Thật sự là điên rồi...... Một đám điên rồi...... Tà Tâm quay đầu nhìn mấy người đang câu cá, oán hận bỏ đi.
“Phụ thân, căn bản là nhị ca không đàm phán cùng Mẫn Bá Thiên, huynh ấy đang câu cá......”
Tà Tâm trở về liền cáo trạng, hắn thích nhìn nhất là Uất Trì Tà Dịch không thể vui vẻ, lúc này bắt được cọng tóc như vậy, cũng sẽ không tùy ý buông tha.
“Phụ thân, người đem nhiệm vụ cứu người giao cho huynh ấy, thế nhưng huynh ấy lại mặc kệ......”
Tà Tâm nhìn đảo chủ không để ý tới, tiếp tục nói.
“Hắn đều đã tiếp nhận, con gấp cái gì?”
Đảo chủ liếc mắt nhìn Tà Tâm một cái, nhi tử này đang nghĩ cái gì, ông rõ ràng.
Chỉ là, tuy rằng Tà Tâm cũng rất xuất sắc, nhưng so với Tà Dịch vẫn kém một chút.
Nếu như nó có thể an tâm phụ tá Tà Dịch, vậy tất nhiên là chuyện vui mừng nhất của Thiên Thương đảo.
Chỉ là, ông không biết, có phải Tà Tâm thực tâm hay không......
“Con...... Phụ thân, con cũng chỉ là lo lắng người của chúng ta......”
Tà Tâm ngượng ngùng nói xong, hắn không dám nói quá mức, bằng không, phụ thân sẽ phản cảm.
“Phụ thân biết con cũng chỉ là lo lắng, nhưng mà...... Việc này không thể vội vàng, biết không?”
Muốn cứu người, Uất Trì Tà Dịch tự nhiên sẽ lo lắng chu đáo, hơn nữa, ông đã thu được tin tức......
“Con...... Phụ thân, chúng ta không mau chóng cứu bọn họ ra, con lo lắng, Mẫn Bá Thiên sẽ đối với người của ta bất lợi a......”
Tà Tâm lo lắng nói xong, đảo chủ hơi hơi cười, tự tin nói:
“Hắn ta không dám......”
“Phụ thân, Mẫn Bá Thiên đã giết hai mươi người của chúng ta a......”
Mẫn Bá Thiên kia, thật sự điên rồi, thế nhưng cái gì cũng dám làm ra. Đây là khiêu khích, trần trụi khiêu khích.
“Nhị ca của con, sẽ lấy lại danh dự ......”
Phác Dương sơn cùng bọn họ luôn luôn đối lập, ai cũng không dám phát động chiến tranh trước, liền ngay cả lần này Mẫn Bá Thiên giết người, cũng là dựa vào bọn họ ở ma thú rừng rậm tập kích hắn nên hắn mới động thủ.
Tuy rằng, theo tin tức của Uất Trì Tà Dịch thì không phải như thế. Nhưng đoạt Dị Hỏa của bọn họ, cũng là sự thật.
Mẫn Bá Thiên có khẩu ác khí (ý tức giận) muốn ra, chính là, Tà Dịch con ông lại không phải người dễ nói chuyện như vậy.
Cho nên, cũng có tình huống như bây giờ.
Uất Trì Đoạn ông là loại người nào a? Ông nhìn người vô số, có thể không hiểu biết chính con của mình sao?
Hừ, kỳ thật, đây là kế hoãn binh của Uất Trì Tà Dịch, rất nhanh, nó sẽ còn có hậu chiêu.
Tà Tâm chỉ nghĩ đến đả kích Uất Trì Tà Dịch, nhưng lại quên, cách làm người của nhị ca hắn.
“Phụ thân......”
Nhìn phụ thân vẫn không tức giận như cũ, còn tin tưởng Uất Trì Tà Dịch như vây, trong lòng Tà Tâm càng khó chịu, phụ thân làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể?
“Con đi về trước đi...... Gấp cái gì, trước đợi chút, nếu như nó(TD) làm không xong lại nói......”
Uất Trì Đoạn thật lạnh nhạt nói xong, Tà Tâm muốn nói cái gì, lại biết bây giờ mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể oán hận lui đi ra ngoài.
*****
“Con cá con cá nhanh nhanh cắn câu......”
Đông Phương Ngữ Hinh rất lạnh nhạt câu cá, mà Uất Trì Tà Dịch cũng lôi kéo cần câu, một cái con cá đi theo bay ra.
“A...... Không công bằng, không công bằng, ta còn chưa có câu được đâu, sao chàng đã câu được rồi?”
Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, mất hứng nói.
“Nha đầu ngoan, của ta không phải cũng là của nàng sao? Chờ một lát, con cá này đã có thể trực tiếp vào túi tiền của nàng ......”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, tuy rằng như thế, nhưng...... Nàng cũng câu cá a.
“Hừ...... Con cá này nhất định là cá cái, bằng không, làm sao có thể bị chàng câu đi...... Tà Dịch, thành thật khai báo, chàng có phải lấy sắc dụ con cá này hay không?”