Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 300: Quá sợ hãi



Edit: voi còi

Nguy hiểm cũng tạm thời tiêu tan, trên người cũng bắt đầu đau lên.

Có người kêu cánh tay đau, có chân đau, có thân mình, thậm chí, có người cổ đều bị cắn mấy ngụm.

Xà tím mắt xanh có kịch độc, nếu không phải trước tiên ăn đan dược của Đông Phương Ngữ Hinh, phỏng chừng hiện tại các nàng chỉ sợ một người cũng không còn.

“Mộ Vân...... Ta giúp ngươi nhìn xem......”

Xem trên cổ của Mộ Vân có mấy miệng vết thương, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đi qua xem xét, cắn thực ác, may mắn đều có chút không trúng.

Nàng vội vàng theo trữ vật giới tìm ra thuốc mỡ, đưa cho các nàng chạy nhanh chính mình bôi thuốc.

Mọi người vội vàng xử lý miệng vết thương, Thạch Lan nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:

“Hinh Nhi, ngươi thế nào? Ngươi không sao chứ?”

Vừa rồi hình như Đông Phương Ngữ Hinh cũng có bị thương.

“Ta...... Không có việc gì......”

Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, tựa hồ thật sự không có gì.

“Hừ...... Tiểu nha đầu, còn cùng tỷ tỷ mạnh miệng?”

Thạch Lan trực tiếp vén ống tay áo của Đông Phương Ngữ Hinh lên, trên cánh tay, quả nhiên cũng có dấu răng.

“Không cần, Thạch Lan tỷ......”

Nhìn Thạch Lan phải giúp chính mình bôi thuốc, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đưa tay ngăn cản, nàng thở dài:

“Thể chất của ta và các ngươi không giống nhau, thứ thuốc này, đối ta không có tác dụng gì ......”

“A...... Hinh Nhi, vì sao những thứ thuốc này đối với ngươi vô dụng a......”

Bên trong này, Mộ Vân là nhỏ nhất, nàng tò mò hỏi.

“Bởi vì...... Dược mà ta ăn qua nhiều lắm, loại đan dược này đối với ta không có tác dụng gì ......”

Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, Thạch Lan cũng là người hiểu nhanh nhất:

“Hinh Nhi, trách không được nghe mọi người nói luyện đan sư tu luyện cùng người bình thường bất đồng, ngươi không phải tu luyện theo cái kia đi?”

“Xem như đi...... Bất quá, làm một cái đủ tư cách luyện đan sư, các loại dược liệu đều phải tự mình thử dùng , cho nên...... Trên người sẽ có một chút kháng dược tính cũng không kỳ quái......”

Không nghĩ giấu diếm cái gì đối với các nàng, bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh biết, các nàng sớm muộn gì sẽ biết chính mình là luyện đan sư.

“Đúng...... Luyện đan sư thật là tốt, muốn ăn cái gì tự mình luyện chế...... Hắc hắc......”

Mẫn Hiểu Oánh hâm mộ cười, nhưng nàng cũng biết, chức nghiệp này là không thể cưỡng cầu, người bình thường, cho dù là nghĩ làm luyện đan sư, cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện liền làm được.

“Tốt lắm...... Hiện tại bọn chúng đã tạm thời yên ổn xuống dưới, chúng ta trước không cần lộn xộn, tốt nhất kiên trì đến ngày mai...... Hinh Nhi, hỏa cầu của ngươi có thể chống đỡ đến ngày mai sao?”

Thạch Lan có chút lo lắng, khống chế hỏa cầu, cũng không phải là việc thoải mái a.

“Khẳng định không thành vấn đề...... Ta lại làm vài cái......”

Ở dưới chân các nàng, còn có xà tím mắt xanh bị chết lúc chiến đấu, bị lửa thiêu nướng, độc xà ác độc như vậy, thế nhưng thịt cũng có chút mùi.

Mùi thơm nhẹ nhàng bay qua, ở chóp mũi các nàng lượn lờ, cũng châm ngòi vị giác của các nàng!

Cũng có lẽ, là các nàng cảm thấy rất đói bụng.

Mộ Vân liếm liếm miệng, nhịn không được cầm lấy một khối, liền đưa vào trong miệng.

“Mộ Vân...... Đừng......”

Thạch Lan nhìn thấy nhanh chóng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước, Mộ Vân đã ăn vào, ở trong miệng nhai nhai:

“Ai nha, Thạch Lan tỷ, tỷ sợ cái gì a...... Ta rất đói bụng a, nhưng mà ăn thật ngon ......”

Nàng nói xong tựa hồ là vì chứng thực chính mình nói là chính xác, nàng cầm lấy thịt rắn lại cắn một ngụm.

Đông Phương Ngữ Hinh đang luyện chế hỏa cầu, nghe được các nàng nói chuyện quay đầu nhìn thoáng qua, vừa thấy, sợ tới mức nàng quá sợ hãi:

“Mộ Vân...... Sao ngươi lại......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.