Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 228: Chương 228: Nín khóc mỉm cười



Edit: voi còi

Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh nghiêm túc hỏi.

Ý tứ kia, nếu có người dám thừa nhận, ý vị chính là ta liền trực tiếp thiến ngươi.

“Ai nha, nương tử, ta làm sao dám đâu? Nếu là sắc dụ, ta cũng chỉ sắc dụ một mình nàng......”

Uất Trì Tà Dịch đối với nàng phát ra cái mị nhãn, Hoan Hoan si ngốc nở nụ cười:

“Phụ thân, vậy còn con? Người cũng sắc dụ con đi......”

Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi, khuê nữ, không biết dùng từ ngữ cũng đừng loạn dùng được không?

“Khụ khụ...... Hoan Hoan, người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không thể loạn xen mồm nga......”

Vẻ mắt Tà Dịch trịnh trọng nói xong, nữ nhi này không biết học với ai, không biết và nên biết thế nhưng đều biết đến.

“Con...... Ô ô, hai người bắt nạt người......”

Bỗng nhiên tiểu nha đầu chu miệng liền khóc lên, vừa khóc, thế nhưng doạ sợ Uất Trì Tà Dịch.

“Hoan Hoan, như thế nào? Phụ thân cũng không bắt nạt con a......

Đông Phương Ngữ Hinh cũng nhìn Hoan Hoan liếc mắt một cái, nhìn đến Uất Trì Tà Dịch đã qua đi dỗ bé, nàng liền không đi qua, tiếp tục câu cá.

Chính là tự bản thân nửa điểm động tĩnh cũng không, thật sự là đủ buồn bực.

“Ô ô, người không cho con nói chuyện với hai người......”

Hoan Hoan lau nước mắt khóc, Uất Trì Tà Dịch có chút không nói gì, hắn không phải ý tứ này được không?

“Hoan Hoan, phụ thân không phải không cho con nói chuyện, chính là, có đề tài tiểu hài tử không thích hợp tham dự......”

Hắn nói như vậy đủ uyển chuyển không? Hài tử này của hắn, dù sao cũng mới năm tuổi, không phải mười lăm a, bé vẫn là nhi đồng được không?

“Nhưng...... Nhưng mà......”

Tiểu nha đầu vẫn có chút mất hứng như cũ, còn tưởng nói cái gì, bỗng nhiên nghe được Đông Phương Ngữ Hinh hô to một tiếng:

“Ta oa oa...... Ta câu được cá ......”

Hai người đều quay đầu đi, đã thấy Đông Phương Ngữ Hinh đã rời khỏi vị trí ban đầu, nàng kéo cần câu Uất Trì Tà Dịch vừa mới buông, quả nhiên có con cá đang run run chớp lên ......

Đông Phương Ngữ Hinh này, thế nhưng nàng nhìn hai cái cần câu, kéo Uất Trì Tà Dịch.

“Oa oa...... Mẫu thân thật là lợi hại a......”

Tiểu nha đầu lập tức nín khóc mỉm cười, điều này làm cho Uất Trì Tà Dịch vô cùng buồn bực, tiểu nha đầu này đến cùng có phải thật sự khóc hay không a, hiện tại hắn có chút hoài nghi là mẫu nữ hai người thông đồng tốt.

“Hinh Nhi, không tệ a......”

Tuy rằng đây là cần câu chính mình hạ, nhưng...... Uất Trì Tà Dịch vẫn chúc mừng như cũ.

Một bên Nhu Y, nhìn không chuyển mắt cần câu trước mắt, nàng yên lặng ngồi, trong lòng cũng là cảm khái ngàn vạn.

Uất Trì Tà Dịch, chàng vốn nên là nam nhân của ta.

Nhưng hôm nay, thế nhưng cùng một nữ nhân khác như vậy ...... Thân mật, đúng vậy, đây là thân mật.

Uất Trì Tà Dịch, làm sao chàng có thể đối với ta như vậy? Trước mặt ta, cùng nữ nhân khác ân ái như thế?

Nàng biết Uất Trì Tà Dịch có một nữ nhân, có một đứa trẻ, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, thế nhưng......

Thế nhưng yêu nàng như vậy, sủng nàng.

Chính mình nên làm như thế nào mới có thể được đến tâm của hắn như thế đây?

Ánh mắt Nhu Y hơi hơi ảm đạm, nàng sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không.

Đây là Thiên Thương đảo, là người Thiên Thương đảo noi nàng lớn lên, Đông Phương Ngữ Hinh chẳng qua chỉ là người ngoài, muốn đối phó nàng ta, có rất nhiều thủ đoạn.

Hai mắt trầm tĩnh nhìn mặt nước vẫn không nhúc nhích, nàng chỗ nào là tới câu cá, chẳng qua là muốn, không nghĩ làm cho bọn họ có thời gian một mình ở chung.

Ánh mắt càng thêm ảm đạm, nàng không biết chính mình có thể kiên trì bao lâu, hiện tại nàng còn có xúc động muốn bùng nổ.

“Hoan Hoan, bây giờ chúng ta đều câu được cá, còn lại chính con không gặt hái được a......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.