Đương nhiên, chuyện này điều kiện đầu tiên là, Luyện Đan Sư kia là một Luyện Đan Sư thành công, mà không phải một kẻ vừa mới xuất đạo , hoặc là mới học không được vài ngày .
"Hoàng thượng không cần sốt ruột, sẽ có Luyện Đan Sư. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, Nhân Vương và Hoan Hoan ngồi yên ở bên cạnh hoàng thượng, nhưng Tứ vương gia vừa nghe Đông Phương Ngữ Hinh nói như vậy, hừ lạnh nói :
"Đông Phương Ngữ Hinh, nàng không phải vốn là sẽ không có Luyện Đan Sư chứ?"
Nữ nhân này, chính là phô trương thanh thế.
Nếu thật sự có Luyện Đan Sư lục phẩm, một viên Quy Nguyên Đan đã đáng giá tiền như vậy, tại sao Đông Phương Ngữ Hinh chỉ có thể bán hai viên?
"Tứ vương gia, tốt nhất ngài nên cầu nguyện ta có Luyện Đan Sư, bằng không, hôm nay Quy Nguyên Đan không hiện ra, đầu của ngài liền chuyển nhà . . . . . ."
Tứ vương gia này, lúc này còn dám đả kích nàng, hắn ta cũng không nghĩ xem bây giờ cần nhờ ai tới giữ lại cái đầu.
"Vậy nàng còn chờ cái gì? Còn không mau để cho hắn đi ra?"
Nói thật, hắn cũng thật sự nghi ngờ, hơn nữa, càng nhiều là hưng phấn.
Một gã Luyện Đan Sư lục phẩm có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa là, hắn có thể trực tiếp thăng cấp.
Nhưng hôm nay, gã Luyện Đan Sư kia là trong tay của Đông Phương Ngữ Hinh, vậy. . . . . . . . . . . .
Ánh mắt của Tứ vương gia xoay nhanh như chớp , nhưng Đông Phương Ngữ Hinh nhất định không gọi người đi ra.
Hai mắt nàng thản nhiên nhìn về phía hoàng hậu, sắc mặt hoàng hậu tối sầm lại, bỗng nhiên mọi thứ rõ ràng.
Nàng quay đầu liếc một cái nói cho công công bên người, chậm trễ một lúc này, thời gian hai ly trà đã trôi qua .
Hoàng thượng cũng không phải sốt ruột, biết hôm nay Quy Nguyên Đan của ông ta sắp ra đến, ông ta cũng không kích động .
Cuối cùng Trần Minh chạy tới, nói nhẹ nhàng vào bên tai Đông Phương Ngữ Hinh:
"Chủ tử, tất cả bốn trăm vạn lượng bạc đã đúng chỗ. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh vung tay lên, ý bảo Trần Minh đi xuống, trước lúc đi, nàng nhỏ giọng dặn dò:
"Huynh cũng gia tăng tu luyện một chút , ta sẽ giúp huynh chuẩn bị thứ tốt, tranh thủ tiến giai sớm một chút. . . . . ."
Hốc mắt Trần Minh nóng lên. Hắn từ một gã sát thủ không tên không tuổi đến khi đi theo Đông Phương Ngữ Hinh, cho tới bây giờ trở thành quản sự của phòng đấu giá, đây đúng là chuyện lúc đầu hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh nói với hắn, sẽ giúp hắn tiến giai. . . . . .
Kích động, hưng phấn, cảm kích. . . . . . Làm cho hán tử vẫn luôn cứng như sắt này, gắng sức ngẩng đầu: hắn không dám cúi đầu, chỉ sợ giọt lệ trong mắt rơi xuống.
Có lẽ, chuyện chính xác nhất trong sinh mệnh của hắn, chính là trong một lần hành động ám sát đó, không kiên trì thêm, thả một đường sống cho Đông Phương Ngữ Hinh.
Tuy rằng, lúc ấy bọn họ chính là hai bên đều có lợi, nhưng. . . . . .
Sau này, trong lúc bọn họ ở chung đó, cũng là thật tình .
"Đông Phương Ngữ Hinh, Luyện Đan Sư của ngươi khi nào thì đến? Khi nào thì bắt đầu?"
Cung lúc đó, người của Hoàng hậu đã trở về, bà thấy Đông Phương Ngữ Hinh vẫn không gọi người, hơi có phần sốt ruột một chút.
"Bây giờ thì bắt đầu. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười với mọi người, một thân áo trắng sạch sẽ như tuyết, trên khuôn mặt trắng noãn, bởi vì nụ cười kia làm cho mọi người cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái. . . . . .
Nữ nhân này, rất đẹp, không phải cái loại đẹp đẽ bức người kia, nhưng. . . . . .
Lại thấm sâu vào lòng người, sạch sẽ, đơn thuần, như thế nào cũng không thể liên hệ với những hành động vô cùng bưu hãn của nàng.
Thân thể của nàng nhẹ nhàng mà nhảy lên, trên không trung biến thành một độ cong tuyệt đẹp, sau đó khi mọi người chưa kịp phản ứng, thân thể đã bay tới trên bàn dài.
Đứng vững, thản nhiên đứng, giống như một tiên nữ lạc xuống nhân gian , tốt đẹp khiến người ta không đành lòng tới gần.
"Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . . Ngươi. . . . . . Luyện Đan Sư của ngươi đâu? Vì sao ngươi tự mình lên chứ?"