhạc Nhạc lại xèo xèo ngăn cản .
Hoan Hoan không có việc gì. . . Nhạc Nhạc cùng bé khế ước, biết bé không nguy hiểm.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngọn lửa vẫn thiêu đốt Hoan Hoan như cũ, mà Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc này, Hồng Mao sư tử tỉnh lại, bọn chúng chậm rãi tới gần, nhìn thấy tình huống của Hoan Hoan, cũng giật nảy người.
Bọn chúng kinh ngạc trừng lớn mắt, nhưng lại không dám ngăn cản.
Tiểu Hỏa cầu, Tiểu Hỏa cầu chung quy là muốn rời đi .Hai con sư tử bỗng nhiên có chút thương cảm.
Bọn chúng thủ hộ thứ đó nhiều năm như vậy , cuối cùng cũng phải rời khỏi. Không phải của chúng , chúng dùng cách nào cũng không giữ được.
Uất Trì Tà Dịch đưa cho Hồng Mao sư tử hai bình dược lớn mà Đông Phương Ngữ Hinh để lại, bọn chúng khó hiểu nhận lấy, đẩy cái bình, ngửi ngửi, ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt cảm động sâu sắc.
Đan dược! Nhiều đan dược như thế ! Họ thế nhưng giúp bọn chúng luyện chế nhiều như vậy!
Nữ nhân kia. . . . . . Bọn họ lại nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, dường như trong mắt đã âm thầm quyết định cái gì.
Mười ngày sau, Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan lần lượt tỉnh lại.
Lâu như vậy mới tỉnh lại, thật ra cũng không kỳ lạ. Đông Phương Ngữ Hinh luyện hóa cùng Hoan Hoan khế ước vốn là một loại lửa, cùng lúc vượt qua cũng thực bình thường.
"Khí tiên ?"
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh mở mắt ra, thấy da thịt nàng càng trắng nõn, mượt mà hơn,Uất Trì tà dịch mừng rỡ hỏi.
"Ừ. . . Tiểu Hỏa này thật sự mạnh mẽ,vậy mà lập tức phá tan lớp chắn kia. . . . . ."