"Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . . Ngươi. . . . . . Luyện Đan Sư của ngươi đâu? Vì sao ngươi tự mình lên đây?"
Hoàng hậu kịp phản ứng đầu tiên, lời nói của nàng ngừng lại, mọi người cũng đều phục hồi tinh thần, Đông Phương Ngữ Hinh này đúng là đủ xinh đẹp đủ dễ nhìn đủ. . . . . .
Nhưng lúc này lên đài , không phải cuộc thi tuyển sắc đẹp, mà là. . . . . . Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư , có phải hay không?
"Đông Phương Ngữ Hinh, Luyện Đan Sư của nàng ở đâu? Đừng nói cho bổn vương, nàng chính là Luyện Đan Sư đấy chứ?"
Tứ vương gia không thể tin được nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, khi Đông Phương Ngữ Hinh đi lên, hắn đã có một dự cảm thật không tốt. . . . . .
Chẳng lẽ, cái gọi là Luyện Đan Sư này, căn bản không là ai khác, mà là Đông Phương Ngữ Hinh?
Vậy . . . . .
Nha đầu kia mới bao nhiêu tuổi? Để cho nàng đến bưng bít, có thể làm ra Quy Nguyên Đan?
Gửi gắm hi vọng ở trên người của nàng, hắn không phải muốn chết sao?
"Ta chính là Luyện Đan Sư. . . . . . Như thế nào? Tứ vương gia có ý kiến?"
Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, một tiếng thản nhiên này, giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, đánh cho mọi người ở đây đúng là ngoài khét trong sống.
"Cái gì? Nàng là Luyện Đan Sư, không thể nào?"
"Nàng không phải cái trời sinh phế vật sao? Không có thiên phú tu luyện gì? Làm sao có thể là Luyện Đan Sư?"
"Đúng vậy, cho dù là vài năm nay nàng có kỳ ngộ, biết chút công phu, nhưng không phải là. . . . . ."
"Cho dù nàng thật sự là Luyện Đan Sư, từ nhỏ đã bắt đầu học tập, Bây giờ cũng không luyện chế được Quy Nguyên Đan . . . . . ."
"Quy Nguyên Đan kia tỷ lệ thành công rất thấp, ngay cả Luyện Đan Sư lục phẩm nếu trải qua tám lần cơ bản cũng chưa chắc có thể thành công, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . ."
. . . . . .
Hiện trường, nghị luận sôi nổi, nhưng bây giờ kết quả, đúng là không ai thấy Đông Phương Ngữ Hinh có thể .
"Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . . Ngươi nói Luyện Đan Sư, sẽ không phải thật sự chính là bản thân ngươi đấy chứ?"
Lẽ ra hoàng thượng thật bình tĩnh, lúc này cũng ngồi không yên, ông lo lắng hỏi.
Đan dược hôm nay, đúng là mấu chốt liên quan đến ông có tiến giai hay không. . . . . . Nếu Đông Phương Ngữ Hinh là Luyện Đan Sư, ông cũng không dám ôm hi vọng quá lớn .
"Hoàng thượng, nếu không ngài nghĩ là ai đây?"
Hiện trường bây giờ, trấn định nhất đúng là Tà Dịch vàHoan Hoan, bọn họ bình tĩnh ngồi, Hoan Hoan còn thở dài:
"Ai, người không nhìn bề ngoài, nương các người chưa từng dạy các người sao?"
Âm thanh không lớn, nhưng rất nhiều người nghe được.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía tiểu nha đầu, Hoan Hoan lộ ra một nụ cười ngọt ngào đáng yêu vô địch:
"Đáng tiếc nương của ta hơi lười, bằng không, nương có thể làm một học quán, dạy cho các người đạo lý làm người. . . . . ."
"A a. . . . . ."
Lần này Hoan Hoan vừa giải thích, rất nhiều người trực tiếp bị sét đánh thật, rất nhiều người bị nghẹn thật, cũng có người, bị bộ dạng vô cùng đứng đắn này của nàng làm cho tức cười.
"Tiểu nha đầu, con giành nổi bật với nương của con phải không?"
Vốn mình là tiêu điểm, nhưng tiểu nha đầu này vừa nói một câu, rất nhiều người liền nhìn về phía Hoan Hoan. Hoan Hoan đối với Đông Phương Ngữ Hinh thè lưỡi, làm cái mặt quỷ.
Dân chúng vây xem nở nụ cười xôn xao một hồi. Họ bị biều tình vô cùng manh của tiểu nha đầu này làm cho buồn cười.
"Khụ khụ. . . . . ." Đông Phương Ngữ Hinh không buồn bực nổi, tiểu nha đầu này, nhất định có ham muốn biểu diễn trời sinh . . . . .
Hơn nữa, hình như từ nhỏ bé chính là tiêu điểm, mặc kệ ở đâu, cuối cùng bé có thể rất nhanh nắm được tình huống trong tay, khiến ánh mắt của mọi người chuyển động vây quanh bé!
Quên đi, không nói chuyện với bé, tranh thủ thời gian làm việc đi.
Đông Phương Ngữ Hinh đưa tay vẫy một phát, một đám lửa màu đỏ sẫm đỏ thẫm liền bốc lên.
Lửa, thuộc loại Minh Hỏa. Dưới ánh mặt trời, ngọn lửa bình thường căn bản là không thấy rõ lắm.
Nhưng lửa này của Đông Phương Ngữ Hinh, ánh mặt trời không áp đảo ánh sáng của nó chút nào.