Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 242: Chia rẽ bọn họ?



Edit: voi còi

Lời này vừa ra, có người sắc mặt sẽ không cao hứng.

“Không được, ta phản đối......”

Tứ trưởng lão vội vàng hô, đảo chủ nhìn qua, lành lạnh mà hỏi:

“Tứ trưởng lão có ý tứ gì? Chớ không phải là tảng đá này thất thường cùng ngươi có liên quan?”

“Đương nhiên không phải......”

Tứ trưởng lão cuống quít giải thích, việc này trăm ngàn không thể thừa nhận :

“Đây là bảo vật của chúng ta, nếu như dùng Dị Hỏa nướng hỏng rồi, vậy thì làm sao bây giờ?”

Sắc mặt lão nghiêm túc nói xong, đảo chủ nghĩ cũng thấy đúng, nhưng mà......

“Nếu nó đã không dùng được, vậy thì nướng hỏng liền hỏng rồi, vô dụng ở nơi này cũng là phế vật......”

Lời này thật sự là dễ nghe, Đông Phương Ngữ Hinh vừa lòng gật gật đầu, thế nhưng đảo chủ đã đồng ý, nàng tự nhiên muốn động thủ nướng xuống.

Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp ngồi xếp bằng ngồi xuống, chân khí vận hành một vòng, bỗng nhiên mở mắt ra, vung tay lên, một luồng ánh lửa màu đỏ liền xông ra.

Ánh lửa màu đỏ này, cực kì thuần khiết.

Màu sắc diêm dúa loè loẹt, mê người, mà nhiệt độ trong đó, càng khiến mọi người thấy kinh hãi.

Đại trưởng lão giật mình trừng lớn mắt, ánh lửa này, độ ấm này, kiểu như vậy, này......

Cai này tựa hồ, chính là Dị Hỏa đứng thứ ba trên danh sách màu đỏ Chích Viêm?

Màu đỏ Chích Viêm, xếp thứ ba, nhưng thời gian tồn tại của nó cực kì lâu dài, nghe nói nhưng là có trí lực (năng lực), thậm chí, sẽ có võ công.

Người bình thường đừng nói là luyện hóa, chính là tới gần đều sẽ bị nó làm bị thương.

Đây là một loại Dị Hỏa cực kì khó giải quyết, thế nhưng Đông Phương Ngữ Hinh tuổi nho nhỏ, lại đem nó thu vào trong tay.

Điều này, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.

Đồng thời, lão cũng hâm mộ...... Lão đều đã sống lâu như vậy rồi, thậm chí, Dị Hỏa cũng chưa luyện hóa một cái.

Lão dùng, chẳng qua chỉ là bản thể chi hoả của động vật.

Đây là kỳ ngộ, đương nhiên, càng bao gồm, trí tuệ của Đông Phương Ngữ Hinh.

Tinh thần hơi ổn định một chút, hai mắt của lão tiếp tục nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, xem kỹ thuật khống chế hỏa của nàng.

Kỹ thuật khống chế hoả của nha đầu kia cũng rất tốt, so với chính mình đều cường hãn không ít.

Màu đỏ nồng đậm, đem huyết mạch chi thạch chặt chẽ bao vây lại, độ nóng kia tuy rằng cao, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh là thong thả tăng nhiệt, một mực thăm dò năng lực chịu đựng của đá huyết mạch.

Nàng không có trực tiếp tăng nhiệt đến cao nhất, thuyết minh trên miệng nàng nói là tảng đá hỏng, nhưng trong lòng cũng rất trân trọng, nhận thức như vậy, cũng làm cho nhận thức của lão đối với nha đầu này tốt lên không ít.

Mà đảo chủ, tự nhiên đã quan sát, ông phát hiện nha đầu kia làm việc ổn trọng, không vội vàng không nóng nảy, đâu vào đấy, lúc nên kiêu ngạo, thật sự sẽ kiêu ngạo làm cho người ta muốn đánh người, nhưng cũng có lúc, cũng là khiêm tốn có lễ.

Một nha đầu như vậy, trách không được có thể khiến cho nhi tử của mình khăng khăng một mực đối với nàng......

Có vẻ như ông đã có thể lý giải ý tưởng của Tà Dịch.

Nam nhân, cả đời này không phải thú mấy người phụ nhân liền giỏi cõ nào, kỳ thật, mặc kệ thú bao nhiêu nữ nhân, nếu như không người nào cùng chính mình tâm ý tương thông, chẳng thà một người cũng không cần.

Mà gặp được một nữ nhân thích hợp, trái tim hai người gắn bó, hỗ trợ, tôn trọng lẫn nhau, kia mới là chuyện hạnh phúc nhất.

Nhi tử đã tìm được một nữ nhân như vậy, ông thực sự muốn chia rẽ bọn họ sao?

Trong lòng đảo chủ bỗng nhiên có chút không xác định.

Hoan Hoan cũng xem Đông Phương Ngữ Hinh đang khống chế hỏa, tay nhỏ bé của bé cũng bắt chước theo động tác của Đông Phương Ngữ Hinh, tuy rằng trong tay không có lửa, nhưng học cũng có dáng có vẻ.

Cái này không hổ là một cái luyện đan sư trời sinh, rất nhiều chuyện, ví dụ như luyện đan, thật sự là cần nhờ thiên phú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.